Quyền Tài

Chương 259: Người tàn nhẫn!



Thời gian càng ngày càng đến gần lúc phát nổ!

Hướng Đạo Phát mặt bình tĩnh không nói lấy một lời, Tào Húc Bằng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngờ rằng tình thế lại biến thành như vậy. Tạ huyện trưởng mà chết, huyện Duyên Đài sẽ trở thành tiêu điểm chú mục của toàn quốc, loại ảnh hưởng mặt trái này ai cũng không thể chịu đựng được, để cho tội phạm vượt nghênh ngang tiến vào huyện Duyên Đài, còn gióng trống khua chiêng bắt cóc huyện trưởng rồi cột bom hẹn giờ trên người, đây là thất trách của toàn thể lãnh đạo huyện Duyên Đài, không chỉ là Hướng Đạo Phát, Tào Húc Bằng, Hoàng Lập, Lương Thành Bằng tất cả đều bị liên lụy, không ai có thể chỉ lo cho mình được.

Còn thừa lại bốn mươi giây.

Ba mươi chín giây...

Ba mươi tám giây...

Hồ Tư Liên che miệng khóc thành tiếng.

"Tạ huyện trưởng!" Bên cạnh có hai cảnh sát và mấy người dân cũng rơi nước mắt xuống, hai người cảnh sát này chính là hai người trước đó phụ trách bảo hộ cho an toàn của Tạ Tuệ Lan và đã giằng co với tên tội phạm, mấy người dân cũng là mấy người chạy không kịp khi tên tội phạm mang theo bom xông vào, sở dĩ biến thành như vậy, Tạ Tuệ Lan cũng là vì bảo vệ an toàn của bọn họ, bất đắc dĩ mới chủ động để cho Ngô Đại Quang bắt giữ, lúc đó nếu Tạ huyện trưởng mặc kệ bọn họ lập tức lui về sau tìm kiếm công sự che chắn, cho dù Ngô Đại Quang có cho bom nổ, thì Tạ huyện trưởng cũng sẽ không chết, đều là vì bọn họ, bảo vệ cho bọn họ!

Còn lại hai mươi lăm giây....

Còn lại hai mươi bốn giây...

Lương Thành Bằng hô:" Đổng cục trưởng đâu? Sao còn chưa đi ra?"

Một cảnh sát nói: "Cửa bên kia đã bị khóa, Đổng cục trưởng nói sẽ lập tức đi ra"

"Lập tức? Lập tức đã bao lâu rồi? Sắp nổ rồi! Sao còn chưa thấy hắn?"

Lương Thành Bằng cùng một ít lãnh đạo cùng cảnh sát và người dân đều không hiểu được hành động của Đổng Học Bân, cái loại bom này ngay cả chuyên gia phá bom trong huyện cũng cũng đều không có biện pháp, đừng nói là phá, chỉ là chạm nhẹ một cái cũng sẽ phát nổ, loại thời điểm này Đổng cục trưởng còn chạy vào làm gì? Chịu chết? Nhưng cái này có ý nghĩ gì? Chỉ có một mình Hoàng Lập là rõ ràng quan hệ của Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, biết Đổng cục trưởng vì sao lại liều chết chạy ào vào!

Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn!

Còn lại mười giây đồng hồ, cho dù thần tiên đến cũng cứu không được bọn họ!

"Tạ huyện trưởng!"

" Đổng cục trưởng!"

Còn lại năm giây...

Còn lại bốn giây...

Hiện trường nhất thời im lặng như hến, thời gian giống như là dừng lại, không ai nói gì, rất nhiều người không đành lòng nhắm hai mắt lại.

Ba giây đồng hồ...

Hai giây đồng hồ...

Một giây đồng hồ...

Đã đến giờ!

Xong! Toàn bộ xong rồi!

Mọi người có nhắm mắt, có che lổ tai lại, còn có khóc hu hu.

Nhưng mà, đợi một giây, đợi hai giây, nhưng không nghe thấy tiếng nổ mạnh nào cả.

Chuyện gì xảy ra? Thời gian đếm ngược không phải đã về số 0 rồi sao?

