Quyền Tài

Chương 258: Phá bom!



Thời gian từng giây từng giây trôi qua.

Trong phòng làm việc, con số trên màn hình đếm ngược của bom hẹn giờ nhanh chóng giảm xuống!

Một giây, hai giây, ba giây!

Tích tắc, tích tắc, tích tắc!

Âm thanh tử vong quanh quẩn trong phòng, thời gian bom nổ còn thừa lại không đến sáu phút! Khóe mắt của Tạ Tuệ Lan lộ vẻ tức giận, trong nháy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, phẫn nộ, nóng nảy, cảm động, nhu hòa, đó là một ánh mắt phức tạp tới cực điểm, Tạ Tuệ Lan nhìn chằm chằm con mắt của Đổng Học Bân, chớp mắt cũng không, nhìn hắn, trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn. Đổng Học Bân cũng hoàn toàn từ bỏ hy vọng, loại thời điểm này ngược lại rất thoải mái, hắn nắm thật chặt tay nhỏ nhu mềm của Tạ tỷ, yên lặng ngồi ở bên cạnh cô ấy như thế, nắm tay cô ấy, nắm cô ấy, cùng cô ấy.

Tử vong cách hai người càng ngày càng gần!

"Anh đi!" Tạ Tuệ Lan rốt cục từ trong miệng nói ra hai chữ này.

Đổng Học Bân thờ ơ, "Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa sao? Cửa đều bị anh phá rồi."

"Anh gọi điện thoại gọi người tới phá cửa! Hiện tại còn kịp!" Tạ Tuệ Lan hít vào một hơi, "Coi như tôi cầu anh!"

Đổng Học Bân đưa tay lấy điện thoại di động ra, trực tiếp tắt nguồn. Tạ Tuệ Lan phẫn nộ quát: "Hồ đồ!"

"Anh vẫn cho rằng mình có thể sống đến bảy mươi, nếu không được thì ít nhất cũng đến năm sáu mươi tuổi, người định không bằng trời định, ài, không ngờ chỉ còn vài phút sinh mệnh." Đổng Học Bân nhìn thời gian trên bom hẹn giờ, "Tạ tỷ, còn hơn năm phút, đừng nói đi hay không, một chút thời gian cuối cùng như thế, đừng lãng phí nữa." Dừng lại một chút: "Nếu cứu không được em, anh căn bản cũng không dự định ra cái phòng này, hai ta … trò chuyện lần cuối đi."

Tạ Tuệ Lan mắng: "Ngu xuẩn!"

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Đều sắp chết rồi mà em còn mắng anh."

"Trên đời này còn có người nào ngốc hơn anh sao? Anh là tìm mắng! Thiếu mắng!"

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Tạ tỷ, anh mới biết được em cũng rất quan tâm anh, buổi tối hôm qua em mắng anh nửa ngày, tôi còn tưởng rằng em ngoại trừ tôi sẽ không nghĩ đến người khác, thật ra, đêm qua anh nói cũng do tức giận, ồn ào nói em muốn gả cho ai thì gả, trên thực tế trong lòng nghẹn khuất không chịu được, ồn ào nói không có em anh vẫn có thể sống tốt, trên thực tế đừng nói không có em, cho dù là mấy tháng không nhìn thấy em, anh phỏng chừng cũng ăn không ngon."

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tạ Tuệ Lan hơi nhu hòa một chút.

Đổng Học Bân nắm bắt tay cô nói: "Tôi cũng biết tôi rất ngốc, Ngụy Nam lái xe đến đây, ngay cả tuyến cảnh giới bên này cũng không dám tiếp cận, nhìn xong lập tức nhanh chóng lên xe, ngay cả chuyên gia phá bom cũng là tiến đến vài phút thì nhanh chóng đi ra, rất sợ bom phát nổ, ha ha, chỉ có anh ngốc hồ hồ đi tới, còn phá cửa nữa, Tạ tỷ, lúc trước em đã nói qua tính cách của anh không thích hợp làm quan, quá xúc động, anh cũng rõ ràng, cũng muốn sửa, nhưng không làm được."

