Quyền Tài

Chương 1787: Các người không muốn cho tôi đi cũng không được!



Tô Nham.

Một cán bộ nhỏ rất trẻ tuổi.

Cảm giác các phương diện đều tầm thường, giá trị quan coi như cũng khỏe mạnh.

... Những cái này đều là ấn tượng và đánh giá của Đổng Học Bân sau khi trải qua đoạn đường ngồi xe và chuyện tình trước đó đối với Tô Nham, cũng có chút hảo cảm đối với hắn ta, bởi vì dám đứng ra muốn giúp cho dân chúng trong loại thời điểm này, hành vi và ý đồ của hắn ta đều là nguyên nhân khiến cho Đổng Học Bân có hảo cảm với hắn ta, bất quá nói tiếp cũng chỉ là hảo cảm mà thôi, Đổng Học Bân cũng chưa cảm thấy người này thế nào cả, quá bình thường, tướng mạo cũng tốt, chiều cao cũng tốt, cấp bậc cũng tốt, năng lực công tác cũng được, đều không có chổ nào đặc biệt, người như thế trong cơ quan nhà nước vung tay quơ một cái là cả một đống, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không để trong lòng, nhưng mà khi thay phó khoa trưởng khoa thư ký của huyện ủy Tô Nham dĩ nhiên không để ý đến thân phận cán bộ và nhân viên công vụ vung tay đánh gã tài xế, trong lòng Đổng Học Bân cũng cảm thấy quá ngoài ý muốn, hắn cũng không ngờ rằng một người cán bộ trông có vẻ nhã nhặn như vậy sẽ trực tiếp ra tay, giờ phút này, Đổng Học Bân đã thay đổi cái nhìn đối với Tô Nham.

Người này thật thú vị!

Cái tính tình này rất hợp khẩu vị của anh em!

Nhìn bên ngoài rất hiền lành, bên trong lại rất hung dữ?

Những cái này không phải Đổng Học Bân làm một người lãnh đạo đánh giá đối với hắn, mà gần là xuất phát từ góc độ của một người đứng xem, lãnh đạo bình thường khẳng định sẽ không thích người như thế, thuộc hạ không cách nào khống chế tâm tình, thuộc hạ không cách nào giữ bình tĩnh, sẽ cho một loại cảm giác không thành thục trên chính trị, bởi vì gặp phải loại chuyện này, làm một người nhân viên công vụ, còn là một người cán bộ, thật ra có thể dùng phương thức khác xử lý rất tốt, chứ không phải đi ra tay đánh người, tuy rằng chức phó khoa trưởng của Tô Nham cũng không phải cấp bậc phó khoa trên ý nghĩa, nhiều lắm là đãi ngộ của một phó khoa, nhưng cán bộ vẫn là cán bộ. Nhưng lại đánh ác như thế, tài xế xe dù đều nằm trên mặt đất Tô Nham còn đạp hắn mấy cái, lãnh đạo bình thường sao có thể thích người như vậy hả? Để bên cạnh cũng không làm cho ai an tâm.

Nhưng mà, Đổng Học Bân thích!

Bởi vì hắn vẫn cũng không phải là lãnh đạo bình thường!

Lúc này, Đổng Học Bân cũng đi tới gần, không khỏi nhìn Tô Nham nhiều.

Tô Nham đã không đánh, bởi vì tài xế xe dù đã sớm bị đánh ngã, mặt sưng to nằm trên mặt đất kêu to, trong miệng còn mắng người.

"Mày dám... Đánh tao? Mẹ kiếp!" Tài xế xe dù không phục. Hắn cũng không quản đối phương là cán bộ, dù sao cái loại cấp bậc này hắn cũng không sợ.

Tô Nham cũng đang nổi nóng, chỉ vào hắn mắng: "Thằng chó chết! Tao con mẹ nó ở trên xe đã nhịn mày rất lâu! Tao cho mày mặt nói chuyện đàng hoàng với mày! Giảng đạo lý với mày! Mày con mẹ nó còn không nghe? Còn bắt phụ nữ và đứa nhỏ còn có người già? Còn ở trước mặt cảnh sát và nhiều người như vậy cướp bóp tiền của người ta? Mày muốn chết! Tao con mẹ nó không đánh mày một lần mày còn không biết mình họ gì?"

Tài xế xe dù lá gan không lớn, nếu không sẽ không phải sau khi đồng bạn bị Đổng Học Bân một cước đá bay còn ném xuống xe thì một tiếng không dám nói, khi cảnh sát tới. Hắn bắt đầu không sợ hãi, cũng không ngờ rằng Tô Nham sẽ ra tay với mình, lúc này bị đánh, tài xế xe dù ngược lại can đảm bạo phát, lửa giận hướng lên trời.

Tô Nham thở phì phò hai hơi, đánh xong người cũng hết giận hơn phân nửa, quay đầu đi về hướng người phụ nữ và đứa nhỏ."Các người không có việc gì chứ?"

Người phụ nữ vừa khóc vừa nói: "Cảm ơn, cảm ơn."

