Quyền Tài

Chương 1812: Vấn đề tiếng phổ thông!



Buổi chiều.

Hai giờ hơn.

Phòng làm việc huyện ủy.

Tô Nham đã trở về, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn hắn, nếu như bình thường mấy người có quan hệ tốt với hắn khẳng định sẽ hỏi một tiếng lãnh đạo gọi hắn đi qua có chuyện gì, nhưng ngày hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên bí thư huyện uỷ tiền nhiệm, lãnh đạo sớm có qua phân phó, ngày hôm nay phải có tinh thần, ngay cả một ít phần mềm nói chuyện phiếm trên máy vi tính của bọn họ hiện tại cũng không có mở, đều tương đối chú ý, cũng sẽ không hỏi nhiều cái gì.

Tô Nham ngồi vào sau bàn làm việc rõ ràng có chút không yên lòng, hắn hiện tại cảm giác còn có chút dường như nằm mơ, rõ ràng một người cho tới bây giờ cũng không được lãnh đạo coi trọng, lại có thể một bước lên trời được Đổng bí thư điểm danh làm thư ký của bí thư huyện uỷ, hắn thật sự là vừa mừng vừa sợ.

Bỗng nhiên, có lãnh đạo tới.

Là chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Mạnh Hàn Mai.

Nghe mọi người chào hỏi, Mạnh Hàn Mai cũng tùy tiện gật đầu, vừa tiến vào ánh mắt rơi vào trên người của Tô Nham, "Tô khoa trưởng."

Tô Nham lập tức đứng lên, "Mạnh chủ nhiệm."

Mạnh Hàn Mai vẻ mặt ôn hoà cười cười, "Ngày mai cũng đổi phòng làm việc, cậu dọn dẹp một chút đi, không được nói tôi cho người ta dọn giúp cậu."

Tô Nham ngẩn ra, "Hiện tại thu dọn? Vậy được, tôi dọn tôi dọn."

Mạnh Hàn Mai lập tức kêu vài người, "Tiểu Chu, tiểu Hứa, giúp Tô khoa trưởng dọn dẹp đồ một chút, một hồi dọn đến phòng làm việc của Đổng bí thư."

Hả?

Tô Nham phải đi?

Đi phòng làm việc Đổng bí thư??

Người trong phòng làm việc cũng không có một ai là kẻ ngu, vừa nghe lời này sao còn không rõ ràng, Đổng bí thư vừa tiền nhiệm. Tiền nhiệm chuyện đầu tiên là cái gì? Đó chính là chọn tài xế chọn thư ký, tài xế? Tài xế sao có thể dọn đến phòng làm việc bí thư, hơn nữa cũng không nghe nói qua người phó khoa trưởng khoa thư ký nào đổi nghề đi lái xe cho lãnh đạo, người trong phòng tài xế nhiều như vậy để làm gì? Cho nên Mạnh Hàn Mai tuy rằng cũng chưa nói nhiều, nhưng mấy từ ngữ then chốt đã mịt mờ để lộ ra, Tô Nham đây là làm thư ký của bí thư huyện uỷ!

Con mẹ!

Cái này tình huống gì hả?

Bí thư huyện uỷ sao điểm danh hắn??

Mọi người đương nhiên sẽ không nghĩ lãnh đạo trong huyện đề cử Tô Nham, bởi vì ai cũng biết Tô khoa trưởng không quá được lãnh đạo thích, đề cử ai cũng sẽ không cho hắn, vậy nói cách khác, Tô Nham là được đích thân bí thư huyện uỷ Đổng Học Bân gọi tên. Bọn họ thật ra trước đó cũng nghe nói chuyện của xe dù. Hình như Tô khoa trưởng và Đổng bí thư ngồi cùng một chiếc xe, Tô khoa trưởng và Đổng bí thư còn đều đánh người, nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều cái gì, nhưng hiện tại vừa nhìn. Lần này Đổng bí thư điểm danh khẳng định là có quan hệ với chuyện xe dù kia. Trong lúc nhất thời đều cảm thấy Tô Nham lần này là chuyển vận. Cái này có thể cũng là số mệnh, người khác muốn hâm mộ cũng hâm mộ không được.

Mạnh Hàn Mai đi.

Nhất thời, không ít người đều nhiệt tình xông tới.

"Tô khoa trưởng."

"Vậy chúc mừng ngài nha."

"Tô khoa trưởng. Ngài nên mời khách ăn đi."

Chỉ một hồi, tất cả người của phòng làm việc đều hầu như tới chúc mừng một tiếng.

Tô Nham nhân duyên không tồi, nhưng tự nhận là cũng không có tốt như vậy, nhất là rất nhiều đồng sự có quan hệ không tốt lắm với hắn, lúc này cũng đều đến đây rất thân thiện chúc mừng hắn thăng chức, thái độ thay đổi không thể không lớn, khiến cho Tô Nham cũng cảm giác có chút không thích ứng, nhưng vẫn lần lượt đáp lại mọi người, bởi vì chuyện tình còn chưa có xác định, Tô Nham cũng không dám nói cái gì, chỉ là nói cảm ơn một chút.

