Xe taxi chậm rãi dừng ở đầu ngõ, bên trong có xe, cũng không tiến vào, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là xoa xoa cái đầu vừa đau vừa nhức, tính tiền, sau đó nghiêng đầu lay lay Phương Văn Bình nằm ở đây ngủ, không có động tĩnh, hắn hung hăng đẩy, vẫn không động đậy.
"Phương Văn Bình!"
"..."
"Tỉnh tỉnh! Tới!"
"..."
Phương Văn Bình vẫn là bất động, còn đang ngủ.
Đổng Học Bân thở phì phì nắm tay, không thể làm gì khác hơn là túm chân của cô ấy, đem cô ấy từ trên xe lôi xuống, cạch, giày cao gót từ trên tay rớt xuống, vừa kéo như thế, váy dài của Phương Văn Bình ma sát với chỗ ngồi xe taxi, làn váy cũng từng chút được kéo lên, đem hai đùi đẹp và vớ chân đen toàn bộ lộ ra, Đổng Học Bân được nhìn cho đã mắt, cũng khiến cho hắn ho khan một tiếng, thấy tài xế cũng nhịn không được từ kính chiếu hậu nhìn phía sau, Đổng Học Bân vội vàng đem váy dài của cô ấy kéo xuống, rất nhanh phủ lại, cũng may là không lộ ra, sau đó lại cúi đầu nhặt lên giày cao gót màu cà phê rơi trên mặt đất, cầm chân đẹp lên mang vào cho cô ấy, lúc này mới khoác cánh tay, đem Phương Văn Bình từ trên xe xuống, xe taxi lúc này mới quay đầu, đường cũ đi ra.
Phương Văn Bình rất nặng.
Ít nhất cũng sáu mươi ký, rất đầy ắp.
Đổng Học Bân hôm nay cũng là uống say, bước chân lúc đầu đã không ổn, lại đỡ một phụ nữ mơ mơ màng màng đẫy đà như thế, hắn đều đứng không yên.
Một bước...
Năm bước...
Mười bước...
Đổng Học Bân dìu cô ấy vào sân của mình.
May là đã khuya, trong ngõ cũng không có người. Có cũng đều là đi xe đạp ngang qua, không có hàng xóm nhận thức, nếu không Đổng Học Bân hơn nửa đêm kéo một người phụ nữ đẹp uống say về nhà, mặc dù nữ đồng chí này tuổi có chút lớn, nhưng cái này cũng sẽ làm cho người ta nói xấu, Đổng Học Bân giải thích không rõ ràng, hắn cũng không muốn giải thích, cho nên tận lực đi nhanh bước chân, không muốn gặp phải người quen.
Tới Tứ Hợp viện.
Đổng Học Bân thở ra một hơi, một tay kéo cô ấy. Một tay đi tìm chìa khoá. Tìm nửa ngày mới tìm được, mau chóng mở cửa ra, kéo Phương Văn Bình tiến vào, ngay cả cánh cửa cũng không khóa. Một chân nhấc lên đá cửa. Từng bước kéo Phương Văn Bình đi vào.
Phòng bắc.
Cuối cùng đã tới.
Đổng Học Bân đem Phương Văn Bình để trên giường mình. Sau đó mệt thở dốc, đặt mông ngồi ở bên cạnh, mồ hôi đều chảy xuống.
Cái này gọi là cái gì!
Mình còn phải hầu hạ cô ấy!
Càng nghĩ càng tức. Đổng Học Bân nhất thời lại lấy điện thoại di động ra, hung hăng gọi cho Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, thật muốn mắng bọn họ một lần!
Tắt máy!
Vẫn là tắt máy!
Mẹ kiếp! Các người đi thật tiêu sái! Cục diện rối rắm để cho tôi hả??
Đổng Học Bân không khỏi cúi đầu nhìn về phía Phương Văn Bình trên giường, vỗ cánh tay cô ấy một cái, "Này, lão Phương, tôi cho bà biết bà đừng có giả chết, nhanh chóng tỉnh rượu tự mình về nhà đi."
Phương Văn Bình chậm rãi trở mình một cái, "... Ừm."
Đổng Học Bân cả giận: "Tôi mệt chết mệt sống, bà lại ngủ rất ngon!"
Phương Văn Bình thu chân lại, đem giày cao gót vào giường, nhắm mắt lại nói: "Nước, ừm, khát." Âm thanh cũng có chút khàn khàn.