"Không làm được cũng phải làm!"

" Chuyện không làm được làm như thế nào?"

"Tôi không tin anh một cước không đá được cánh cửa này! Anh không phải không làm được! Anh là không muốn làm!"

"Tạ tỷ, em để cho anh xúc động lần cuối đi, lần này anh thật sự không thể nghe em."

"Khi nào thì anh mới nghe lời tôi?"

"Sau này đi, sau này cái gì cũng đều nghe lờia`." Tạ Tuệ Lan hất tay hắn, "Chỉ còn thừa lại năm phút đồng hồ! Còn nói chuyện gì sau này?"

Đổng Học Bân nói: "... Vậy kiếp sau, kiếp sau em nói cái gì anh đều nghe."

"Tiểu Đổng ơi Tiểu Đổng! Anh kêu tôi nên nói cái gì cho phải đây?" Tạ Tuệ Lan còn muốn mắng hắn, nhưng nói đến bên mép thì lại nói không nên lời, hóa thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cô ấy vươn tay, chủ động kéo tay của Đổng Học Bân, "Anh lúc này phải nghe tôi, nhanh chóng gọi điện thoại cho bên ngoài, để cho bọn họ mở cửa, anh còn trẻ, đường phải đi còn rất dài, anh cùng chết với tôi... Có ý nghĩa gì?"

Đổng Học Bân nói: "Không ý nghĩa anh cũng không thể đi."

"Tiểu Đổng!"

"Đừng nói cái này."

Tích tắc, tích tắc, tích tắc ly bom nổ còn thừa lại bốn phút! Tạ Tuệ Lan không ngừng mắng hắn khuyên hắn, muốn khiến cho Đổng Học Bân lập tức rời đi, nhưng nói đến nổi sắp mất tiếng, Đổng Học Bân cũng không có một tia dao động, vững vàng ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, Tạ Tuệ Lan trong lòng căng thẳng, rõ ràng nói cái gì cũng vô dụng, cho dù hiện tại có người phá cửa ra, Đổng Học Bân cũng sẽ không đi.

"Xin lỗi." Câu xin lỗi này của Đổng Học Bân, là vì rất nhiều chuyện. Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, thở dài một hơi, "Chuyện đến bây giờ, còn nói xin lỗi cái gì."

Đổng Học Bân khổ sở nói: "Hiện tại không nói sau này sẽ không có cơ hội nói, Tạ tỷ, thật sự xin lỗi, người sắp chết đều nói lời thiện, đều sắp chết, anh cũng không muốn lừa em cái gì nữa, tôi là thật sự thích em thích không chịu được, đối với Huyên di cũng như vậy, vì hai người, cho dù kêu anh lên núi đao xuống chảo dầu anh cũng sẽ không cau mày, cho nên anh thật không biết nên làm sao cho phải, cô ấy anh luyến tiếc, em anh cũng luyến tiếc, anh thật không muốn làm em giận thành như vậy,anh... Ài... anh... “

Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Đừng nói nữa, em tha thứ cho anh."

Đổng Học Bân ngẩn ra, "Tạ tỷ...”

Sờ sờ tay hắn, Tạ Tuệ Lan nói: "Mặc kệ anh làm cái gì, em hiện tại đều tha thứ cho anh."

“Em... không còn giận anh?"

Tạ Tuệ Lan hơi nhắm mắt lại, "Anh vì vài phút cuối cùng của em, ngay cả mạng cũng đều có thể từ bỏ, Giận? Anh kêu em giận như thế nào?"

“Trước... Cảm ơn."

"Hai chữ này hẳn là để em nói với anh, có thể có một người yêu em như thế, em chết cũng đã đủ."

Một giây đồng hồ trôi qua...

Năm giây trôi qua...

Mười giây đồng hồ trôi qua...