Đồ chuẩn bị xong.

Mấy người bị Mạnh Hàn Mai điểm danh toàn bộ giúp đỡ Tô Nham đem đồ đi gian ngoài phòng làm việc của Đổng bí thư, sau đó trò chuyện cùng Tô Nham.

Chuyện tình rất nhanh truyền ra.

Thật ra ai cũng không ngờ rằng Đổng bí thư lại có thể kêu Tô Nham đi làm thư ký của hắn, mọi người cũng đều là tương đối kinh ngạc, cái này quả thật ngoài dự liệu của rất nhiều người.

...

Tan tầm.

Tất cả mọi người thu dọn đồ về nhà.

Trong cơ quan nhà nước cơ bản là không có bí mật gì, Tô Nham vừa ra ký túc xá, thì có rất nhiều người trong sân chào hỏi hắn, một ít người là hắn nhận thức, còn có một vài người thậm chí là hắn ngay cả ấn tượng cũng không có, rõ ràng là từ đó giờ không nói chuyện, lúc này cũng đều khách khí chào hỏi hắn. Tô Nham trong lòng rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cũng không có bởi vì chút bành trướng này, sau khi đáp vài câu, hắn đi nhanh lên.

Không có về nhà.

Chuyện thứ nhất Tô Nham làm cũng là đi tiệm sách của thị trấn, từ bên trong chọn nửa ngày, mua vài quyển sách, bên trong có một quyển là về lời nói bắc kinh. Nếu đã xác định không khác biệt, Tô Nham phải làm chuẩn bị vì công tác sau này, hắn cảm thấy mình có rất nhiều chổ không đủ, vì báo đáp tín nhiệm của Đổng bí thư, hắn tự nhiên muốn nỗ lực nhiều một ít, nhất là phương thức nói chuyện của kinh thành, Tô Nham cảm thấy mình hẳn là nên lý giải trước, bởi vì Đổng Học Bân là người kinh thành sinh trưởng ở địa phương, có người nói tiếng phổ thông của người kinh thành là tốt nhất toàn quốc, thật ra không phải, ít nhất Tô Nham sẽ không cho rằng như thế, quả thật, tiếng phổ thông là từ mấy lời nói kinh thành sinhra, phần lớn đều không khác biệt lắm, nhưng là có rất nhiều thứ không đồng dạng như vậy, người của địa phương khác bởi vì phương ngôn và tiếng phổ thông kém, lúc đến trường đều cũng có một môn học tiếng phổ thông làm chương trình học, sẽ có một quá trình học tập mang tính hệ thống, nhưng người kinh thành thì không có, tất cả trường học kinh thành cũng không có dạy tiếng phổ thông, cho nên đừng xem tiếng phổ thông cùng giọng Bắc Kinh có đại đa số điểm chung, nhưng càng là như thế này, tiếng phổ thông của người kinh thành có đôi khi càng không có tiêu chuẩn như những người khác, nhất là Đổng Học Bân lớn lên trong ngõ, khẩu âm quá nặng.

Không nhi -- Ý là "Không phải".

Tôi cáo nhân huynh -- Ý là "Tôi nói cho anh".

Tô Nham dù sao nghe rất không quen, rất nhiều lời hắn có đôi khi đều nghe không hiểu, bởi vì Đổng Học Bân nuốt chữ tương đối lợi hại, nhiều chữ đều dùng uốn lưỡi trực tiếp thay âm, còn có một chút thổ ngữ đặc biệt có ở kinh thành, hắn ngay cả phân tích đều phân tích không được là có ý gì, cho nên hắn cảm thấy đây là lúc phải tăng mạnh học tập một chút, bằng không sau này lãnh đạo nói chuyện, mình đều nghe không hiểu hoặc là có chút ý tứ cũng không thể lĩnh hội được, vậy hắn còn làm thư ký cái gì, lãnh đạo nói, mỗi một câu đều là đặc biệt quan trọng, hắn một chữ đều không thể nghe sót, như vậy sẽ dễ xảy ra rất nhiều vấn đề, đây là Tô Nham tuyệt đối không cho phép mình phạm sai lầm.

Khiến cho lãnh đạo dùng tiếng phổ thông nhiều?

Tô Nham cũng không nghĩ như vậy, hắn cũng không có cách nào nói như vậy, trừ phi hắn thật sự là không muốn làm, nói vậy, cũng chỉ có từ trên người hắn đề cao một chút, học tập nhiều, khiến cho mình thích ứng đặc điểm nói chuyện của kinh thành, như vậy sau này giao lưu sẽ không có bất luận cản trở.

Thật ra những vấn đề giao lưu trên ngôn ngữ tại rất nhiều chỗ đều là như thế này, bởi vì không ai biết lãnh đạo do cấp trên bổ nhiệm xuống tới là người chỗ nào, hơn nữa lãnh đạo bình thường đều là tuổi không nhỏ, tiếng phổ thông tự nhiên cũng không lưu loát như người tuổi trẻ, cái này đều phải do thuộc hạ đi thích ứng lãnh đạo, không có khả năng để lãnh đạo đi thích ứng thuộc hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.