Quyền Tài

Chương 1794: Lập tức thả người!



Đồn công an.

Trong phòng thẩm vấn.

Trước đó nghe khẩu âm của Đổng Học Bân, Hồ Hán Bân và đám cảnh sát nhân dân đã có cái cảm giác này, lúc này thấy quê quán của hắn, cũng không có ngoài ý muốn quá lớn, người kinh thành đều tương đối kiêu ngạo, tương đối hỗn đản, tương đối có thể nói nhảm, Đổng Học Bân là hoàn toàn bị đánh giá như vậy, tất cả ngôn ngữ và hành vi của hắn đều là phù hợp cái phong cách này, một chút cũng không khác, nếu như trên chứng minh thân phận của Đổng Học Bân viết là người của địa phương khác, đám cảnh sát nhân dân phỏng chừng còn chưa tin, tuy rằng nói như vậy hơi khoa trương một ít, nhưng có đôi khi khu vực khác biệt quả thật có thể ảnh hưởng đến tính cách và đặc điểm khác biệt, nói là di truyền cũng tốt, nói là giáo dục cũng tốt, nói là xã hội hun đúc cũng được, dù sao là có căn cứ khoa học nhất định, mấy đời của Đổng Học Bân đều là người kinh thành, đặc điểm của loại tính cách này cũng được hắn kế thừa rất "Hoàn thiện".

Hồ Hán Bân lại hỏi vài câu.

Đổng Học Bân cũng là cười không phản ứng.

Đánh? Đánh không được! Mắng? Mắng không được!

Đám cảnh sát nhân dân cũng không biết nên xử lý như thế nào, cũng không dám bức hắn nóng nảy, Đổng Học Bân bị buộc nóng nảy sẽ là bộ dáng gì, bọn họ sớm từ trên người Lưu Tinh và cảnh sát trẻ tuổi còn có tài xế xe dù thấy được kết quả, biết đó là một người ăn mềm không ăn cứng.

Phiền phức!

Sao gặp phải một hỗn đản như thế!

Vẫn là một người conmẹ nó đặc biệt có thể có hỗn đản!

Hồ Hán Bân đều cảm thấy mặt mũi của một đồn trưởng như mình đều có chút không nhịn được, ông ta còn chưa từng xử lý qua người như thế, ngay cả còng tay đều không được, đối phương không phối hợp, bọn họ cũng không có cách nào mạnh bạo, quả thật là muốn không được tự nhiên bao nhiêu thì có không được tự nhiên bấy nhiêu, quá uất ức!

Reng reng reng.

Điện thoại tới.

Hồ Hán Bân vừa nhìn dãy số, tinh thần rung lên, dặn dò một câu cùng mấy người cảnh sát nhân dân bên cạnh, liền đi ra ngoài tiếp điện thoại, "A lô. Thường cục trưởng!"

Đối phương là bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục công an huyện Tiêu Lân Thường Lâm, Hồ Hán Bân là trước đó thông báo, nhưng không ngờ sẽ là Thường cục trưởng tự mình gọi điện, ông ta còn tưởng rằng sẽ là một phó cục trưởng liên hệ với mình, từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Thường Lâm đối với chuyện này vẫn là rất coi trọng, ngẫm lại cũng không kỳ quái, hai người cảnh sát nhân dân bị đả thương, năm sáu cảnh sát nhân dân bị đánh. Còn có một chiếc xe bị lật, một người tài xế bị trọng thương hai chân bị gãy, cái này đã tính là đại sự có thể lên tin tức của huyện bọn họ.

Thường Lâm ngữ khí rất trầm, "Người đâu?"

Hồ Hán Bân biết ông ấy hỏi cái gì, "Đã mang tới đồn công an. Trong phòng thẩm vấn, nhưng đối phương rất không phối hợp, thái độ cũng vô cùng không tốt."

Thường Lâm nói: "Khống chế được?"

Hồ Hán Bân ặc một cái, "Cũng là trong phòng thẩm vấn..."

"Còng tay chưa?" Thường Lâm ngữ khí không tốt lắm.

Hồ Hán Bân giải thích nói: "Đối phương thân thủ quá lợi hại, chuyện của xe khách ngài hẳn là đã biết, hơn nữa cầm súng chỉ vào đầu hắn hắn còn không sợ, còn ngược lại khiến cho chúng tôi nhanh nổ súng. Toàn bộ cũng là một hỗn đản, chúng tôi đánh cũng đánh không lại, động cũng không động nổi, cho nên..."

Thường Lâm quát to: " Tội phạm đánh cảnh sát đều không khống chế được. Vậy cần các người làm ăn cái gì không biết? Hả? Tôi hiện tại ở bệnh viện, cái gì cũng đừng nói nữa, ông lập tức đến đây cho tôi!"

"Vâng, Thường cục trưởng!" Hồ Hán Bân lập tức nói.

...

Buổi chiều.

Bệnh viện nhân dân huyện.

Hồ Hán Bân cũng không ăn cơm. Vội vã từ đồn công an chạy tới bệnh viện, lên lầu. Vừa vào phòng bệnh, ông ta thấy được cục trưởng cục công an huyện Thường Lâm và mấy người đồng chí của cục công an.

