Cùng nhau mà lên, tất cả mọi người chen nhau trên đường ở chân núi.
Trong âm thanh gào to, Đổng Học Bân chạy xuống, hai người học sinh trong tay đều mang theo vẻ mặt kinh khủng, hiển nhiên là bị sợ đến không nhẹ, không phải là tố chất tâm lý kém, mà là Đổng Học Bân thật sự chạy quá nhanh, làm cho bọn họ đều có một loại cảm giác đang rơi xuống vách núi, nhảy lầu biết không? Đúng vậy, cũng là cái cảm giác này, hai người vẫn là đứa nhỏ, tất cả đều vẻ mặt trắng bệch.
"Đồng chí!"
"Sao chỉ một mình cậu xuống?"
"Những người khác đâu? Học sinh và giáo viên khác đâu?"
"Tình huống thế nào? Sao cậu xuống nhanh như vậy?"
Nhìn thấy Đổng Học Bân mỗi tay xách một học sinh trên dưới 50kg, mọi người cũng đều sợ ngây người một chút, bất quá không có quan tâm vấn đề này, mà là hỏi chuyện quan trọng nhất.
Lúc này Đổng Học Bân sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp, hơn nữa là ướt đến không thể ướt hơn, tóc cũng đều dán vào trên mặt, cả mặt đầy nước mưa, hơn nữa vừa mới tiền nhiệm một ngày, mọi người trong lúc nhất thời cũng không có nhận ra hắn, đều tưởng rằng Đổng Học Bân là người của đội cứu viện, bởi vì ấn tượng đầu tiên Đổng Học Bân cho bọn họ không thể là lãnh đạo, bạn gặp qua người lãnh đạo nào cứu người như thế hả? Bạn gặp qua người lãnh đạo nào có khí lực lớn như vậy hả? Mọi người cũng cũng không có nghĩ, cho dù là vừa rồi lúc Đổng Học Bân ở dưới chân núi có ký giả và một ít người gặp qua hắn, nhưng hiện tại mây đen rậm rạp còn có mưa rơi xuống, ánh sáng không tốt lắm, Đổng Học Bân lại bị ướt thành cái dạng này, bọn họ cũng không có nhận ra.
Đi xuống bậc thang cuối cùng, Đổng Học Bân thấy con đường của mình bị người chặn, cũng thấy được xe cứu thương và nhân viên y tế phía sau, sắc mặt không khỏi nghiêm, "Đều tránh ra cho tôi!"
Ngoài miệng của nước mưa đều phun tới đối diện một người toà soạn ký giả trên mặt của.
Vậy toà soạn ký giả một mạch, trong lòng nói ngươi cứu cá nhân thì rất giỏi a. Thái độ gì a ngươi, hắn cũng không trốn không thiểm, "Cái khác học sinh đâu?"
Đổng Học Bân cũng không tái để ý đến hắn, đi tới một chút chen qua, Đổng Học Bân là tố chất thân thể gì, lập tức đã tên ký giả kia đẩy ra hơn một mét, đó chính là một thanh niên, còn là một người rất cao, ít nhất cũng cao hơn nửa cái đầu so với Đổng Học Bân. Nhưng Đổng Học Bân không phí khí lực mà đã đem hắn chen ra, "Tôi lập lại lần nữa! Đều tránh ra cho tôi! Chen loạn cái gì!"
Những ký giả vừa nhìn khí thế của vị này, cũng đều tránh ra một chút.
Đổng Học Bân đi nhanh tới hướng nhân viên y tế, "Nhanh cứu học sinh!"
Nhân viên y tế vừa rồi cũng bị đám ký giả này chen ra bên ngoài vào không được, cũng đang tức giận đây. Người thanh niên này thật ra trực tiếp đến đây, bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, nhanh chóng vây lại.
"Người thế nào? Bị thương gì?" Một người bác sĩ già mặc áo mưa nói.
Đổng Học Bân rất nhanh đem người thả xuống cho bọn họ, hai người học sinh chân vừa đáp xuống đất, đều có chút như nhũn ra, còn thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may được mấy người bảo vệ vội vàng đỡ. Đổng Học Bân nói với ông bác sĩ: "Mắc mưa, sốt cao không rõ nguyên nhân, phán đoán sơ bộ là bị cảm lạnh, cũng có nguyên nhân chấn kinh nhất định. Cụ thể khó mà nói, các người quay về bệnh viện mau chóng chẩn đoán bệnh, nhất định phải người bảo đảm an toàn."
Bác sĩ già gật đầu một cái, "Được."
Đổng Học Bân nói: "Người tôi giao cho các người?"
