Quyền Tài

Chương 1777: Lão Phương quá không đoán được!



Ngày hôm sau.

Trời hoàn toàn sáng.

Trong phòng, Đổng Học Bân tối qua ngủ rất muộn, bị tia nắng chiếu vào làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn bên ngoài, hắn buồn ngủ loạng choạng bước chân đi qua kéo rèm cửa, rồi ngã lại xuống giường, chuẩn bị ngủ một giấc, không có biện pháp, quá mệt mỏi. Tối hôm qua lúc Phương Văn Bình đi đã là gần sáng, lão hỗn đản đó lại còn gây chuyện, Đổng Học Bân căn bản là không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nghẹn một cục nuốt trở lại, hắn vốn đang mất ngủ, lúc này có thể ngủ mới là lạ, cũng không biết cả đêm hút bao nhiêu điếu thuốc mới làm cho tâm trạng bình tĩnh lại, phỏng chừng lúc ngủ đã là ba bốn giờ sáng, bây giờ mới có một chút, Đổng Học Bân cho rằng mình ngũ tiếp bảy tám tiếng nữa cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Ơ?

Trời sáng?

Đổng Học Bân bỗng nhiên thanh tỉnh, đang mùa đông, nên ánh mặt trời có thể không đủ, bình thường đều là gần trưa, nếu không thì không tính là sáng.

Tiêu rồi!

Đã quên thời gian.

Đổng Học Bân vội vàng nhìn đồng hồ, mẹ nó, đã mười giờ.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Đổng Học Bân cũng reng lên, vừa nhìn dãy số, Đổng Học Bân cũng đau đầu không ngớt... Là Phương Văn Bình gọi tới.

Nghe thôi.

"A lô, Phương chủ nhiệm." Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại, vẻ buồn ngủ cũng ít đi rất nhiều.

Phương Văn Bình thản nhiên nói: "Xuất phát đi, đồ tôi đều thu dọn xong."

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nhanh chóng nói: "Cái kia, bên tôi còn chưa có chuẩn bị, lập tức xong."

Phương Văn Bình không nhịn được nói: "Còn chưa có chuẩn bị xong? Hôm qua không phải nói cho cậu buổi sáng mười giờ xuất phát sao? Đem lời của tôi nói coi như gió thoảng bên tai phải không?"

Đổng Học Bân nghe cái ngữ khí này của cô ấy, trong lòng hừ một tiếng, nói: "Tôi cũng phải thu dọn đồ mà."

Dừng một chút, chỉ nghe bên kia Phương Văn Bình nói: "Đổng Học Bân, cậu đừng nói với tôi cậu còn chưa có rời giường?"

Đổng Học Bân ho khan, "Dậy rồi, dậy rồi." Kết quả bên kia đột nhiên không tiếng động, Đổng Học Bân còn buồn bực, "A lô? A lô?"

Sau một khắc, tiếng đập cửa vang lên.

"Mở cửa!" Phương Văn Bình giọng có chút lớn.

Đổng Học Bân thật sự là hết chỗ nói rồi, cái này cũng không giấu diếm được, không thể làm gì khác hơn là nắm thật chặt áo ngủ đi xuống giường, cũng không có mặc dép, đi chân đất bất đắc dĩ ra mở cửa.

Phương Văn Bình bên ngoài đã mặc một thân trang phục mùa đông, áo khoác cũng ở trên người. Vừa nhìn cũng là sớm chuẩn bị, nhưng trái lại Đổng Học Bân, tóc cũng loạn, trong mắt còn mang theo gỉ, biểu tình buồn ngủ dưới thân là cái áo tắm nhiều nếp nhăn. Vừa nhìn cũng biết là vừa tỉnh ngủ.

Phương Văn Bình lạnh lùng nhìn hắn, "Cái này gọi là dậy sớm?"

Đổng Học Bân không biết nói gì để chống đỡ, "Hôm qua ngủ trễ, tôi cũng không nghĩ tới, tôi nhớ kỹ tôi để chuông báo." Trong lòng lại nói, bà còn trách tôi? Còn khởi binh vấn tội tôi? Mẹ kiếp, nếu không phải bà ngày hôm qua đột nhiên chạy đến. Anh em có thể ngủ trễ như vậy sao! Anh em con mẹ nó suy nghĩ về bà suy nghĩ cả một buổi tối à! Bà thì hay lắm, còn một chút tự giác cũng không có, thấy cái biểu tình này, làm như ngày hôm qua chuyện gì cũng không phát sinh? Mẹ nó. Tâm của bà ghê gớm thật, da mặt cũng đủ dày!

Phương Văn Bình lãnh đạm nói: "Không dậy cũng là không dậy, mượn cớ cái gì!"

Đổng Học Bân không nhịn được nói: "Vậy bà ra bên ngoài đợi lát tôi đi ra, tôi rửa mặt mặc quần áo trước."

