Đang mùa đông, cũng đang là buổi tối của, điều hòa trong phòng cũng không có mở lớn, nhưng trán của Đổng Học Bân cũng đã toát ra nhiều mồ hôi, không phải uống rượu nhiều, hắn từ lúc đầu đến sau đó cũng căn bản không uống đến hai ly, nhiều lắm một ly rưỡi mà thôi, mồ hôi đều là bị Phương Văn Bình dọa ra, hắn thật không nghĩ tới lão Phương cứ như thế nằm phịch trên giường hắn, hơn nữa áo tắm phía sau và trên đùi của Phương Văn Bình cũng có chút nhăn, phía sau đùi phải hầu như đều bị kéo lên đến gần cái mông, cô ấy vẫn là nằm úp, Đổng Học Bân từ cái góc độ này mơ hồ có thể từ bên trong thấy một ít đường viền của cái quần lót màu đen, trên thân trống rỗng, phía dưới thật ra mặc quần lót.
Cái này sao làm?
Khiêng cô ấy trở về? Cũng không thích hợp!
Không khiêng cô ấy trở về, vậy mình làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân vẫn là đoán không ra, thử thăm dò nhìn một chút Phương Văn Bình trên giường, khẽ đẩy cô ấy một chút, "Phương chủ nhiệm? Phương chủ nhiệm?"
"Ừm." Phương Văn Bình đáp lại một chút.
Đổng Học Bân nói: "Bà thật uống say hả?"
Phương Văn Bình từ từ mở hai mắt thản nhiên nói: "Ừm."
Đổng Học Bân ài một tiếng, "Tôi đã nói đừng uống nhiều như vậy mà? Bà còn không nghe, bà nhìn xem bà kìa, lúc đầu tửu lượng của bà đã không được, hiện tại làm sao bây giờ?"
Phương Văn Bình không lên tiếng, nhưng đưa tay chộp tới cái gối bên kia, lót ở dưới cổ, lại nhắm mắt nằm xuống.
"Thật dậy không nổi hả?" Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình ừ một tiếng, nói: "Ngủ."
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Vậy thẻ phòng của bà ở chổ nào? Tôi đi chổ bà ngủ, hai ta đổi phòng."
Phương Văn Bình trầm ngâm chốc lát, nói: "Ở đó."
"Chổ nào đâu?" Đổng Học Bân hỏi.
"... Tự mình tìm." Phương Văn Bình nói.
Được, Đổng Học Bân chỉ có thể đi tới tới bên nhìn túi áo của cô ấy, kéo ra bên ngoài một chút, vói vào. Trống không cái gì cũng không có, sau đó đưa tay vói vào túi bên kia của cô ấy, vẫn là cái gì cũng không có, ặc, thật ra cũng không thể nói như vậy, mò thật ra có mò trúng, chỉ bất quá không phải thẻ phòng của Phương Văn Bình, mà là da thịt trên đùi của cô ấy, cái túi của cái áo tắm này tương đối thấp. Ngay tại trước đùi, Phương Văn Bình hơi nghiêng người lại nằm úp đè lên, muốn vói vào trong, tự nhiên sẽ phải chen đùi của Phương Văn Bình để đi vào.
Thịt thịt thịt.
Cái xúc cảm này khiến cho Đổng Học Bân run run một chút, vuốt quá thoải mái. Cho nên biết rõ bên trong không có thẻ phòng, hắn vẫn là cố ý đưa tay vuốt nhiều vài cái.
Vài giây sau.
"Cũng không có." Đổng Học Bân rút tay ra.
Phương Văn Bình ừm nói: "Vậy cũng không biết, đã quên mang đi."
Trời đất, cái này đều có thể quên? Lúc bà đi ra cũng không có uống rượu mà!
"Vậy tôi đi chỗ nào hả?" Đây là phòng giường lớn, không phải giường đôi, sô pha cũng không lớn, đặc biệt nhỏ. Đổng Học Bân căn bản không có chỗ ngủ, suy nghĩ một chút, "Vậy tôi tìm người phục vụ mở phòng của bà, không được tôi sẽ tìm một phòng khác. Cũng không biết bên này còn có phòng trống hay không." Đổng Học Bân chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này, dù sao hắn là không có khả năng ngủ trên giường, nếu không với tính tình hỗn đản của Phương Văn Bình, ngày hôm sau tỉnh rượu dậy khẳng định sẽ giết chết mình. Người ta vừa là đàn bà, vừa là lãnh đạo. Đổng Học Bân là bị đánh không thể đánh trả mà mắng không thể cãi lại.
Phương Văn Bình vẫn là cái câu đó "Ừm".