"Cậu yên tâm đi tiểu tử." Bác sĩ già cũng rất sốt ruột. Lập tức kêu y tá đem người đưa lên xe, bởi vì loại bị sốt này tuy rằng là bệnh rất thông thường. Nhưng nguyên nhân cụ thể thật sự nói không tốt, học sinh ở trên mắc mưa, đã ba bốn giờ, nếu như thân thể yếu một ít hoặc là lúc trước có bệnh, vậy thật sự sẽ dễ di căn thành bệnh khác, là có nguy hiểm tính mạng, tiểu tử này có thể đúng lúc đem người cứu xuống như thế, bác sĩ già cũng rất vui mừng, ít kéo dài, thì ít nguy hiểm.
Học sinh lên xe cứu thương, đứa con trai cũng may, còn vẫn duy trì tỉnh táo nhất định, có thể là kinh sợ, nhưng đứa con gái vừa lên xe cứu thương vừa nhìn thấy bác sĩ, lúc đó liền hôn mê bất tỉnh, có thể là thấy bác sĩ yên tâm, trong lòng cũng thở phào.
Xe cứu thương lập tức đi, đưa đi bệnh viện gần đây nhất.
Bác sĩ già không đi, ở lại, "Các học sinh khác đâu? Có ngoại thương không?"
Ký giả lúc này thấy trên núi không còn có bóng người, cũng đều theo đến đây, quay phim có quay phim, chụp ảnh có chụp ảnh.
Đổng Học Bân không có phản ứng những ký giả này, lại nói rất nhiều với bác sĩ, "Đều là chút ngoại thương rất nhỏ, bị thương phần mềm và bầm tím, không có ngoại thương nghiêm trọng gì, bệnh nặng nhất cũng là hai học sinh sốt cao này, tôi đã đưa xuống cho các người, các học sinh khác còn đều trên núi, phỏng chừng phải hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể xuống tới, các người trước tiên ở phía dưới chuẩn bị, tốt nhất thêm mấy người bác sĩ và y tá, chúng tôi bên kia nhân thủ thiếu, học sinh nhiều lắm, căn bản lo không nổi, lỡ như trên đường có cái tình huống đột phát gì các người cũng dễ ứng phó."
Bác sĩ già lúc này nói được, quay đầu đã gọi vài người kêu bọn họ mang theo hộp cấp cứu lên núi.
Một người ký giả của đài truyền hình thấy bọn họ nói xong, lập tức tận dụng mọi thứ chen vào, đem micro đưa đến bên mép Đổng Học Bân, "Học sinh và giáo viên đều tìm rồi?"
Đổng Học Bân lúc này mới trả lời bọn họ, "Một người không thiếu, đều tìm được rồi."
Bên kia một đống ký giả cũng toàn bộ chen qua, "Vì sao chỉ một mình cậu xuống núi?"
Đổng Học Bân nói: "Bọn họ còn đang trên đường, cái người này bệnh tình nghiêm trọng, tôi đưa xuống trước, Có vấn đề gì không? Không có vấn đề thì đừng chặn đường." Đổng Học Bân lại chen ra bên ngoài, hắn còn muốn lên núi, dù sao đường núi quá hiểm trở, hắn không ở bên kia chỉ huy thì thật sự có lo lắng.
"Khoan đã!"
" Tình huống trên núi nguy hiểm không?"
"Đồng chí, cậu tên là gì?"
"Tôi thấy cậu ôm hai người xuống núi, cái phần gan dạ sáng suốt này thật sự làm cho người ta kính nể, cậu là người của cứu viện tổ nào? Phòng cháy chữa cháy? Hay là?"
Một đống câu hỏi vồ vập mà đến.
Dù sao cũng là nhân viên cứu hộ đầu tiên xuống núi, cũng là người đầu tiên đem người cứu đi xuống, mọi người tự nhiên muốn phỏng vấn một chút.
Nghe đến đó, Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, nhàn nhạt đáp một câu, "Câu hỏi nhiều quá, tôi cuối cùng trả lời các người một lần, một, trên núi rất nguy hiểm, đường không dễ đi, hai, tôi không có can đảm, cũng không đáng kính nể, nên kính nể hẳn là những nhân viên cứu hộ còn đang dầm mưa trên núi cứu người, ba..." Hắn dừng một chút, chậm rãi nói: "Tôi? Tên của tôi là Đổng Học Bân, cứ như vậy." Nói xong liền đi.
Để lại một đám phóng viên suýt nữa té xỉu!
Đổng Học Bân?
Cậu tên là Đổng Học Bân?
Con mẹ nó! Cái này không phải tên của bí thư huyện uỷ sao??
Các phóng viên vừa nhìn khuôn mặt bị nước mưa làm cho chật vật của hắn, lúc này mới mơ hồ gian nhận ra, trong lúc nhất thời đều cả kinh suýt nữa té ngã xuống đất!!
Bọn họ mới biết được người vừa rồi nói chuyện cùng đám người mình là ai!
Nhân viên y tế và quần chúng vây xem vừa nghe cũng ngây ngẩn cả người, thật sự là bí thư huyện uỷ hả??