Rầm rầm rầm, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đập đập, thấy không có biện pháp mở, từng tiếng gõ cửa dồn dập đến, là người của cục công an, còn có người hô tên của Đổng Học Bân.

"Đổng cục trưởng, ngài ở bên trong sao?"

"Cánh cửa sao lại khóa? Nhanh đi tìm chìa khóa! Không còn thời gian nữa!"

"Tạ huyện trưởng! Đổng cục trưởng! Mở cửa!"

Thấy Tạ Tuệ Lan con mắt hơn híp lại, muốn hô lên với người bên ngoài, Đổng Học Bân nhanh tay lẹ mắt nhẹ nhàng che kín miệng của cô, quay đầu nói với bên ngoài kêu bọn họ đi trước, mình cũng lập tức đi ra ngoài. Vài giây sau, bên ngoài đã không còn động tĩnh, Đổng Học Bân lấy tay ra khỏi đôi môi đỏ rực của cô ấy, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuệ Lan, lộ ra một nụ cười không dễ nhìn lắm, "Tôi thật vất vả lắm mới được anh dũng một lần, em đừng gạt bỏ tính tích cực của anh được không? Ở cùng em, đây là một việc cuối cùng mà đời này anh có thể làm, để cho tôi làm xong, có được hay không?" Tạ Tuệ Lan xoa mặt của hắn, "Lời ích kỷ một chút, em cũng muốn dẫn anh đi ra, nhưng em không thể."

"Không phải em dẫn anh đi, là hai ta cùng nhau đi."

"Tiểu Đổng!"

Đổng Học Bân đứng lên, đi tới phía sau Tạ Tuệ Lan ôm lấy cô ấy, "Chỉ còn hơn hai phút, hai ta là tay nắm tốt, hay là ôm tốt?" Tạ Tuệ Lan chậm rãi nhắm mắt, "Em không muốn anh chết!"

"Tôi cũng không muốn em chết."

Thời gian còn thừa lại hai phút ba mươi giây!

Đổng Học Bân nói: "Em biết hai chân bị gãy xương của anh còn chưa có khỏi, dùng chân cũng không phá cửa được, hiện tại anh mở điện thoại di động gọi điện thoại cho bên ngoài để cho bọn họ tới, thời gian cũng không còn kịp rồi, ngang cũng là chết, dọc cũng là chết, đừng nói những lời này có được hay không, em biết anh sẽ không đi mà."

Tạ Tuệ Lan nhắm con ngươi, khóe mắt bỗng nhiên hiện ra một tia giọt nước mắt trong suốt, từ từ từ rơi xuống trên gương mặt.

Đổng Học Bân trong lòng run lên, đem tay áo lau lau trên mặt cô: “... Em... Khóc?"

Tạ Tuệ Lan không lên tiếng.

Đổng Học Bân nói: "Đây là lần đầu tiên anh thấy em khóc, anh nghĩ với tính cách của em, cả đời này sẽ không rơi nước mắt"

"Em không phải bằng sắt bằng thép, sao không có nước mắt?" Tạ Tuệ Lan mở mắt ra, trong con mắt lộ ra một tia kiên định: "Nếu như có thể sống đi ra, chúng mình sang năm chọn một ngày lành, kết hôn với nhau nha, chúng mình sẽ đãi một trăm bàn tiệc rượu, đem chuyện hôn nhân của chúng mình làm thật hoành tráng"

Đổng Học Bân ừ một tiếng: "Có thể lấy được em, mộ phần tổ tiên của anh đều bốc khói xanh, mẹ anh khẳng định cũng vui đến chết"

"Ừm, vậy để cho lão nhân gia vui vẻ đi"

Bất qua hai người ai cũng rõ ràng, bọn họ sợ là không có cơ hội đi ra khỏi cánh cửa này.

Tích tắc...

Tích tắc...

Tích tắc...

Thời gian đếm ngược còn lại hai phút mười lăm giây!