Đổng Học Bân rất không khách khí nói: "Tự mình đi tìm nước! Mặc kệ!" Nói xong thì ngửi thấy được mùi vị khác thường trên người, cúi đầu nhìn, trên quần áo mình bị Phương Văn Bình nôn không ít, hắn cũng rất kinh tởm nhanh chóng đem quần áo cởi ra, đi tủ quần áo, tìm ra một cái áo ngủ mang vào, lại thấy mặt của Phương Văn Bình hướng về phía tường không có nhìn hắn ở đây, Đổng Học Bân thẳng thắn đem quần cởi ra, mặc quần ngủ, cởi giầy và vớ chân mang dép, lúc này mới thoải mái một ít.
Còn phải tắm rửa.
Ài, trên người đều là mùi, đều là cô ấy nôn ra!
Đổng Học Bân cũng không cần quần áo này, căn bản không có ý giặt, trực tiếp đem dây lưng cuộc lại, cầm quần áo ném vào góc trên mặt đất.
"... Nước!"
"Bà còn chưa xong?"
"Khát......"
"Tự mình đi lấy! Tôi là bảo mẫu của bà hả?"
Đổng Học Bân căn bản không cho cô ấy mặt mũi, nhưng mới vừa đi hai bước muốn đi tắm rửa, hắn lại đứng lại quay đầu nhìn Phương Văn Bình, chậc lưỡi, "Tôi thật sự là thiếu nợ bà!" Vừa mắng một câu vừa đi đến bàn, rót một ly nước, đi trở về bên giường, "Uống đi."
Phương Văn Bình vẫn nhắm mắt lại nằm, "Ừm."
"Uống, nước tới." Đổng Học Bân đẩy đẩy cô ấy.
Phương Văn Bình thật sự uống say, hơi nghiêng đầu, nước miếng chảy ra.
Đổng Học Bân đều bội phục cô ấy, nhịn kích động muốn một cước đá chết cô ấy, tùy tiện đem ly nước tới gần mặt cô ấy, rót vào trong miệng từng chút.
Phương Văn Bình hé miệng, nuốt ừng ực xuống.
Đổng Học Bân lại rót một ít vào trong cánh môi khêu gợi của cô ấy.
Phương Văn Bình lại uống, bất quá cũng chảy ra thật nhiều, đều theo khóe miệng của cô ấy chảy xuống giường và gối đầu.
Đút xong cô ấy, Đổng Học Bân cũng khát, cũng uống vài ngụm, đem cái ly đặt trên bàn, đi nhanh ra gian nhà, đi phòng tắm ở phòng đông tắm rửa, máy nước nóng nhà hắn vẫn cắm, cho nên cũng không cần chờ, cởi quần áo bắt đầu tắm rửa, mắt thấy sắp nhanh mùa đông, không khí rất lạnh, hơn nữa bị Phương Văn Bình ói trên người, cái cảm giác kia quá khó tiếp thu, nước nóng xối lên trên người, Đổng Học Bân trên mặt mới lộ ra biểu tình sung sướng, thoải mái, quá thoải mái!
Mười phút sau.
Đổng Học Bân mặc áo ngủ vào đi ra.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, bất quá Đổng Học Bân không rãnh để tán thưởng, thứ nhất đầu của hắn cũng đặc biệt mơ hồ, còn rất đau, thứ hai trong phòng còn có một quả bom hẹn giờ, Đổng Học Bân vừa nghĩ đến Phương Văn Bình thì càng đau đầu hơn một ít, phàm là có thể tìm cho Phương Văn Bình một chổ an toàn, Đổng Học Bân sẽ không chút do dự ném đi, nhưng mà, cô ấy ngay cả chứng minh thân phận cũng không mang, căn bản là chổ nào cũng đi không được, chỉ có thể ở tại nhà mình.
Giữ cô ấy qua đêm?
Không nên như vậy chứ??
Đổng Học Bân cực kỳ không tình nguyện, hắn đối với Phương Văn Bình là một chút hảo cảm cũng không có, nhưng hiện tại ngược lại, người ta uống say ở lại nhà mình, Đổng Học Bân còn đút nước cho cô ấy, tìm chỗ ở cho cô ấy, quả thật thành một bà mụ, khiến cho hắn rất không vui.
Ở trong sân hút một điếu thuốc, Đổng Học Bân đầu càng thêm nặng, tác dụng chậm của rượu tây khá lớn, lúc này mới chính thức lên, hắn đã muốn ngủ, nhìn phòng bắc, cắn răng một cái, vẫn là đi qua, trước nhìn họ Phương là cái dạng gì đã, dù sao cũng là lãnh đạo trong ủy ban kỷ luật của mình, Đổng Học Bân không quan tâm đến sống chết của cô ấy, nhưng ít nhất đừng gặp chuyện không may ở trong nhà mình.
Phòng bắc.
Trong phòng ngủ.
Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, lập tức đổ mồ hôi.
