Vẻ không cam tâm trong lòng của bí thư huyện uỷ huyện Nhạn Bắc Dương Cương quả thật không nên nói ra, ông ta là hai trăm phần trăm không tình nguyện, cũng có một bụng lời muốn nói, nhưng bí thư thị ủy đều xác định rồi, bọn họ căn bản không có biện pháp thay đổi, chuyện này đã không có bất luận cơ hội thay đổi, vì vậy Dương Cương chỉ có thể mang theo người của huyện bọn họ xám xịt xuống núi, đỡ cảnh sát bị đả thương, mang theo đống thiết bị một giờ trước vừa bị dẫn tới muốn khai quật cổ mộ, trên mặt mỗi người đều xám xịt, y như chó nhà có tang đi xuống núi.
Lúc này huyện Nhạn Bắc thật sự là tiền mất tật mang.
Vốn đang muốn mượn cơ hội quan hệ khẩn trương của thành phố cùng huyện Tiêu Lân làm đột phá đem cổ mộ đến danh nghĩa của huyện mình, đem cái tiện nghi và chiến tích này chiếm lấy, ai ngờ người vừa tới đã bị Đổng Học Bân dẫn người đánh một trận tơi bời hoa rơi nước chảy, cuối cùng, cổ mộ cũng vẫn là được phê chuẩn cho huyện Tiêu Lân, mặt mũi của huyện Nhạn Bắc không còn, còn thêm mười mấy người bệnh, một chút chỗ tốt cũng không kiếm được, bọn họ có thể thoải mái mới là lạ.
"Đáng đời!"
"Rốt cục cút đi rồi!"
"Đám người này, cũng là của nợ!"
"Còn đập đồ của chúng ta, hiện tại thành thật đi?"
Nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân đều rất hết giận, nhỏ giọng đàm luận.
Người thắng luôn khoan dung, Đổng Học Bân nói: "Đừng nghị luận nữa, người của huyện Nhạn Bắc bên kia đỡ người bệnh tay có thể không đủ, ra vài người đi giúp bọn họ một chút, những người khác tiếp tục công tác." Huyện Nhạn Bắc vốn không nhiều người tới, hai ba mươi người mà thôi, hiện tại có đến mười mấy người bị thương, trước đó còn có mấy người cảnh sát bị gãy xương được người của huyện Nhạn Bắc đưa xuống núi đi bệnh viện, lúc này người càng thêm thiếu, một người đỡ một người cũng không được, những người bị thương cần đến hai người dìu mới có thể đi xuống núi.
Giúp bọn họ?
Giúp bọn họ làm gì!
Nhưng lời của Đổng Học Bân nói vẫn là rất có phân lượng, lúc này ở huyện Tiêu Lân, Đổng Học Bân cơ bản là nhất ngôn cửu đỉnh. Người bên dưới đều rất phục hắn.
Tô Nham lập tức đi an bài người.
Huyện Tiêu Lân phân ra năm sáu người đến giúp huyện Nhạn Bắc.
Tiền Lập Đào và người của thành phố cũng chú ý tới hành động của huyện Tiêu Lân, không khỏi nhìn thoáng qua trên mặt của Đổng Học Bân, cũng rất ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân có thể tốt bụng giúp bọn họ sao?
Lý giải hắn đều biết rõ, thằng nhãi này không phải một người ôn hòa như thế!
Thế nhưng Đổng Học Bân vẫn làm như vậy, vô cùng rộng lượng, cũng vô cùng có phong phạm lãnh đạo, bày ra cái nhìn đại cục và khí độ nên có của người đứng đầu một huyện, từ điểm đó là có thể nhìn ra, hiện tại Đổng Học Bân đã sớm không còn là thằng nhãi lúc trước. Càng ngày càng thành thục, tuy rằng trên tâm lý khẳng định vẫn là có tâm tình và suy nghĩ của mình, nhưng ít ra có thể giả hình giả dạng, khiến cho ai cũng nói không ra lời.
"Các người làm gì?"
"Không cần các người giúp!"
"Đi đi! Chúng tôi tự mình có thể đi!"
"Tôi nói đừng đụng chúng tôi! Nghe thấy không?"
Phía dưới chỗ sườn núi truyền đến tiếng nói phẫn nộ của vài người huyện Nhạn Bắc, hình như căn bản không nhận tình. Không chỉ không cho người của huyện Tiêu Lân hỗ trợ, đối với ý tốt của bọn họ ngược lại là tiếng quát mắng.
Cuối cùng, người đi hỗ trợ của huyện Tiêu Lân xám xịt trở về, "Bí thư, bọn họ..."
Đổng Học Bân nói: "Tôi nghe thấy được, các người cùng xuống phía dưới đi, có chổ cần giúp đỡ thì giúp đỡ một chút. Sau khi đưa bọn họ xuống núi rồi trở về, người dù sao cũng là chúng ta đánh bị thương, mặc kệ trước đó có hiểu lầm, chúng ta đều phải phụ trách. Xét đến cùng đều là đồng chí của mình."