Đám người Hướng Đạo Phát và Tào Húc Bằng đều sửng sốt, anh nhìn nhìn tôi, tôi nhìn nhìn anh, ai cũng không rõ xảy ra cái gì. Lẽ nào uy lực của bom không có lớn như vậy? Chỉ là phát nổ trên người Tạ huyện trưởng một chút, bên kia đóng cửa, cho nên mới không phát ra âm thanh gì? Sai rồi, chuyên gia phá bom hẳn là sẽ không nhìn lầm, uy lực của bom đủ để tràn đến cửa lớn của tòa nhà, sao một chút động tĩnh cũng không có? Điều đó không có khả năng!

Lương Thành Bằng khiếp sợ nhìn về phía hai người chuyên gia phá bom, "Sao không nổ?"

Hai người cũng kinh ngạc không gì sánh được, "Không đúng, có phải là nhớ lầm thời gian?"

Ầm! Rầm!

Không hề có dấu hiệu, một tiếng nổ vang ra!

Mọi người lại càng hoảng sợ, đều vô thức lui về phía sau một chút, muốn tránh dư âm của bom! Nhưng mà, âm thanh truyền ra từ trong tòa nhà không có mạnh mẽ, càng đừng nói cái gì mà khí lưu dư âm của bom, cái gì cũng không phát sinh, mọi người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận suy xét, âm thanh vừa rồi hình như không phải bom nổ, mà là vật gì đập vào cửa vậy. Đập cửa? Ai đang đập cửa?

Ngay sau đó, đáp án được công bố!

Kịch kịch kịch, kịch kịch kịch, hiện trường lặng ngắt như tờ đột nhiên vang lên tiếng bước chân, là từ xa xa truyền tới, mọi người kinh ngạc, toàn bộ nhìn qua, trừng mắt và trừng mắt, kinh ngạc và kinh ngạc. Cửa thủy tinh của tòa nhà bị người từ bên trong nhẹ nhàng đẩy ra, mái tóc dài buộc cao cao, bộ tây trang nữ sĩ, giày cao gót màu đen, tự nhiên là một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở chỗ này … là Tạ Tuệ Lan!!

Hồ Tư Liên cực vui mà khóc, "Tạ huyện trưởng! Ngài, ngài không có việc gì?"

Sau một khắc, Đổng Học Bân cũng đẩy cửa ra, cười cười với mọi người.

"Đổng cục trưởng! Ngài cũng không có việc gì?"

Mẹ nó! Cái này con mẹ nó là tình huống gì??

Xung quanh tất cả mọi người trừng mắt to ra một cách khó tin, tất cả mọi người đang chờ bom nổ, đã kết luận Tạ huyện trưởng và Đổng cục trưởng không có hy vọng còn sống, ai ngờ đương sự nhẹ nhàng đi ra, loại đối lập này thật sự quá mạnh mẽ, làm cho phản ứng có chút tê dại!

Tạ Tuệ Lan chỉ nói một câu nói, "Đổng cục trưởng đem bom dỡ xuống."

Xôn xao! Phía dưới phát ra tiếng ồn ào!

Bom bị phá rồi? Đổng cục trưởng một người phá bom??

Nghe lời này, không chỉ là dân chúng xung quanh, ngay cả phản ứng đầu tiên của đám người Hướng Đạo Phát Hoàng Lập và Lương Thành Bằng cũng là "Điều đó không có khả năng", hai người chuyên gia phá bom hiện trường tuy nói không phải đứng đầu, nhưng tối thiểu cũng là nhân viên chuyên nghiệp, bọn họ ngay cả chạm cũng không dám chạm vào bom, vậy mà Đổng Học Bân dễ dàng dỡ xuống? Cái này không phải vô nghĩa sao! Nhưng ai cũng đều biết, Tạ Tuệ Lan là huyện trưởng mọt huyện, cô ấy không có khả năng đem loại chuyện này hay nói giỡn, huống hồ, hai người hiện tại cũng xác thực là một cọng tóc cũng không bị thương đứng ở trước mặt mọi người, sự thật thắng khỏi cần hùng biện, cái này đã nói rõ vấn đề!

Bom thật bị phá!

Thật sự bị Đổng cục trưởng phá!!

Đổng Học Bân khiêm tốn nói: "Ngày hôm nay vận khí không tồi, đem dây bên trong cắt hết mà cũng không nổ."

Câu này dùng ngữ khí hời hợt, khiến cho đám người Lương Thành Bằng và Hoàng Lập đều hít một ngụm khí lạnh!