"Tôi là lãnh đạo. Khiến cho tôi chờ cậu?" Phương Văn Bình đẩy hắn ra đi vào trong, nhìn thời gian."Nhanh lên một chút, cho cậu mười phút thời gian!"

Đổng Học Bân trong lòng nói anh em là lái xe mang bà tiền nhiệm, bà còn kiếm chuyện với tôi hả?

Phương Văn Bình đi qua ngồi xuống sô pha, nhếch lên chân bắt chéo nói: "Cậu còn chín phút năm mươi tám giây."

Ai làm cho người ta là lãnh đạo, Đổng Học Bân nói không chừng sua này còn phải làm thuộc hạ của Phương Văn Bình, cũng chỉ được nhanh tắm rửa gội đầu. Nam đồng chí mà, tắm vẫn là rất nhanh, cũng không cần xà phòng gì cả, cũng là dội nước vào người gội đầu một cái, năm phút đồng hồ không hơn, hơn nữa lúc tắm còn dùng bàn chải đánh răng tiện thể đánh một lần, lau khô thân thể, Đổng Học Bân từ phòng vệ sinh đi ra.

Trong phòng.

Phương Văn Bình đang cúi lưng tìm cái gì trên bàn.

Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Bà làm gì vậy?"

Phương Văn Bình cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Kẹp tóc."

Đổng Học Bân mới nhớ tới tới, hôm qua ban đêm lúc tới, Phương Văn Bình hình như là buột tóc, hiện tại cũng xõa ra, hẳn là ngày hôm qua làm rơi ở chỗ này, vì vậy Đổng Học Bân nhớ nhớ một chút, mới đi qua hướng góc tường bên kia, quả nhiên trên mặt đất phát hiện được nó, cúi đầu nhặt lên, "Đây nè."

Phương Văn Bình vừa nhìn, ừ một tiếng.

Đổng Học Bân đưa cho cô ấy, "Tôi phải mặc quần áo."

Phương Văn Bình không coi ai ra gì nói: "Vào WC mặc đi!"

Đổng Học Bân thật muốn đặt mông ngồi chết cô ấy, thế nhưng vừa liếc vào ngực của cô ấy, nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua tay của mình ở chổ ấy muốn làm gì thì làm, hắn không khỏi nuốt nước bọt, nhất thời khoan dung rất nhiều, cũng không còn tức giận lớn như vậy, đem quần áo của mình đi phòng vệ sinh, cửa đóng lại, ở bên trong đem quần áo đều mặc vào, sau khi đi ra lại chỉnh lý dọn đồ, thật ra cũng không có gì để chỉnh lý, cũng là lấy bóp tiền điện thoại di động các loại, hành lý của hắn và Phương Văn Bình đều trong cóp sau xe Land Rover.

Chuẩn bị xong.

Vừa đủ mười phút.

Phương Văn Bình đứng dậy nói: "Đi."

Đổng Học Bân nhìn bóng lưng của cô ấy, tiện thể ngó một cái lên mông đẹp vãng tối hôm qua mình vừa sờ qua của cô ấy, nếu Phương Văn Bình không có nói chuyện này, Đổng Học Bân bên này cũng khó mà nói, nói như thế nào? Hỏi cô ta tối hôm qua đi như thế nào? Sao lâm trận thay đổi? Không có khả năng, thứ nhất là không thể hỏi, thứ hai là Đổng Học Bân cũng có vài lời hỏi không ra được, dù sao chuyện tình cũng là như thế này, rất xấu hổ, Đổng Học Bân thấy cô ta là cái thái độ này, thẳng thắn cũng không nói ra, hơn nữa giả bộ không biết, chỉ có thể như vậy trước.

Dưới lầu.

Đổng Học Bân đi chính là cửa sau, trực tiếp đi bãi đỗ xe lấy xe.

Chờ hắn đem xe chạy đến cửa chính, bỗng nhiên thoáng nhìn, thấy được bên ngoài có vài chiếc xe dừng, còn có đại khái mười mấy người vây ở đây, lại nhìn vào trong, có người đang cười theo mặt nói nói cùng Phương Văn Bình cái gì, xem ra hình như là lãnh đạo huyện địa phương? Đổng Học Bân cũng không có gì ngoài ý muốn, ngay cả Phương Văn Bình không phải là lãnh đạo của bọn họ, không có quan hệ trực tiếp với công tác và lãnh đạo, nhưng Phương Văn Bình là một phó tỉnh trưởng, cái cấp bậc này là rất được giá ở chỗ này, tới cái phần này, là tỉnh nào đã không có quan hệ gì, đối với một huyện nhỏ kinh tế phát triển lạc hậu mà nói, phó tỉnh trưởng chổ nào bọn họ cũng đắc tội không nổi, nhất là chuyện ngày hôm qua còn là lỗi của bọn họ, thiếu chút nữa làm hại Phương Văn Bình bị vây công, thiếu chút nữa bị đánh, cái này khẳng định muốn nói một câu, nếu không sau này đều rất phiền phức. Về phần bọn họ làm sao tìm tới nơi này, vậy càng không cần phải nói, tại cơ sở, loại sự tình này cơ bản đều là không giấu diếm được, phỏng chừng ban đêm ngày hôm qua lãnh đạo chủ yếu của toàn bộ huyện khẳng định đều biết chuyện kia.