Đổng Học Bân đứng thẳng lưng, liền đi tới cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho sảnh phục vụ, "A lô, bạn của tôi quên đem thẻ phòng, phòng 8605, thẻ phòng còn ở trong phòng cắm, cánh cửa cũng đóng, các người có thể giúp tôi mở cửa hay không... Tôi biết, người đang ở chổ tôi... Chứng minh thân phận tôi không biết, dù sao là mới vừa lên, tên là Phương Văn Bình... A không đúng, phòng cũng không phải chúng ta mướn... Dù sao anh đến đây giúp chúng tôi một chút đi."
Cúp điện thoại đại khái cũng khoảng một phút đồng hồ, một người phục vụ đi lên đây.
Leng keng.
Đổng Học Bân mở cửa.
Người phục vụ lập tức lấy ra cái thẻ, nói: "Thẻ phòng của bạn ngài." Có thể ông chủ bọn họ hoặc là quản lí biết người thuê phòng cho Đổng Học Bân bọn họ là lãnh đạo của trong tỉnh, vì vậy cũng không hai lời, thậm chí không hỏi một tiếng, trực tiếp đem thẻ phòng của phòng bên cạnh cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nói: "Được, cảm ơn."
"Ngài nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon." Người phục vụ rời đi.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân cầm lấy thuốc lá và điện thoại di động của mình, nói một tiếng với Phương Văn Bình, "Phương chủ nhiệm, vậy tôi đi qua bên cạnh ở nha?"
Phương Văn Bình nhẹ nhàng à một tiếng.
Mà khi chờ Đổng Học Bân xoay người lần thứ hai lấy bóp tiền quay đầu lại, liếc mắt qua thiếu chút nữa khiến cho Đổng Học Bân tè ngã xuống đất, bởi vì hắn thấy được một hình ảnh rất là... “xịt máu mũi”, Phương Văn Bình xoay người, không có nằm úp xuống nữa, mà là lăn một chút trên chăn, nghiêng người nằm trên gối đầu, phải biết rằng vừa rồi Phương Văn Bình nằm úp xuống, Đổng Học Bân lại kéo áo tắm của cô ấy, quần áo lúc đầu cũng đã có chút hơi rộng, chổ đai lưng cũng là hình dạng hơi bị nới ra, hơi nghiêng thân như thế, cổ áo của cô ấy nhất thời lộ xuống, hầu như mở rộng ra phân nửa, hơn nữa trên thân của Phương Văn Bình là trống không!
Đổng Học Bân vừa rồi tuy rằng cũng nhìn một ít, nhưng đều là một góc của tảng băng, che mất nên cũng không rõ ràng lắm, lần này là thật sự thấy rõ ràng, nhìn thấy từ đầu đến cuối. Đổng Học Bân là ai? Thằng nhãi này vẫn là một người thấy đàn bà đẹp thì không đi được đường, cái này làm sao chịu được, máu mũi thiếu chút nữa phun ra, trái tim cũng đập đùng đùng. Trước đây, Đổng Học Bân mỗi lần khẩn trương hoặc là kích động, tư duy thường thường sẽ đặc biệt nhanh nhẹn, nhiều thứ đều là dựa vào cái này mà khởi tử hồi sinh, ngày hôm nay cũng vậy, Đổng Học Bân bỗng nhiên cảm giác trong đầu một khả năng, sau đó càng nghĩ càng thấy cái khả năng này đúng!
Phương Văn Bình hôm nay làm sao vậy?
Đổng Học Bân không biết, nhưng hắn có thể xác định chính là lão Phương khẳng định không phải trạng thái bình thường, hơn nửa đêm tới gõ cửa? Lôi kéo Đổng Học Bân uống rượu? Còn không nói chuyện phiếm? Thật đúng là trống không? Cuối cùng còn uống hết rượu? Làm cho mình say? Sau đó nằm ở trên giường của Đổng Học Bân không đi? Còn không mang thẻ phòng của mình?
Cái này có phải là một ám chỉ không hả?
Ám chỉ mình có thể tùy tiện cô ấy thế nào?
Nếu không tại sao lúc đầu không mang thẻ phòng, đây là ngay từ đầu đã không có ý phải đi?
Đổng Học Bân cảm thấy mình thật khờ, sao hiện tại mới nhìn ra, còn uống say? Lần trước Phương Văn Bình uống say cũng không như vậy, là say n hư chết, nhưng còn bây giờ thì sao? Không chỉ có thể nói chuyện, hình như tư duy vẫn phải có, cho dù thật sự uống say cũng không hoàn toàn say như vậy, hẳn là vẫn có vài phần thanh tỉnh. Thật ra cũng không phải Đổng Học Bân hậu tri hậu giác, hắn cảm thấy chủ yếu là tính cách và tuổi tác của Phương Văn Bình, cho hắn hiểu lầm và lầm lẫn quá lớn, khiến cho Đổng Học Bân căn bản không nghĩ đến phương diện này. Bất quá hiện tại cũng chỉ là suy đoán của Đổng Học Bân, bởi vì tính cách của lão Phương hắn vẫn đều đoán không ra, Phương Văn Bình không phải vẫn thấy mình không vừa mắt sao? Mình lại nhỏ tuổi hơn so với cô ấy nhiều như vậy, sao có thể cho mình một ám chỉ hả? Chẳng lẽ là hôm nay bị mình đại phát thần uy làm cho chấn động? Không thể! Phương Văn Bình là ai? Đó là người mà ở kinh thành ai gặp cũng phải trốn, ai có thể làm cho cô ấy chấn động hả?