Hai người chuyên gia phá bom nghe được liền trừng to mắt ra, nghĩ lời này thuần túy là đánh vào mặt bọn họ! Tùy tiện cắt dây mà bom cũng không nổ? Cái quái gì thế! Vận khí của anh cho dù tốt cũng phải có một mức độ chứ? Anh nghĩ anh đang cắt dưa hấu sao! Đó là bom! Con mẹ nó là bom hẹn giờ!

Hai người sợ lại phát sinh ngoài ý muốn, vội hỏi, "Đổng cục trưởng, ngài cắt dây thế nào, bom sao ngừng?"

Đổng Học Bân nhớ lại một chút, nói: "Tôi cắt dây xanh, mấy sợi dây thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu đều có thể cắt, sau lại lại cắt hai dây kim loại, lại cắt dây thứ nhất thứ hai thứ chín và sợi thứ mười hai, sau đó lại cắt dây kim loại, ừm, phía sau tôi cũng nhớ không rõ ràng lắm, có hai mảnh đồng tôi cũng cắt luôn, cuối cùng là hai sợi dây màu xanh cắt cùng nhau, đồng hồ đếm ngược liền ngừng lại, sau đó cắt dây màu đỏ luôn, con số liền biến mất, ừm, tôi nghĩ hẳn là ngừng rồi, bom còn ở bên trong, tôi không dám động."

Người bình thường căn bản nghe không ra ý nghĩa ẩn chứa trong hành động của Đổng Học Bân, chỉ cảm thấy rất bình thường.

Nhưng hai người chuyên gia phá bom sao không rõ ràng?

Người chuyên gia có tuổi tác lớn một chút nghe mà choáng váng, ngạc nhiên nói: "Ngài lúc đầu cắt từ sợi dây thứ ba đến sợi dây thứ sáu sao? Dựa theo trình tự sắp xếp của loại bom này, trong các sợi dây màu xanh quả thật có bốn sợi dây là ' sợi dây bảo hộ ', chỉ có cắt được bốn sợi dây này mới có thể bắt tay vào làm những cái, nhưng những sợi dây xanh này đã bị ngụy trang, trình tự liên tiếp căn bản không nhìn ra, hai chúng tôi phân tích rất lâu mới dám xác định sợi dây thứ ba có thể cắt được, ngài, ngài làm sao biết sợi thứ tư thứ năm thứ sáu cũng là ' sợi dây bảo hộ ' ?"

Chuyên gia bên cạnh nói: "Mảnh đồng kia cũng là then chốt, phải cắt mấy sợi dây xanh nhất định và dây kim loại mới có thể cắt được, thời cơ hơi sai một chút cũng có thể làm cho bom phát nổ, anh... cắt ra như thế nào?"

"Còn có hai sợi dây xanh cuối cùng, ngài nghĩ như thế nào mà cùng nhau cắt?"

Đổng Học Bân nói, "Không phải nói rồi sao, vận khí của tôi không tồi."

Theo đối thoại của bọn họ, mọi người cũng nghe rõ ràng, má ơi, phức tạp như vậy mà Tiểu Đổng cục trưởng cũng đều làm được??

Thế nhưng rất nhiều người đều không cho là như vậy, mèo mù vớ được chuột chết? Vận khí? Bớt con mẹ nó nói nhảm giùm đi! Hơn mười sợi dây màu xanh, một sợi dây màu hồng, hai dây kim loại, hai mảnh đồng, một đống như vậy sắp xếp lại với nhau, tỷ lệ một người ngoài nghề có thể là “ mèo mù vớ được chuột chết” làm đúng tất cả tất cả trình tự, đem tất cả sợi dây đều cắt hết mà cũng không làm bom phát nổ, căn bản ngay cả cơ hội một trăm phần mười ngàn cũng không có, Vận khí? Mày dùng vận khí thử mà xem!

Hai người chuyên gia phá bom hiện tại trong đầu chỉ có một suy nghĩ … gặp phải chuyên nghiệp rồi!

Thật ra chuyên gia phá bom trong nước số lượng vô cùng có hạn, muốn bồi dưỡng ra một người cũng không biết tốn hao bao nhiêu tài chính bao nhiêu thời gian, một huyện Duyên Đài nho nhỏ cũng không có khả năng có chuyên gia phá bom đóng quân trường kỳ cái gì cả, hai người bọn họ cũng không tính là rất chuyên nghiệp, chỉ là ở trong phòng chất cháy nổ và bom đạn hai năm mà thôi, ngoại trừ kinh nghiệm phá “bom giả” tương đối phong phú, thật là bom thật đạn thật tiếp xúc không nhiều lắm. Bất quá nói đến nhãn lực, hai người vẫn phải có, cho nên bọn họ mới không tin đây là vận khí cái chó má gì, bọn họ nghĩ Đổng cục trưởng đây là ẩn sâu không thấy đáy!