Tô Nham sờ sờ đầu của đứa nhỏ đang ôm lấy mẹ oa oa khóc lớn, "Không khách khí, ai gặp phải loại sự tình này đều phải quản. Cái đám xe dù này, quá khốn nạn!"

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy Đổng Học Bân tới, đều sửng sốt. Không rõ ràng hắn vừa rồi không phải lên xe cảnh sát bị cảnh sát mang đi sao? Sao lại trở về? Thế nhưng khi Tô Nham và những người khác nhìn xe cảnh sát cách đó không xa xong, tất cả đều là nghẹn họng trân trối lên! Chỉ thấy một người cảnh sát nhân dân vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Đổng Học Bân. Mặt khác hai người cảnh sát nhân dân ngồi chồm hổm trên mặt đất cứu trị người bệnh và gọi điện thoại cầu cứu, nhìn thương thế của hai cảnh sát nhân dân đang nằm, người tên Lưu Tinh còn hơi đỡ một chút, đã tỉnh táo, nhưng người cảnh sát nhân dân nhỏ còn đang hôn mê, miệng đều là máu, cái miệng cũng méo luôn, khẳng định là gãy xương nứt cốt, trên mặt đất còn có rất nhiều răng dính máu, nhìn qua cực kỳ thảm.

Cái này kẻ ngu cũng rõ ràng!

Vừa rồi tiểu tử này đã đánh cảnh sát?

Tô Nham và mấy người dân chúng đều có chút choáng, con mẹ nó, cậu điên rồi à??

Nhưng Đổng Học Bân ở bên cạnh trên mặt lại không nhìn thấy một chút áy náy và khẩn trương, ngược lại là vẻ mặt thản nhiên, hắn không cảm thấy mình đánh sai người, đó chính là đối phương đem cảnh côn ra tay với hắn trước, Đổng Học Bân không đánh trả mới là lạ, hắn không phải một trái hồng mềm, không dễ bóp như vậy.

Tài xế xe dù bỗng nhiên hô: "Người đâu! Đánh người!"

Mấy người cảnh sát nhân dân thật ra sớm thấy tình huống của bên kia, nhưng cũng không có để ý, bởi vì bọn họ trước đó đã giả bộ không thấy, bởi vì người của xe dù là bạn của đồn trưởng bọn họ, bọn họ không thể quản, liền mở một con mắt nhắm một con mắt, ngay cả tài xế xe dù khi dễ dân chúng bọn họ đều làm bộ không nhìn, nhưng còn bây giờ thì sao? Có người động thân ra, có người thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn là một người cán bộ nhỏ trong cơ quan nhà nước, đám cảnh sát nhân dân nếu như hiện tại đi qua sẽ bắt Tô Nham, vậy ảnh hưởng quá không tốt, huống chi cái tên vừa rồi đánh Lưu Tinh và tiểu Vương còn ở bên kia, vì vậy sau khi so sánh một chút, cảnh sát nhân dân cũng không có hành động, bọn họ có thể làm cũng là đợi trợ giúp.

Bọn họ không nói lời nào, nhưng Đổng Học Bân không buông tha bọn họ, chỉ chỉ dân chúng, lớn tiếng nói với cảnh sát nhân dân bên kia: "Đừng nói cho tôi các người còn không nhìn thấy? Một người tài xế xe dù có quyền lợi lớn như vậy lúc nào? Lái xe dù, cảnh sát các người mặc kệ, bắt dân chúng đánh đứa nhỏ, cảnh sát các người mặc kệ, cướp bóp tiền lừa gạt dân chúng, cảnh sát các người còn không quản? Vậy cần các người làm cái gì không biết? Hả? Cần các người là vì để cho các người giữ gìn trị an của xã hội! Không phải để cho các người làm ô dù cho những kẻ trái pháp luật và phần tử phạm tội khi dễ dân chúng!"

Thất vọng!

Đổng Học Bân đối với bọn họ thật sự là thất vọng cực kỳ!

Nhưng đám cảnh sát nhân dân này tựa như căn bản là không có tự giác làm sai chuyện, cũng tựa như một chút cũng không có nhận thức vì sao không thích hợp, căn bản không để ý Đổng Học Bân, một người cảnh sát nhân dân bên trong phẫn nộ quát: "Mày đánh cảnh sát phải không? Được! Mày chờ cho tao! Tạo phản à!"

Đổng Học Bân nhìn hắn nói: "Đừng cắt câu lấy nghĩa với tôi, chuyện tình tiền căn hậu quả là thế nào, tất cả mọi người đều thấy được, đối với phạm tội làm như không thấy, còn bắt tôi một người thấy việc nghĩa hăng hái làm? Các người thật là được! Đánh cảnh sát? Tôi đánh cảnh sát thì thế nào! Một đám cảnh sát không bắt phạm tội phân tử ngược lại đi bắt dân chúng, tôi đánh chết các người cũng không nhiều!" Bộ đàm bên kia còn đang vang, Đổng Học Bân nói thẳng: "Không cần gọi trợ giúp, tôi vừa rồi nói với các người, tôi khẳng định sẽ đi với các người, các người muốn không cho tôi đi cũng không được! Hôm nay tôi với các người đem chuyện này xử lý cho xong!"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.