Tô Giai ôm bụng cười: “Ăn nhiều rồi, tay nghề ở đây mạnh hơn ở huyện ta gấp không biết bao nhiêu lần”.
Chu Hiểu Như cũng rất no rồi, “Cảm ơn Đổng Cục trưởng tiếp đãi, hô, trước giờ chưa bao giờ ăn no như thế này, Tiểu Giai, chúng ta khi nào thì về?” Tô Giai nhìn đồng hồ, việc không thành, cũng nên về rồi.
Đổng Học Bân lại nói: “Cứ đợi xíu đã, chúng ta đến nơi này, lên xe đi!” Hai người Tô Giai cũng không hỏi thêm, gật đầu rồi mở cửa lên xe.
Lúc này, di động Đổng Học Bân reo lên, là mẹ Loan Hiểu Bình của gọi tới, vừa bắt máy, Loan Hiểu Bình liền thấp giọng nói: “Vừa nãy Tiểu Giai gọi điện thoại cho chú Dương của con, bảo rằng việc không thành rồi, con có ở cùng với Tiểu Giai đó không? Không phải là con có quen với mấy người ở Bắc Kinh sao? Hay là con tìm chỗ nào quen biết thử xem? Vì chuyện bên Cục trưởng quốc an mà chú Dương con cũng tốn không ít công sức, chuyện của Tiểu Giai con cố gắng chút, được không? Nếu không thành thì thôi, nhưng không được để người ta nghĩ rằng con không để tâm tới… rõ ràng chưa?”
Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Mẹ, con biết, con cố hết sức vậy”.
Gác máy, Đổng Học Bân quay vô lăng chạy đến cổng Tân Hoa xã, nhìn tòa văn phòng mấy nhà sáu tầng đó rồi rút chìa khóa xuống xe.
Tô Giai sửng sốt, “Tân Hoa xã? Học Bân, đến đây làm gì?”
Đổng Học Bân nói: “Cái danh ngạch trao đổi đó để tôi giúp hai người thử, cũng không biết là được hay không”.
Chu Hiểu Như ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ rằng Đổng Học Bân có quan hệ ở Bắc Kinh? Nhưng cái danh ngạch đó không phải là hết rồi sao? Có chạy đi nữa cũng không có hy vọng gì.
Ngay cổng, bảo vệ cổng chặn anh lại, “Mấy người tìm ai?” Đổng Học Bân liền đáp: “Tạ Tĩnh cục nhân sự, tôi đã hẹn trước với cô ấy rồi” Thật ra thì hẹn trước cái gì, điện thoại Tạ Tĩnh cứ tắt máy, bởi vậy chỉ có thể đến một chuyến thôi.
Bảo vệ cửa nháy nháy mắt rồi về phòng bảo vệ cổng gọi điện thoại, sau đó rất khách khí nói với Đổng Học Bân Tạ Trưởng phòng đang ở lầu bốn nhà số 2.
Đổng Học Bân liền cùng Tô Giai và Chu Hiểu Như bước vào Tân Hoa xã, đi về phía tầng 4 toà văn phòng đối diện để tìm người, sau thăm xong liền đi đến trước cửa một phòng làm việc và gõ cửa. Tô Giai và Chu Hiểu Như nhìn nhau không nói gì.
“Mời vào” Bên trong phòng vang ra một giọng nữ.
Đổng Học Bân vừa đẩy cửa liền thấy Tạ Tĩnh mặc đồ âu phục đang ngồi ngay ngắn phê công văn, nhìn kỹ hơn, thấy ăn mặc hay khí chất đều đẹp, có phần hơi giống Tạ Tuệ Lan. Đổng Học Bân biết Tạ Tĩnh ngay từ nhỏ đã chịu không ít ảnh hưởng của Tạ Tuệ Lan, hoặc ít hoặc nhiều sùng bái và tôn kính anh chị nên hành động và thói quen cũng vô tình bắt chước theo
Tạ Tuệ Lan, trong cuộc sống bình thường thì không thấy nhưng ở cơ quan thì quả thật rất giống.
Thấy Đổng Học Bân đến, Tạ Tĩnh cười ha ha, “Anh Đổng, sao lại đến cái miếu nhỏ này của em thế này?”
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Không đến không được, em không mở di động, tìm không được em”.
Tạ Tĩnh liền rút di động ra nhìn rồi ngại ngùng nói: “Buổi sáng có cuộc họp, tắt máy xong lại quên mở, ừm, hai vị này là?” Cô liền đứng dậy rót nước cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đi thẳng vào vấn đề nói: “Hai vị này là chị của anh, ở đài truyền hình huyện chỗ anh, không phải lần trước em có kể cho anh chuyện danh ngạch trao đổi nhân viên sao? Em đừng cười khổ nữa, anh biết em phụ trách cái này, chuyện khác anh không nói nữa, làm sao cũng phải để cho anh hai chỗ cho chị Tô và chị Chu”.
Tạ Tĩnh day day trán, “Cái tên cuối cùng của danh sách này vừa được định khi sáng, đã không còn chỗ nữa rồi, anh không nói sớm với em, em còn tranh thủ thử, cái này đã mấy ngày rồi”.