Trong lúc nhất thời, không ít người bắt đầu quan sát Đổng Học Bân.

Thuật bắn súng xuất chúng, thân thủ vượt qua thử thách, tinh thông kỹ thuật hacker, hiện tại ngay cả một quả bom phức tạp như thế cũng dễ dàng dỡ xuống!

Trời đất ơi! Cái này con mẹ nó rốt cuộc còn là người sao?

Trải qua chuyện này, không ít người lại có thêm một tầng nhận thức mới đối với của Đổng Học Bân, qua ngày hôm nay, sợ rằng cán bộ của huyện Duyên Đài không ai không biết tên của Đổng Học Bân, một mình một ngựa xông vào tòa nhà, phá bom, cứu huyện trưởng, cái này là một chiến tích không nhỏ, hơn nữa sự tích trước đây đều là những chuyện không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Đổng cục trưởng thật sự là không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì kinh thiên động địa!

Nguy cơ được giải trù, Đổng Học Bân đi theo phía sau Tạ Tuệ Lan ra khỏi tuyến cảnh giới, bên này mấy trăm mét đều bị cách ly, hai người vừa mới đi được một nửa đường.

Đổng Học Bân lộ ra một nụ cười may mắn sau khi sống sót sau tai nạn, rốt cục đã sống rồi, đúng thật là cửu tử nhất sinh!

Tạ Tuệ Lan cũng hiện lên một nụ cười trên mặt!

Nhưng đúng lúc này, một màn không ai ngờ tới đã xảy ra!

Ầm! Một tiếng nổ thật lớn phát ra từ trong tòa nhà! Một làn khí nóng đập vào mặt mà đến!

Ngay cả một cái chớp mắt cũng không kịp! Vài tiếng răng rắc truyền đến! Cửa thủy tinh bên ngoài tòa nhà toàn bộ đều vỡ vụn! Nhất thời bắn ra bốn phía! Người ở xa bởi vì còn cách một khoảng rất xa cho nên không bị thương gì! Nhưng mà lưng của Đổng Học Bân bị những mảnh thủy tinh này bắn trúng! Kêu thảm một tiếng ngã xuống đất! Còn nụ cười của Tạ Tuệ Lan vĩnh viễn đọng lại ở chổ đó! Phốc vài tiếng! Tạ Tuệ Lan kêu thảm ngã xuống đất! Cát ót, phía sau lưng, đều bị mảnh nhỏ thủy tinh đâm vào! Chết ngay tại chổ! Chết vô cùng thê thảm!

"Tạ tỷ!" Đổng Học Bân rống to lên.

"Tạ huyện trưởng!"

"Aaaaaaaa"

Đổng Học Bân trăm triệu lần không ngờ, trải qua trăm cực ngàn khổ mới cứu được Tạ Tuệ Lan, nhưng không ngờ vẫn bị bom nổ chết!

Ngô Đại Quang! Tao giết cả nhà mày!

BACK năm giây!

.....

Hình ảnh chợt lui!

Khóe môi của Đổng Học Bân nhếch lên nụ cười may mắn, đang đi theo sau lưng Tạ Tuệ Lan đến hướng lãnh đạo huyện.

Phù, phục hồi lại tinh thần, nụ cười của Đổng Học Bân cũng thu lại, nhanh chóng lao về phía Tạ Tuệ Lan: "Nhanh nằm úp xuống!" Một tay đẩy ngã Tạ tỷ!

Không đợi mọi người hiểu chuyện gì, ầm một tiếng, bom nổ!

"Tạ huyện trưởng!"

"Đổng cục trưởng!"

Tiếng nổ vang điếc tai! Vô số mảnh nhỏ thủy tinh bay đến!

Tâm của mọi người đều hoảng hốt, tìm chổ trốn tránh né, rất sợ mảnh thủy tinh bay về phía họ!