Tạ Tuệ Lan hơi nghiêng đầu: "Tiểu Bân, anh đi tới phía trước, để cho em nhìn anh lần cuối"

Đổng Học Bân ừm một cái, đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy: ".... nhìn đi"

Tạ Tuệ Lan vươn tay sờ sờ tóc và mặt của hắn: "Lần đó rơi xuống nước, nếu không phải anh liều chết cứu em, thì em sẽ không sống đến ngày hôm nay, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, đều là em thiếu anh, kiếp này không còn kịp rồi, kiếp sau đầu thai, em sẽ từ từ trả lại cho anh"

Vành mắt của Đổng Học Bân cũng ướt lên: "Vậy kiếp sau em gả cho anh nhé"

"Được"

"Kiếp sau sau nữa cũng gả cho anh"

"... Được"

"Kiếp sau sau sau nữa cũng vậy"

"Ừm, mặc kệ là đầu thai bao nhiêu kiếp, mặc kệ là mấy ngàn mấy vạn năm, em cũng đều gả cho anh"

Đổng Học Bân lau lau giọt nước mắt trên mặt, ôm lấy cô ấy, rất sợ cô ấy đột nhiên bay đi vậy. Tạ Tuệ Lan cũng dùng một tay ôm lấy hắn, trên mặt lộ vẻ cười nhợt nhạt.

Một giây đồng hồ...

Hai giây đồng hồ...

Ba giây đồng hồ...

Hai người ôm nhau cùng một chổ, đã làm tốt chuẩn bị để chết.

"Còn lại hai phút" Tạ Tuệ Lan đột nhiên nói: "Tiểu Bân, đưa cây kéo cho em"

Đổng Học Bân nhìn cô ấy: "Em muốn kéo để làm gì?"

"Không còn thời gian, thử một lần cuối đi, em nghĩ tùy tiện cắt mấy sợi dây, ha ha, lỡ như vận khí của em không tồi, một phát có thể làm cho thời gian ngừng lại thì sao?"

Đổng Học Bân lắc đầu:" Chuyên gia phá bom cũng không có biện pháp, chúng ta càng không được"

Tạ Tuệ Lan nói: "Em cũng biết, bất quá chết trong tay mình, cũng luôn có ý nghĩa hơn là từ từ chờ chết, anh lẽ nào không cho là vậy?"

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy để anh đến cho, vận khí của anh luôn luôn tốt"

Nói xong lời này, Đổng Học Bân bỗng nhiên sững sờ ngay tại chổ!

Chờ một chút!

Chờ một chút!

Cắt dây? Cắt dây? Cắt dây?

Dừng lại một chút, Đổng Học Bân bỗng đứng lên từ trên mặt đất : "Cây kéo đâu? Cây kéo vừa rồi anh cầm ném ở đâu rồi?"

Tạ Tuệ Lan sửng sốt: "Gấp cái gì?"

Đổng Học Bân hít vào mấy hơi, kích động nói: "Anh nghĩ ra biện pháp rồi! Hai ta có thể sẽ không cần chết!"

"... Biện pháp gì?"

"Phá bom!"

Đổng Học Bân gấp gáp nhìn xung quanh, rốt cục cũng nhìn thấy được cây kéo chuyên dụng của chuyên gia phá bom nằm ở dưới ghế, hắn lao qua cái vù, chụp lấy cây kéo trong tay: "Anh nhớ ra một chuyện! Phương pháp phá bom đều không phải có trình tự sao? Chỉ cần có thể dựa theo trình tự từ từ cắt từng sợi dây! Máy đếm thời gian sẽ ngừng! Đúng! Đúng! Chỉ cần không cắt nhầm dây là được!"

Tạ Tuệ Lan ngây người nói: "Nói là nói như vậy, nhưng mà trình tự của loại bom này ngay cả chuyên gia phá bom cũng không có một tia nắm chắc, nghe nói rất phức tạp"

Đổng Học Bân nói: "Bọn họ không được! Nhưng anh được!"

"Tiểu Bân! Anh nói thật chứ?"