"Phương tỉnh trưởng, thật sự xin lỗi."

"Được rồi, còn có việc gì không?"

"Cái này, buổi trưa có thể cho chúng tôi..."

"Tôi hiện tại phải đi, ăn thì khỏi, hôm nào đi."

"Đừng Phương tỉnh trưởng, chúng tôi cái này..."

"Tôi nói không nói lần thứ hai, xe của tôi tới, nhường ra một chút đi."

Phương Văn Bình thấy được Land Rover, liền chậm rãi bước đi tới, không dây dưa với bọn họ.

Người trung niên phía sau kia cũng không biết là người lãnh đạo huyện nào lập tức nói: "Vậy, vậy ngài thuận buồm xuôi gió, đámphần tử phạm tội này chúng tôi khẳng định sẽ không bỏ qua, tuyệt đối trừng phạt nghiêm khắc không tha!"

Phương Văn Bình chưa từng để ý, mở cửa xe lên ghế bên cạnh người lái, nói với Đổng Học Bân: "Lái xe!"

Đổng Học Bân ừ một tiếng, cuối cùng nhìn sắc mặt thấp thỏm của đám cán bộ huyện, nhấn ga đi ra, lên đường cao tốc, đi đến địa điểm của mình, thật ra bên này đến Thiểm Bắc, cự ly cũng không xa, hôm qua đã đi phân nửa, hôm nay phỏng chừng cho dù đến trễ một chút buổi tối cũng có thể đến, cho nên Đổng Học Bân không vội, hắn cũng sốt ruột không được, thằng nhãi này hôm qua căn bản không ngủ được mấy giờ, còn mệt rã rời, cái này thuộc về mệt nhọc lái xe.

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ.

Hai người tùy tiện ăn một chút gì tại khu phục vụ, trên đường cũng trên cơ bản là một câu cũng không có nói, tiếp tục đi.

Vẻ mệt mỏi của Đổng Học Bân có lẽ Phương Văn Bình cũng đã nhìn ra, nhíu mày nhìn về phía hắn, nhìn hơn nửa ngày, "Cậu được không?"

"Được, có cái gì không được?" Đổng Học Bân dâng lên vài phần tinh thần, tay lái cũng xiết chặt một ít.

Phương Văn Bình phất phất tay, "Được rồi, sang bên kia dừng xe cho tôi, tôi lái."

Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Không cần bà."

"Coi cái đức hạnh “tốt” của cậu đi! Cậu nếu như đụng xe tôi cũng không phải chết theo cậu sao!" Phương Văn Bình chỉ chỉ ven đường, "Dừng xe."

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, vẫn là ngừng, Phương Văn Bình mở cửa xuống xe đi qua ghế lái xe, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là qua ghế bên cạnh người lái.

Xe đi.

Phương Văn Bình lái xe vẫn là rất quen thuộc.

Ngồi ở một bên, Đổng Học Bân biểu hiện ra tuy rằng không tình nguyện, nhưng trong lòng vẫn là cảm giác không tồi, khiến cho phó tỉnh trưởng lái xe cho mình, ai có cái đãi ngộ này? Hắn không khỏi đắc ý nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một hồi. Thế nhưng mới qua vài phút, Đổng Học Bân đã hối hận vì để cho Phương Văn Bình lái xe!

Tốc độ xe lúc đầu còn rất ổn!

Nhưng sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!

Phương Văn Bình hình như đang phóng xe, nhưng biểu tình vẫn là lạnh nhạt và tự cao tự đại như vậy, tựa như không có nhận thấy được tốc độ xe đã rất nhanh.

Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, "Quá nhanh!"

" Tính năng của xe cậu thật không tồi." Phương Văn Bình căn bản không để ý cái kia.

Đổng Học Bân nói: "Một hồi bị chụp ảnh còn phải đóng phạt tiền, cái tốc độ này không được, sẽ xảy ra chuyện."

Phương Văn Bình nói: "Không xảy ra chuyện, hơn nữa với bảng số xe của cậu, người ta cũng sẽ không phạt cậu."

Kinh thành 6666, ai thấy mà không suy nghĩ hả?

Nhưng vấn đề không ở chỗ này, Đổng Học Bân là người có gan lớn như thế nhưng khi nhìn đồng hồ đo tốc độ đều có chút phát sợ, chủ yếu cái này không phải hắn lái, hắn lái thì cũng không sao cả, nhưng hiện tại là đem vấn đề an toàn giao cho người khác, Đổng Học Bân luôn luôn không quá kiên định, cái lão Phương này, quá không đoán được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.