"Thường cục trưởng!"

"... Ừm."

"Chủ nhiệm Lý."

"Lão Hồ tới?"

Mấy người đơn giản chào hỏi.

Trên giường bệnh nằm chính là Lưu Tinh và người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi, Lưu Tinh trước đó cũng đã tỉnh dậy, đang cung kính nói chuyện Thường Lâm, cảnh sát nhân dân trẻ tuổi sau khi trị liệu cũng khôi phục ý thức, bất quá cái miệng bị thương tương đối nặng, ý thức của hắn tuy rằng thanh tỉnh, ngoài miệng lại nói không được.

Lưu Tinh rất nghẹn khuất, "Thường cục trưởng, chủ nhiệm Lý, tôi..."

Thường Lâm khoát khoát tay, "Cái gì đều không cần phải nói, lần này các người là bị thương trong công tác, tiền thuốc men tôi đã nói, ngày nghỉ cũng phê, các người muốn nghỉ ngơi bao lâu thì cứ nghỉ, không nên có bất luận gánh nặng tâm lý cái gì, các người hiện tại cần làm là phải dưỡng thương cho tốt."

Lưu Tinh vội nói: "Cảm ơn Thường cục trưởng."

Thường Lâm lại nhìn cảnh sát nhân dân trẻ tuổi một chút, "Cậu cũng vậy, cái khác không cần suy nghĩ nhiều, cái gì cũng không cần lo lắng, đem thương thế dưỡng cho khỏe rồi nói."

Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi vẻ mặt kích động, trong miệng ô ô vài tiếng, cũng không nói ra lời.

Thường Lâm vỗ vỗ chân của hắn, "Được rồi, không cần nói, chú ý nghỉ ngơi, chuyện bên này huyện cục sẽ tiếp nhận, khẳng định cho đồng chí bị thương lần này một công đạo." Thật ra Thường Lâm cũng chỉ là đại khái nghe nói chuyện lần này, cũng không có hoàn toàn lý giải, dù sao cũng là Hồ Hán Bân đồn công an bên kia báo đi tin tức có lựa chọn, bản thân có cực hạn nhất định, Thường Lâm cũng biết bên trong có thể có chuyện khác, nhưng cái nhìn của ông ta vẫn là giống Hồ Hán Bân, mặc kệ bởi vì sao, giữa ban ngày có người dám đánh cảnh sát? Đây là chuyện mà bản thân Thường Lâm làm bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục công an tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ, đây là lính của ông ta, ông ta khẳng định phải có trách nhiệm.

Trấn an xong người bệnh, Thường Lâm cũng không có đi ra phòng bệnh, sau khi cùng bác sĩ vừa đi vào giao lưu vài câu về thương thế của mọi người, thấy rõ không có chuyện quá lớn, Thường Lâm cũng ừ một tiếng, sau đó nói với Hồ Hán Bân: "Chỉ nói vậy thôi, bên kia là tình huống gì!" Tâm tình không tốt lắm.

Hồ Hán Bân thở dài nói: "Người nọ cũng là một quả bom hẹn giờ, căn bản là không có cách nào câu thông, hơn nữa tùy thời còn có thể phát nổ, chúng tôi cũng..." Ông ta kêu khổ như thế, cũng hy vọng là huyện cục tiếp nhận, càng hy vọng chuyện tình đều đổ lên trên người Đổng Học Bân, như vậy mới có thể cho hắn ta một bài học, khiến cho hắn ta có một giáo huấn, lần này xảy ra các loại chuyện tình, Hồ Hán Bân thật là hận thấu xương Đổng Học Bân, nếu như không bỏ tù một hai năm, Hồ Hán Bân đều nuốt không nổi cái khẩu khí này, cũng không có cách nào dặn dò với anh em và đồng sự.

Bên cạnh có một người cán bộ của cục công an nói: "Rốt cuộc là người nào?"

"Có thể là luyện qua công phu, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm." Bỗng nhiên nghĩ tới, Hồ Hán Bân lật lật, đem chứng minh thân phận của Đổng Học Bân ra, "Được rồi, đây là chứng minh thân phận của hắn!"

Thường Lâm đưa tay, "Để tôi xem."

Hồ Hán Bân đưa cho ông ta, "Là người kinh thành."

Cán bộ huyện cục trong lòng nói người kinh thành thì làm sao? Người ở đâu phạm pháp cũng là như nhau, không phải là một du khách sao, cái này còn có thể khiến cho hắn bố láo?

Nhưng khi Thường Lâm đem chứng minh thân phận đến đây nhìn, người trong phòng bệnh bỗng nhiên phát hiện Thường cục trưởng sắc mặt đại biến, cả người tựa như ngây ngẩn!

"Thường cục trưởng?"

"Thường cục trưởng?"

"Ặc, ngài làm sao vậy?"

Tất cả mọi người hỏi một tiếng.

Sau một khắc, Thường Lâm hít sâu một hơi, giọng thoáng cái đề cao lên vài độ, vội la lên: "Lập tức thả người!"

"Hả?" Hồ Hán Bân và những người khác đều giật mình, "Ngài nói cái gì?"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.