"Thật! Đương nhiên là thật!" Đổng Học Bân ngồi xổm xuống trước trái bom : "Tin tưởng anh! Anh khẳng định có thể phá nó! Khẳng định!"

Tạ Tuệ Lan nở nụ cười từ chối cho ý kiến: "Anh cắt đi, đừng tạo áp lực quá lớn, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều!"

Còn thừa lại một phút bốn mươi giây!

Phần ngoài của quả bom đã được chuyên gia phá bom tiếp xúc, mạch điện, dây dẫn, mảnh đồng bên trong, đều có thể thấy được rõ ràng, nhưng khiến cho Đổng Học Bân vô cùng kinh ngạc chính là, mấy quả bom trong phim ảnh, so với cái trước mắt quả thật kém xa, mấy quả bom trong phim thường là xanh đỏ tím vàng quấn chung với nhau một chổ, ví dụ như hai sợ dây một xanh lá một xanh dương, chỉ có một cái bên trong là chính xác, chuyên gia phá bom cũng đều dựa vào màu sắc để phân biệt.

Nhưng mà quả bom cột trên người của Đổng Học Bân thì căn bản không phải là như vậy.

Màu xanh, bên trong hơn mười sợi dây toàn bộ đều là màu xanh, chỉ có một dây màu đỏ, trừ cái này ra, còn có rất nhiều mảnh đồng miếng sắt, có bảng mạch điện, thậm chí còn có mấy đồng ti nhỏ. Không có hai lựa chọn xanh và đỏ, không có xác suất năm mươi phần trăm như trong phom, mấy cái tri thức trong phim ảnh căn bản là không có công dụng, Đổng Học Bân biết, phim ảnh phần lớn đều có thành phần hư cấu, hoặc cũng có thể là do trái bom này tương đối đặc thù, dây màu xanh đồng nhất thì có rất nhiều, cho nên chuyên gia phá bom mới không có cách nào.

Tất cả đều là dây xanh, phải cắt cái nào?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lực chú ý của Đổng Học Bân toàn bộ đều tập trung lại, hy vọng ngay trước mắt, con đường sống duy nhất hầu như có thể thấy được xa xa, bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Một giây đồng hồ...

Hai giây....

Đổng Học Bân gấp đến độ mồ hôi chảy xuống liên tục, hiện tại không cho phép hắn lo lắng cái gì nữa!

Đổng Học Bân ôm một tia tâm lý may mắn, chụp lấy sợi dây màu hồng duy nhất cắt xuống!

Cạch! Sợi dây màu hồng đứt ra làm hai!

Sau một giây! Một khí nóng sôi trào trong nháy mắt phát ra từ trong quả bom! Nuốt sống Tạ Tuệ Lan! Nuốt sống Đổng Học Bân! Nuốt sống toàn bộ căn phòng làm việc này! Đổng Học Bân còn chưa kịp phản ứng, thì trước mắt đã tối sầm lại, lại tiến vào trong không gian tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, hắn biết, mình và Tạ tỷ đều đã chết. Đúng vậy! Thấy thân thể xinh đẹp của Tạ Tuệ Lan bị thổi bay nát bấy, con mắt của Đổng Học Bân đỏ lên!

Mẹ kiếp!

BACK bốn giây!

Hình ảnh chợt lóe!

Đổng Học Bân cầm cây kéo trong tay đang chuẩn bị cắt xuống, đang muốn dùng sức, nhưng vội vàng co tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn đem cây kéo cẩn thận rút ra, tròng mắt nhìn qua bên cạnh, chuẩn bị bắt đầu cắt từ sợi dây màu xanh gần mình nhất!

Cạch! Đổng Học Bân đã cắt đứt sợi dây màu xanh đầu tiên!

Ầm ầm! Sóng nhiệt lần thứ hai xé rách thân thể của mình và Tạ tỷ!

Đổng Học Bân đau đớn kêu thảm một tiếng, hô: "BACK ba giây đồng hồ!"