Không bao lâu sau, Đổng Học Bân nằm phía trên lưng của Tạ Tuệ Lan chăm chú bảo vệ người trong lòng ngẩng đầu lên, trên người trên lưng đều là bụi bặm và mảnh thủy tinh, chuyên gia phá bom nói không sai, uy lực của bom quá lớn, cho nên mới làm cho toàn bộ cửa thủy tinh vỡ nát, mảnh nhỏ thủy tinh sắc bén như dao nhỏ, ngay cả giày của Đổng Học Bân cũng bị đâm thủng, may mắn tránh được một kiếp nữa. Hắn vội vàng đứng lên từ trên mặt đất: "Tạ huyện trưởng! Ngài thế nào? Không bị thương chứ?"

Tạ Tuệ Lan ho khan vài tiếng: "Tôi không sao!"

Đổng Học Bân cảm thấy thân thể không còn chút sức: "Thật tốt quá! Phù! Không có chuyện gì là tốt rồi! Không có chuyện gì là tốt rồi!"

Xa xa, cảnh sát của cục vội vàng chạy đến bảo vệ cho Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, dẫn bọn họ đến một chổ an toàn, tình cảnh vừa rồi, đã làm cho tất cả mọi người sợ hãi!

Một chuyên gia phá bom sắc mặt hơi tái nhợt nói: "Là điều khiển từ xa! Trên tay Ngô Đại Quang có kíp nổ!"

Một chuyên gia khác nói: "Loại kíp nổ này có hạn chế cự ly! Hắn còn đang ở gần đây! Không đi xa!"

Trong phòng làm việc khi nãy, tuy rằng bom đã nổ qua vô số lần, nhưng mà Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hầu như mỗi lần đều là đồng thời tan xác, cho nên Đổng Học Bân nhìn không thấy được hình dạng của Tạ Tuệ Lan, nhưng lần này, hắn thấy rất rõ hình ảnh Tạ Tuệ Lan chết thảm, cho nên cơn tức quả thật đã sắp xông lên đỉnh đầu rồi!

Ngô Đại Quang!

Thằng chó, nếu tao không giết mày! Tao con mẹ nó không họ Đổng!

Đổng Học Bân hét lớn: "Soát từng nhà con mẹ nó cho tôi! Bắt tên họ Ngô ấy ra đây! Nhanh!"

Không cần Đổng Học Bân nói, người của cục đã lập tức hành động, Lương Thành Bằng giận không thể nhịn, cầm lấy điện thoại gọi cho huyện cục, tiếp tục tăng cường cảnh lực, cho dù là đào ba tấc đất lên cùng phải tìm cho ra Ngô Đại Quang!

Một phút đồng hồ trôi qua.

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Đột nhiên, trong bộ đàm truyền ra tiếng hét lớn: "Tìm được Ngô Đại Quang rồi! Ở đường Nhân Dân Bắc! Hắn cướp một Chevrolet! Đang chạy nhanh về hướng bắc!"

Lương Thành Bằng ra lệnh: "Chặn đứng hắn lại!"

"Tốc độ xe của phạm nhân quá nhanh! Chúng tôi tạm thời không đuổi kịp!"

Đổng Học Bân mặt trầm xuống, BACK năm phút đồng hồ!

...

...

Thời gian một lần nữa lui lại!

Bên tai tất cả đều là âm thanh của bộ đàm.

"Sao còn chưa tìm được hắn? Nhanh lên!"

"Đường Tây có phát hiện không?"

"Báo cáo, tạm thời chưa phát hiện phạm nhân"

BACK còn lại trên người của Đổng Học Bân không nhiều lắm, năm phút đồng hồ thật ra là thời gian hắn muốn lui về lớn nhất, bây giờ xem ra, BACK chỉ còn lại ba mươi giây mà thôi. Không nói hai lời, Đổng Học Bân liền đi tới giật tung cánh cửa xe cảnh sát ở gần hắn nhất: "Xuống xe"

Người ngồi trên xe ngơ ngác, sau đó bị Đổng Học Bân túm một cái lôi xuống!

"Đổng cục trưởng, ngài làm gì vậy?"

Đổng Học Bân cũng không trả lời, lên xe quay đầu al5i, lao thẳng đến hướng đường Bắc chạy như bay!

Vừa rồi trên bộ đàm nói ở gần đường Bắc mấy trăm mét, bất quá thời gian hiển nhiên không đủ, Đổng Học Bân sẽ không chạy thẳng đến chổ xe của Ngô Đại Quang, mà là quẹo đường tắt, chạy đến hướng mà Ngô Đại Quang muốn đi, dọc đường đi nhấn còi xe liên tục, vượt tốc độ cực cao, xông qua mấy cái đèn đỏ!