Tô Giai và Tô Hiểu Như cũng không ngạc nhiên gì, biết rằng chuyện này quá khó.
Đổng Học Bân mặc kệ, ngồi lên ghế xong nói, “Thế thì thêm hai người nữa, không dễ gì mới làm một lần trao đổi, danh ngạch mười mấy hai mươi người thì đủ cái gì đâu? Tiểu Tĩnh, việc này em nhất định phải làm cho anh” Tạ Tĩnh cười đau khổ không nói gì, sau khi để Tô Giai và Chu Hiểu
Như ngồi xuống, cô quay về ngồi sau bàn làm việc, lấy bàn tay ấn ấn huyệt thái dương, thật khó quá. Nếu là việc của người khác thì Tạ Tĩnh đã từ chối không cần nghĩ ngợi gì, vì danh ngạch đã hết, có nói gì cũng vô dụng, nhưng hiện tại Đổng Học Bân đã mở miệng rồi, Tạ Tĩnh không dễ từ chối, suy nghĩ gần một phút sau, Tạ Tĩnh nhấc điện thoại lên nói: “Em hỏi thử đã” Nghe thấy vậy, Tô Giai và Chu Hiểu Như cũng ngẩn người ra.
Cửa phòng làm việc không đề tên, hai người cũng không biết rốt cuộc Tạ Tĩnh lớn cỡ nào.
“Alo, Tôn Cục trưởng, cái danh ngạch trao đổi nhân viên đó có thể thêm hai người nữa không… ừm, là hai người bạn của tôi, không phải cố tình làm khó anh… ừm, tôi biết là đã quyết cả rồi, nhưng… đúng, ý của tôi là không động gì đến danh ngạch lúc đầu, mà thêm hai người vào, anh xem… ừm, ừm, các bộ phận không dễ điều chỉnh, đến lúc đó tôi đi nói một tiếng? Ừm… được, được, ha ha, anh đồng ý là được” Nói với Tôn Cục trưởng xong, Tạ Tĩnh lại gọi hai cuộc điện thoại nữa.
Bảy tám phút sau.
Tạ Tĩnh gác điện thoại rồi cười xấu hổ, “Coi như qua rồi, tòa soạn quyết định tạm thời thêm hai người nữa. Anh Đổng, em nói trước là chỉ hai thôi đó, thêm nữa là em không giúp được đâu”.
Đổng Học Bân rất có mặt mũi nói, “Cảm ơn Tiểu Tĩnh, hôm khác anh mời đi ăn” Tạ Tĩnh cười, “Cảm ơn gì, chuyện của anh, em có thể không quan tâm sao?”
Tô Giai và Chu Hiểu Như vừa nghe việc đã thành liền không kiềm được thở ra một tiếng, rồi vội vàng cảm ơn Tạ Tĩnh, hai người họ căn bản không thể ngờ rằng việc to lớn đối với họ, người ta chỉ cần hai cuộc điện thoại là đã giải quyết xong, có thể thấy được, vị trí của Tạ Tĩnh này ở
Tân Hoa xã tuyệt đối không phải nhỏ, hơn nữa quan hệ cũng rất sau.
Tạ Tĩnh xua tay rồi lấy hai tờ đơn ra đưa cho hai người để họ điền đơn vị công tác, số chứng minh nhân dân… đây chỉ là thủ tục đơn giản, công văn chính thức sẽ được phát xuống đơn vị hai người trong vài hôm nữa, còn tư liệu này chỉ là để làm hồ sơ.
Nửa tiếng sau, Đổng Học Bân không làm phiền Tạ Tĩnh làm việc nữa mà cùng hai người Tô Giai ra khỏi Tân Hoa xã.
Trên xe, Chu Hiểu như vẻ mặt hơi phấn chấn nói, “Học Bân, tôi cũng gọi cậu là Học Bân như Tiểu Giai nhé, lần này thật cảm ơn cậu quá” Danh ngạch đã hết rồi còn thêm vào được hai người, việc như thế này cần phải có năng lượng lớn như thế nào cô đương nhiên hiểu rõ.
Tô Giai cũng nhìn Đổng Học Bân như thể trước giờ chưa thấy qua hắn, rồi cười nói: “Sớm biết cậu có quan hệ rộng ở Bắc Kinh như thế này thì tôi còn đi tìm anh Lôi này anh Lôi kia làm cái gì, tôi thế này không phải là ăn no rảnh rỗi hay sao? Không được, bữa trưa còn để cậu mời, thế này, buổi tối tôi và chị Nhu nhất định phải mời cậu một bữa, lần này cậu đã giúp hai chúng tôi việc lớn rồi”.
Đổng Học Bân lắc đầu, “Hài, khách sáo cái gì”, Tô Giai vẫn nghe nói
Đổng Học Bân không có quen biết gì lắm, giỏi lắm chỉ có một vài quan hệ ở huyện Duyên Đài, nhưng hôm nay xem ra hắn ở Bắc Kinh cũng rất là xài được?