Làm không hiểu!
Làm không rõ!
Dù sao sau khi nghĩ đến khả năng này, Đổng Học Bân là toàn thân đổ mồ hôi!
Tới lúc đảng và tổ chức khảo nghiệm mày rồi đó! Đổng Học Bân! Mày chống đỡ cho tao!
Tự mình nói với mình một câu, Đổng Học Bân tay cầm bóp tiền và điện thoại di động của mình, một tay tay cầm thẻ phòng của Phương Văn Bình, dứt khoát kiên quyết cất bước đi đến cánh cửa.
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Hai bước...
-- Đổng Học Bân lại đi ngược trở về.
Nhìn Phương Văn Bình trên giường “show hàng” hết hơn phân nửa, Đổng Học Bân cảm thấy bước chân như thế nào cũng không nhấc lên được, buông bóp tiền và thuốc lá xuống, do dự một chút, cũng đem thẻ phòng ném tới trên bàn, sau đó vỗ trán của mình một chút, rút ra điếu thuốc ngồi xuống ghế sô pha, hút từng ngụm thuốc.
Phun khói ra.
Chỉ chốc lát sau, cả phòng đều là mùi thuốc lá.
Đổng Học Bân vừa hút, nội tâm cũng là dở khóc dở cười giãy dụa liên tục, mình rốt cuộc thế nào đây, lẽ nào thật sự đi qua nằm lên trên giường? Nhưng lỡ nếu như mình phân tích sai thì sao? Lỡ như thật sự là Phương Văn Bình không cẩn thận quên mang thẻ phòng cuối cùng thật đúng là say? Vậy mình nếu như đi qua, Phương Văn Bình còn không một cước đá mình xuống? Đá một cước thật ra cũng không sao cả, Đổng Học Bân không sợ bị đánh, then chốt là mất mặt, quá mất mặt, người ta một người phó tỉnh trưởng, thân phận còn ở đàng kia, tuổi có thể còn lớn hơn so với Từ Yến một chút, đều là bốn mươi hơn rồi, mình lý giải sai đi qua đùa giỡn người ta, nói ra quá khó nghe, Đổng Học Bân là người rất trọng mặt mũi!
Nhưng đi như thế cũng không được?
Nếu như Phương Văn Bình ám chỉ là thật, mình mà đi không phải phụ lòng của Phương Văn Bình sao? Hơn nữa người ta là nữ đồng chí, đây là vả thẳng vào mặt!
Thống khổ nha!
Làm sao bây giờ hả??
Thật ra Đổng Học Bân không phải không muốn bỏ dép lên giường, hắn từ đầu tiên mắt nhìn thấy Phương Văn Bình thì cho rằng đó là một mỹ phụ, bỏ qua một bên cái tính tình thối không nói, Phương Văn Bình rất đẹp, rất có mùi vị, hơn nữa Đổng Học Bân cũng từng “hư hỏng” với Từ Yến và La Hải Đình mấy người lớn tuổi, cho nên tuổi tác của lão Phương hắn cũng không có tâm lý cản trở quá lớn, then chốt là... Mình đừng lý giải sai! Vậy thật sự sẽ rất là NGU!
Lúc đang hút điếu thuốc thứ ba, Phương Văn Bình lại trở mình một cái, "Đem cho tôi nước."
"Hả? A, được." Đổng Học Bân lập tức dụi tàn thuốc đi qua lấy nước, đưa cho cô ấy, tiện thể nhìn vào trong cổ áo của cô ấy, không nhịn được.
Phương Văn Bình mơ mơ màng màng ngồi dậy, uống một hơi nước, lại một lần nữa nằm xuống tới, lần này là nằm thẳng, xuân quang thật ra lại bị che hơn phân nửa, thấy cũng không rõ ràng.
Đổng Học Bân cắn răng một cái, quyết định không thể kéo dài như thế, cứ tiếp tục như thế trời sẽ sáng, vì vậy hắn quyết định thử một chút, cúi đầu nhìn lão Phương trên giường, hít vào một hơi, cất bước đi tới cúi lưng, không dám lên giường, chỉ là đưa tay sờ soạng đi tới, do dự vài cái, vẫn là sờ lấy lưng của Phương Văn Bình.
Phương Văn Bình không lên tiếng.
Cô ấy vừa uống nước xong, Đổng Học Bân rất xác định cô ấy là tỉnh, cái phản ứng này... Đổng Học Bân cảm thấy đã là lại một lần cho hắn tín hiệu!