Thời gian lại lui trở về!

Đổng Học Bân thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bất chấp cái cảm giác kinh khủng khi vừa quay về lại, nhanh chóng lựa chọn sợi dây màu xanh thứ ba, một kéo cắt xuống! Cạch! Phản xạ có điều kiện đầu tiên của Đổng Học Bân chính là nhắm mắt lại, nhưng sóng nhiệt trong dự liệu không trùng kích đến đây, chớp chớp nhìn nhìn lên quả bom!

Sợi dây đã đứt, nhưng không có phát nổ!

Được rồi! Được một sợi rồi!

Tuy rằng máy đếm thời gian đang không ngừng hoạt động, nhưng Đổng Học Bân vẫn không kìm chế được vui mừng! Có hi vọng! Có hi vọng rồi!

Đổng Học Bân không dám chậm trễ, nhanh chóng cắt đi sợi dây thứ tư, cạch, sợi dây đứt, vẫn không có phát nổ!

Lại thành công rồi!

Sợi thứ năm...

Sợi thứ sáu...

Sợi thứ bảy...

Đổng Học Bân nổi tâm hung ác cắt xuống liên tục, bàn tay của thần chết không biết đã phủ xuống bao nhiêu lần, Đổng Học Bân từ chối bàn tay ấy cũng không biết bao nhiêu lần. Tổng cộng có mười lăm sợi dây màu xanh, đều bị Đổng Học Bân cắt hết một lần, ngoại trừ sợi dây thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sau có thể cắt, thì còn lại đều không thể cắt, cắt sẽ lập tức phát nổ, đồng hồ đếm ngược vẫn không có thay đổi gì, mà sợi dây màu đỏ Đổng Học Bân cũng thử rồi, cũng không thể cắt.

Đến lúc này, tất cả sợi dây màu xanh màu đỏ gì cũng đều bị hắn cắt qua hết rồi!

Lại vươn kéo, Đổng Học Bân không phát hiện ra một sợi dây dưới cây kéo, có thể cắt đều đã cắt qua hết rồi.

Hít sâu một hơi, Đổng Học Bân nheo mắt ngưng tụ tầm nhìn, đem ánh mắt tập trung vào hai sợi dây kim loại thật nhỏ bên dưới, cắn răng, kiên trì cắt xuống, ầm ầm, tia sáng chói mắt ập đến nhãn cầu, bom phát nổ ngay trong nháy mắt, Đổng Học Bân lập tức kêu BACK một câu, sau đó nhanh chóng dừng tay lại, thay đổi một phương hướng, đem cây kéo nhắm vào sợi dây kim loại nhỏ còn lại, hơi dùng lực, cạch... chuyện gì cũng không xảy ra!

Lại đứt thêm một sợi nữa rồi!

Đổng Học Bân tinh thần rung lên, cây kéo lại đi tới sợi dây kim loại đầu tiên, kết quả vẫn là không được, sợi dây này tạm thời không cách nào cắt được, không kịp nghĩ nhiều, Đổng Học Bân ngay cả một chút tri thức phá bom cũng không hiểu, nhưng mà người ngốc có ngốc chiêu, cổ tay hắn hơi vặn vặn, lại bắt đầu nổi tâm hung ác cắt một sợi dây màu xanh, một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợ, lần này lại cắt được bốn sợi, chia ra là sợi thứ nhất, sợi thứ hai, sợi thứ chính và sợi dây mười hai.

Đổng Học Bân trong lòng vui vẻ, quay đầu lại cắt sợi dây màu đỏ.

Cái này vẫn không cắt được, không biết đây là lần thứ mấy quả bom làm Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan tan nát rồi.

Vậy chọn dây kim loại thôi!

Cạch! Sợi dây kim loại đầu tiên khi nãy tự nhiên lại có thể cắt, bất cứ cái gì ngoài ý muốn cũng không phát sinh!