Đập vào mắt là đùi đẹp lộ ra của Phương Văn Bình, hầu như là từ đùi lộ tới cẳng chân, làn váy có thể là trong quá trình cô ấy xoay người và thu chân kéo lên tới cái mông, hai đùi đẹp nở nang trơn bống cứ như thế lộ ra không sót gì ở trước mặt Đổng Học Bân, mông thịt được vớ chân đen bao lấy, li quần sẫm màu hơn vớ chân nhìn kỹ đều có thể thấy được, bên trong còn mơ hồ lộ ra màu quần lót, trời có chút đen, vớ chân cũng là màu đen, cho nên cũng thấy không rõ ràng, nhưng tám phần mười là quần lót màu trắng.
Còn màu trắng?
Đã lớn tuổi rồi!
Bà còn giả non làm gì!
Đổng Học Bân trong lòng hừ một tiếng mắng một câu, nhưng ánh mắt cũng rất không nghe sai sử nhìn chằm chằm phía dưới cô ấy, như thế nào cũng dời không ra.
Cái bà già này!
Đừng nói nữa, đùi thật là đẹp!
Ừm, mông cũng không sai, rất no đủ!
Ài, mình thấy bà ta làm gì! Có bệnh sao!
Đổng Học Bân lắc đầu, nhanh chóng đem ánh mắt thu hồi lại, hắn hiện tại đã buồn ngủ không chịu được, đầu cháng váng tùy thời đều có thể ngã xuống, vì vậy cũng muốn nhanh chóng đem chuyện bên này xử lý, vừa thấy giày cao gót trên chân của Phương Văn Bình hầu như đem tấm drap giường và chăn làm dơ, mặt hắn trầm xuống, cũng đành đi tới nắm cẳng chân của cô ấy, đem giày cởi ra, ném trên mặt đất, một chiếc giày cao gót khác đã bị cô ấy hất rớt, nằm phía dưới chăn, Đổng Học Bân mở chăn ra tìm một hồi mới nhìn thấy, từ bên trong lôi ra ném xuống dưới giường.
Phương Văn Bình trở mình xoay người, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng, "Ừm... Ừm."
Kết quả nghiêng người như thế, quần áo của Phương Văn Bình cũng hiện ra ở trước mặt Đổng Học Bân, một mùi tanh tưởi đập vào mặt mà đến, khiến cho Đổng Học Bân che mũi lại muốn ói ra, quá khó ngửi, toàn bộ phòng đều là cái mùi vị này, tất cả đều là vết ô uế trên quần áo của cô ấy phát ra!
Đổng Học Bân nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay chán ghét túm lấy áo lông trên thân của cô ấy, kéo lên cổ, từ trên cổ đem áo lông cởi ra.
Đồ lót lộ ra!
Áo ngực màu trắng mộc mạc đập vào mắt!
Nhưng Đổng Học Bân ngay cả tâm tư nhìn cũng không có, cố nén phiền chán đem áo lông ném trên ghế, lại lay cô ấy khiến cho Phương Văn Bình trở mình đến phía sau, sau đó hai tay đi tới rất nhanh đem váy dài từ trên lưng cởi ra, kéo xuống, đồng dạng ném trên ghế.
Quá dơ!
Mùi ghê quá!
Đổng Học Bân xoay tay lại mở cửa sổ thông khí, chờ không khác biệt lắm đem mùi trong phòng thông sạch sẽ, hắn mới đưa cửa sổ khép lại, lúc này mới dám hít vào.
Hiện tại trên người của Phương Văn Bình chỉ có một bộ đồ lót và vớ chân đen liền quần, cái khác... Không có gì cả.
Đổng Học Bân thật sự là một chút tâm tư tán thưởng cũng không có, bởi vì hắn phát hiện đầu của mình càng ngày càng nặng, còn có chút ác tâm, rượu càng ngày càng lên!
Tiêu!
Không được!
Đổng Học Bân muốn đi phòng khác ngủ, nhưng bước chân đã có chút không động đậy được, nghiêng người nhìn thấy Phương Văn Bình nằm ở đầu giường, giường rất lớn, còn để lại hai phần ba không gian, Đổng Học Bân hất dép, hạ thấp người bò tới đuôi giường, né tránh cô ấy bên kia, sau đó cũng nằm một đầu ở đuôi giường, từ chân đẹp của Phương Văn Bình kéo tới một ít chăn làm gối đầu nằm xuống.
Một giây đồng hồ trôi qua.
Hai giây đồng hồ trôi qua.
Tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên.
Hầu như Đổng Học Bân vừa nhắm mắt trong nháy mắt, thằng nhãi này đã ngủ, quá mệt nhọc!