Một trăm mét...

Hai trăm mét...

Khi vừa quẹo qua một ngã tư, Đổng Học Bân nhìn thấy một chiếc Chevrolet từ xa và hai chiếc xe cảnh sát ở phía sau đang truy đuổi!

Trên xe Chevrolet.

Sắc mặt của Ngô Đại Quang vô cùng xấu xí, em trai chết, lần này hắn đến huyện Duyên Đài chính là vì muốn báo thù cho em trai, bắt cóc huyện trưởng, cột bom hẹn giờ, tất cả đều rất thuận lợi. Ngô Đại Quang sở dĩ không cho nổ bom tại chổ, chủ yếu là hắn không muốn chịu chết không công, bom hẹn giờ cũng có thể cầm chân cảnh sát, hắn có thể mượn cơ hội này bỏ trốn, thật sự không được thì còn có kíp nổ uy hiếp, nhưng ai mà ngờ, người định không bằng trời định, đã đến giờ, mà bom tự nhiên không nổ!

Khi Ngô Đại Quang có phản ứng, lập tức nhấn nút của kíp nổ để cho bom phát nổ, sau đó muốn bỏ chạy.

Con mẹ nó thật xui! Vậy mà không nổ chết con nhỏ đó!

Nhin hai chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo phía sau không dứt, Ngô Đại Quang mắng to một câu thô tục, lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện ra phía trước cũng có một chiếc xe cảnh sát, Ngô Đại Quang trong lòng trầm xuống, lập tức lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, không trán hko né, chạy thẳng đến hướng chiếc xe cảnh sát. Hắn biết, nếu như mà tránh né, mình sẽ không có khả năng tránh thoát một kiếp dưới vòng vây của cảnh sát, cho nên Ngô Đại Quang liền làm ra tư thế muốn đồng quy vu tận, khiến cho cảnh sát cho rằng mình không sợ chết, cho rằng mình liều mạng bất cứ mọi giá, như vậy bọn họ mới cố kỵ, mình mới có cơ hội!

Ngô Đại Quang từ từ tăng tốc, cười lạnh nói: "Tao không tin mày không tránh!"

Nhưng mà, khiến cho Ngô Đại Quang kinh ngạc vạn phần chính là, xe cảnh sát đối diện hình như thật sự không có ý tránh né, một chút do dự cũng không có, vẫn chạy thẳng rất nhanh đến hướng của hắn!

Ngô Đại Quang thật sự không tin đối phương không sợ chết, loại thời điểm này, cái cần nhất chính là can đảm!

Hai chiếc xe càng ngày càng gần!

Hai mươi mét!

Mười mét!

Ngô Đại Quang rốt cục đã luống cuống, trong lòng nói sao lại đụng phải một kẻ không muốn sống, hắn nhanh chóng bẻ tay lái, quay đầu xe qua hướng khác!

Đã không còn kịp rồi!

Đổng Học Bân đã sớm đỏ mắt, thấy hắn đổi phương hướng, cũng bẻ tay lái đuổi theo!

Rầm!

Đổng Học Bân lái xe cảnh sát trực tiếp đâm vào bên hông của chiếc Chevrolet! Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra!

Túi hơi của hai chiếc xe đều nổ tung!

Ngô Đại Quang không dám tin tưởng mở to con mắt, nửa thân bên trái hầu như đã bị máu tươi bao phủ từ sớm, chỉ là tỉnh táo trong nháy mắt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh! Đổng Học Bân cũng đã bị thương, thấy Đổng Học Bân chạy trời không khỏi nắng, hắn mới chậm rãi nhắm mắt lại, sức cùng lực kiệt mất đi tri giác!

Hai chiếc xe cảnh sát truy đuổi phía sau lập tức dừng lại cái két!

Mấy người cảnh sát xuống xe vừa nhìn, mới khiếp sợ phá thiện ra người lái xe chính là Tiểu Đổng cục trưởng!

Cũng phải thôi, trong toàn bộ cục ngoại trừ Tiểu Đổng cục trưởng ra, thì không còn ai dám tông xe với cái tên liều mạng kia cả!

Không hổ là Tiểu Đổng cục trưởng!

Thật sự là một người tàn nhẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.