Đổng Học Bân đã mơ hồ nắm được một ít quy luật, nhìn thời gian trên đồng hồ đếm ngược đang rút ngắn dần, hắn tiếp tục cắt đi những sợi dây màu xanh còn thừa lại, lần này là sợi thứ bảy và sợi thứ tám đều bị cắt đứt, chỉ còn lại vài sợi mà thôi, Đổng Học Bân biết mình đã gần thành công thêm một chút, nhưng mà không đợi cho hắn vui vẻ hết, thì kinh ngạc phát hiện ra không còn cái gì có thể cắt được nữa, dây màu đỏ không được, dây màu xanh còn lại cũng không được, mà sợi dây kim loai thì đã cắt hết rồi.

Cái này... làm sao bây giờ?

Dây có thể cắt đã không còn?

Theo Đổng Học Bân thấy thì đã trải qua một thời gian rất lâu, nhưng mà mỗi lần đều là dùng BACK cả, hắn đều nhanh chóng hạ kéo rồi nâng kéo, cho nên bom mới trôi qua hơn năm mươi giây mà thôi, bây giờ còn thừa lại một phút lẻ tám giây!

Bất quá, đã không còn kịp rồi!

Hắn không thể cắt được nữa!

Đổng Học Bân không cam lòng bị nổ chết như thế, cắn răng một cái, tâm hung ác trong lòng hắn lại nổi lên, chửi ầm lên một câu thô tục. Đổng Học Bân dùng kéo cắm vào một trong hai mảnh đồng trên bảng mạch điện, bất chấp tất cả cắt một ái, cạch, mảnh đồng nhất thời vặn vẹo, bị kéo cắt rời khỏi bảng mạch điện. Nhưng khiến cho Đổng Học Bân bất ngờ chính là, bom không nổ!

Hay hay!

Thì ra mảnh đồng này cũng là một bộ phận then chốt!

Đổng Học Bân nhanh chóng cắt đi mảnh đồng còn lại trong bảng mạch điện, cái này thì dễ dàng rồi, nhanh chóng bị cắt đứt.

Bây giờ thứ có thể động vào trên quả bom chỉ có một sợi dây màu đỏ cùng với vài sợi dây màu xanh, trừ cái này ra thì không còn cái nào quan trọng hết, Đổng Học Bân ôm tâm tình thử một lần lại cắt một sợi dây màu xanh, lần này, lại có ba sợi dây màu xanh bị cắt đứt, cuối cùng, chỉ còn lại một sợi dây màu đỏ và hai sợi dây màu xanh!

Từ lúc Đổng Học Bân cầm kéo cắt xuống, Tạ Tuệ Lan đã ôm quyết tâm hẳn là phải chết, cười tủm tỉm nhìn mặt của Đổng Học Bân, chờ đợi quả bom phát nổ kéo sinh mạng của hai người đi. Cạch! Sợi dây điện đầu tiên từ từ bị cắt, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra! Đám chuyên gia phá bom kia ngay cả một sợi dây cũng không dám đụng vào, Đổng Học Bân vừa tới đã cắt liên tục, Đổng Học Bân nghĩ vận khí của hắn thật sự không tồi, cười cười, không nói chuyện, lẳng lặng chờ đợi cái chết đến.

Sau đó, sợi dây thứ hai bị cắt.

Sợi thứ ba... sợi thứ tư... sợi thứ năm...

Trong nháy mắt, Đổng Học Bân đã cắt hơn mười mấy sợi dây rồi, thậm chí ngay cả mảnh đồng trong mạch điện cũng cắt luôn, nhưng mà vẫn không có việc gì như cũ. Biểu tình thoải mái thản nhiên chờ chết của Tạ Tuệ Lan dần dần thu trở lại, trên mặt càng ngày càng ngơ ngác, càng ngày càng không biết nói gì, lúc này thấy Đổng Học Bân nghiêm mặt không cử động, Tạ Tuệ Lan rốt cục nói: "Tiểu Bân, em nghĩ ông trời thật sự rất quan tâm đến anh, vận khí của anh có đôi khi khiế ncho em cũng không biết nên nói cái gì cho phải" Cúi đầu nhìn quả bom trên người, Tạ Tuệ Lan cười khổ một chút: "Chỉ còn thừa lại ba sợi dây chưa bị anh cắt thôi sao?"