Mấy người kia rất không tình nguyện, trong lòng nói người ta đều chó cắn Lã Động Tân còn giúp bọn họ làm cái gì, bất quá vẫn không cãi mệnh lệnh của Đổng bí thư, lại một lần nữa đuổi theo.
Tô Nham nhìn. Cũng rất bội phục Đổng bí thư.
Sở lão sư cười, quay lại Mục Chính Trung nói: "Tiểu Đổng bí thư này..." Lập tức giơ ngón tay cái lên.
Lãnh đạo thành phố cũng đều thấy rõ ràng. Nghe được rõ ràng, không nhịn được khẽ lắc đầu, so với phong cách của huyện Tiêu Lân, huyện Nhạn Bắc thật sự có chút không phóng khoáng, tâm tình có thể lý giải, nhưng bên mạnh bên yếu cũng thấy rất rõ ràng, tại chuyện này, từ đầu tới đuôi huyện Nhạn Bắc đều thua huyện Tiêu Lân, ừm, hoặc là chính xác hơn mà nói, là Dương Cương thua Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân...
Đổng Học Bân...
Dứt bỏ cái khác không đề cập tới, đây thật sự là một người rất có thủ đoạn!
Trẻ tuổi như thế đã làm được tới vị trí này, thật sự không phải ngẫu nhiên!
Buổi sáng.
Mười một giờ rưỡi.
Tiền Lập Đào và lãnh đạo thành phố đều thị sát không khác biệt lắm, cũng đều chuẩn bị xuống núi, vì vậy Đổng Học Bân cũng mời Mục Chính Trung và hai vị lão sư khác, cùng Trương Đông Phương và mấy người cán bộ của huyện Tiêu Lân cùng lãnh đạo đi xuống núi ăn, không có khả năng để lãnh đạo từ xa đến đây rồi trở về tay không, khẳng định phải tiếp đãi một chút, mấy vị lão sư ở đây cũng vậy, ngày hôm qua sau khi người ta tới thì vẫn bận việc, sáng sớm trời còn chưa sáng đã lên núi, ngay cả cơm cũng không ăn xong, Đổng Học Bân khẳng định cũng phải nhiệt tình thu xếp một phen. Cuối cùng lưu lại trên núi cũng là một ít nhân viên công tác của tổ bảo hộ văn vật huyện Tiêu Lân và mười mấy người của phòng ban văn vật tỉnh do Tiếu Đông Nam an bài từ hôm nay trở đi cũng đóng ở núi Thanh Loan, bản thân Tiếu Đông Nam cũng cùng mấy người cán bộ sở văn hóa tỉnh đi ăn với bọn họ.
Đoàn người lục đục xuống núi.
Vừa đến chân núi, tín hiệu điện thoại di động cũng rất đủ.
Đang ngồi đều là người rất bận, chuyện tình rất nhiều, điện thoại hoặc là tin nhắn liền kêu ầm lên, các lãnh đạo đều vừa đi xuống vừa gọi điện thoại tiếp điện thoại.
Đổng Học Bân đang thương lượng với Trương Đông Phương đi chỗ nào thì thích hợp, dù sao đây là đại hỷ sự, thuận lợi lấy được cổ mộ nên tâm tình của mọi người ngày hôm nay không tồi, cũng phải ăn một lần, hơn nữa nhiều lãnh đạo và nhân vật quan trọng như vậy, bữa tiệc cũng không có khả năng chậm trễ.
Đang nói, điện thoại của Đổng Học Bân cũng vang lên, nhanh chóng đem chỗ tiệm cơm xác định cùng Trương Đông Phương, Đổng Học Bân mới đi nhanh tiếp điện thoại, "Mẹ."
Bên kia là điện thoại của Loan Hiểu Bình, "Con trai, đang làm gì vậy?"
"Đang bận mẹ, có việc sao? Bằng không lát rồi nói?" Đổng Học Bân nói.
Loan Hiểu Bình cười nói: "Đương nhiên có việc, vừa rồi gọi con nửa ngày cũng không có tín hiệu."
Đổng Học Bân ài một tiếng, "Con ở trên núi, vừa xuống tới, chuyện gì mẹ nói đi?"
Loan Hiểu Bình nói: "Thân gia chỗ đó nói với con chưa? Mẹ Tuệ Lan cứ muốn nhà chúng ta liên hệ, nhà bọn họ xử lý, nói làm tiệc trăm ngày cho Tiểu Đổng Trọng, thời gian đều đặt xong rồi, làm vào thứ bảy, gọi điện thoại cho con cũng là thông báo con một tiếng, thứ sáu tới kinh thành, cái khác cũng không cần con quản, mẹ vợ con cũng biết con bận, chuyện còn lại mọi người thu xếp là được."
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Bằng không khỏi làm? Thật phiền phức, thật sự không được các người làm đi, con sẽ không đi."
"Cái này phiền phức cái gì, đầy tháng đã không làm, trăm ngày cũng phải thu xếp, đây là chú ý." Loan Hiểu Bình mất hứng nói: "Con không đến? Tiệc trăm ngày của con trai con, con làm cha mà không đến coi sao được?"