Thời gian phát nổ chỉ còn lại ba mươi mấy giây!

Đổng Học Bân vội nói: "Ba sợi dây này không có biện pháp cắt, mẹ nó! Tại sao có thể như vậy?"

Nhìn nhìn hắn, Tạ Tuệ Lan thở dài: "Anh đã tận lực rồi, không được... thì coi như hết đi"

"Coi như cái gì! Anh còn chờ đi ra ngoài kết hôn với em!" Đổng Học Bân càng ngày càng phiền, sợi dây màu đỏ hẳn là rất quan trọng, đại khái là phải để đến cuối cùng mới có thể cắt được, nhưng hiện tại, hai sợi dây màu xanh không có biện pháp cắt, cắt vào sẽ nổ, vậy phải làm sao bây giờ? BACK của mình chỉ còn lại vài phút!

Vô luận là cái nào cũng không đủ thời gian!

Tích tắc... tích tắc... tích tắc....

Mồ hôi của Đổng Học Bân dần dần thấp ướt sau lưng, rốt cục con mẹ nó là nên làm gì bây giờ, vì sao đều cắt không được?

Thời gian phát nổ còn lại mười lăm giây!

Đổng Học Bân tự nắm tóc của mình, hung hăng vỗ đầu!

Phải chết sao? Không còn hy vọng sao?"

Thời gian phát nổ còn lại mười giây!

Tám giây...

Bảy giây...

Sáu giây...

Năm giây...

Tạ Tuệ Lan đưa tay ra, cầm lấy tay của Đổng Học Bân, nói: "Kiếp sau... nhớ nghe lời em nói, đừng ngu như vậy nữa"

Kiếp sau cái rắm!

Anh chỉ cần kiếp này!

Ba giây...

Hai giây...

Cơn tức của Đổng Học Bân đã lên đến đầu rồi, hắn cầm cây kéo vung lên!

Liều mạng!

Một sợi không được! Vậy con mẹ nó cùng nhau cắt cả hai sợi!

Cạch! Hai sợi dây màu xanh bị cắt đứt!

Tích! Quả bom hẹn giờ phát ra một tiếng tích thật lớn!

Chết rồi sao? Nổ rồi sao? Đổng Học Bân cười thảm một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Một giây đồng hồ, hai giây đồng hồ, tiếng nổ mạnh trong dự liệu lại không truyền đến.

Ơ? Đổng Học Bân mở to tròng mắt, sau đó, dưới cái nhìn ngạc nhiên của Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, con số trên màn hình đếm ngược đã dừng lại!

Dừng lại trên vị trí một giây đồng hồ!

Mẹ nó! Dừng lại rồi!

Đổng Học Bân bật dậy, vội vàng cắt sợi dây màu đỏ!

Cạch! Máy đếm ngược lần này tự nhiên biến mất toàn bộ! Con số gì cũng đều không còn!

Đổng Học Bân kích động quả thật là không nói nên lời, cạch cạch, trực tiếp cắt mấy đoạn dây mang theo mạch điện trên lưng của Tạ Tuệ Lan!

Một giây đồng hồ trôi qua, hai giây đồng hồ trôi qua, cái gì cũng không phát sinh! Tạ Tuệ Lan rốt cục đã đứng lên khỏi ghế, có chút không tin chớp mắt mấy cái: "Không nổ? Thật sự không nổ?"

Nước mắt của Đổng Học Bân thiếu chút nữa rơi xuống, tiến lên ôm lấy cô ấy! Viền mắt của Tạ Tuệ Lan cũng ướt át, vươn hai tay ra ôm lấy hắn: "Anh thật là được! Cái này cũng bị anh phá!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.