Mặc dù Đổng Học Bân đã có dự cảm từ sớm nhưng hắn vẫn hỏi Hồ Tư Liên một câu cuối cùng.
“…Vậy huyện Đại Phong giải thích thế nào?”
Hồ Tư Liên cắn răng nói: “Phan Chu bị cách chức, sau đó… không có gì nữa”.
“Không có gì nữa?” Đổng Học Bân tái mặt, “Dám ép chúng ta lâu như vậy. Ngay cả một câu xin lỗi mà huyện Duyên Đài cũng không có?”
“Huyện Đại Phong nói rằng đây là hiểu lầm, chỉ cần xử phạt Phan Chu là được rồi chứ không hề có ý muốn xin lỗi”.
Lịch Phong là phát động thị ủy trực tiếp nhúng tay vào việc của huyện Duyên Đài, tăng cường triệt để triệt chức của Đổng Học Bân, lại vừa liên qua đến việc lãnh đạo tỉnh phê bình các lãnh đạo huyện Duyên Đài, cuối cùng phát hiện sự việc không phải như vậy hắn lại cùng Bành Khắc Nông vẫy đuôi bỏ đi, chỉ còn lại Phan Chu là con tốt thế mạng, còn Lịch Phong ngay cả một chút thái độ xin lỗi đơn giản đối với huyện Duyên Đài cũng không có sao? Thật chẳng giống lúc ngươi bắt ta tới bệnh viện xin lỗi các ngươi gì cả?
Lúc xảy ra chuyện, ngươi luôn mồm đòi chúng ta xin lỗi.
Sự việc biến chuyển, ngươi lại không nói một lời nào sao?
Khốn kiếp! Đây là đổ thêm dầu vào lửa mà.
Đổng Học Bân đương nhiên không phải muốn Lịch Phong xin lỗi hắn, đối phương là huyện trưởng, nếu cứ áp đặt như thế thì cũng không thể được, nhưng chuyện xảy ra như vậy, ép huyện Duyên Đài tới mức loạn như vậy, cuối cùng Lịch Phong ngươi lại phủi mông bỏ đi không nói lời nào sao? Lại còn xúi giục lãnh đạo tỉnh tiếp tục nhúng tay vào chuyện của huyện Duyên Đài nữa? Nhà ngươi cũng thật quá kiêu ngạo rồi? Đổng Học Bân biết Tuệ Lan lên tỉnh, Hướng Bí thư cũng đã cáo trạng lên tỉnh, không phải là vì muốn cướp lại hợp đồng của Bành Khắc Nông, cũng không phải vì muốn xử phạt Lịch Phong, mà chỉ muốn huyện Đại Phong các ngươi xin lỗi huyện Duyên Đài một tiếng, đây mới là mục đích chính, vì muốn phân rõ thị phi trong chuyện này, nếu không các cán bộ lãnh đạo huyện Duyên Đài sao mà ổn định được tinh thần đây? Nhưng ngay cả một lời xin lỗi cơ bản nhất Lịch Phong cũng không có? Cứ cho nhà ngươi có quan hệ thân thiết với trên tỉnh nhưng người cũng không thể làm như vậy được.
“Lãnh đạo có ý gì?” Đổng Học Bân nói.
“Chuyện này chắc chắn không xong, nghe nói Hướng Bí thư và Tào Bí thư đã tức điên rồi, Tuệ Lan huyện trưởng cũng…”
Có thể không phát điên sao? Huyện Đại Phong như vậy là con mẹ nó ngồi lên đầu của huyện Duyên Đài mà ỉa rồi. Hơn nữa còn ngày càng thối hơn, ngày càng ghê tởm hơn.
Đổng Học Bân tính tình vốn đã nóng nảy, nghe đến đây hắn đã không thể nhẫn nhịn được nữa rồi: “Hồ tỷ, chuyện lần này là do cục Chiêu thương chúng tôi gây ra, chuyện xảy ra như vậy tôi phải chịu trách nhiêm lớn nhất. Chị nói với Tạ Huyện trưởng một câu, chuyên lần này tôi sẽ làm. Tôi bảo đảm sẽ lấy lại công bằng cho lãnh đạo của chúng ta”.
“Anh đi? Anh định tính thế nào? Học Bân, anh đừng…”
Tút tút tút, Đổng Học Bân đã dập máy, hắn lái xe tới thẳng cục Chiêu thương.
Trong sân, Lâm Bình Bình hình như là vừa đi giải quyết chuyện quay trở về, xe của cô gần như vào cùng với xe của Đổng Học Bân. Dừng xe xong, Lâm Bình Bình bước nhanh xuống xe, nghẹn lời nói: “Đổng cục, tôi nghe nói trên tỉnh không hề có câu trả lời gì về chuyện huyện Đại Phong cướp hợp đồng của chúng ta sao? Họ cho rằng đây là cạnh tranh công bằng sao? Bọn họ đã đến huyện chúng ta cướp hết hợp đồng rồi, như vậy còn là cạnh tranh công bằng sao? Hơn nữa đây là hợp đồng mà chúng ta định kí kết, bọn họ như vậy cũng thật…”
Đổng Học Bân tối mặt ngắt lời cô: “Thông báo cho tất cả các ngành, mở cuộc họp”.
Lâm Bình Bình ngẩn người, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là giờ ăn rồi, mọi người có lẽ đều đang ở nhà ăn. Nhưng trông Đổng Học Bân biểu cảm như vậy, Lâm Bình Bình cũng không dám nhiều lời mà vội vàng đi thông báo.
Vài phút sau.
Trong phòng họp.
Lúc Lâm Bình Bình thông báo cho tất cả các lãnh đạo thì cô đã nói cho mọi người biết về tình hình khái quát rồi, sự việc tối hôm qua cơ bản đã kết thúc rồi, mọi người còn cho rằng đã hết chuyện rồi nhưng vừa mới nghe thấy huyện Đại Phong không những không xin lỗi về chuyện giả ngã này mà ngược lại lợi dụng quan hệ với cấp trên mà chèn ép bọn họ nữa, chúng không hề có chút lời giải thích nào về chuyện đoạt mất hợp đồng của huyện Duyên Đài, cứ như là chuyện đương nhiên vậy, như thế thì ai mà chịu được chứ?
Chuyện này còn rắc rối chưa xong được.
Lịch Phong như vậy là đang chèn ép huyện Duyên Đài chúng ta.
Cuộc họp bắt đầu, mấy người Tôn Thụ Lập và Khương Hải Lượng đều có rất nhiều điều muốn nói.
“Cục trưởng, huyện Đại Phong, bọn họ…”
Đổng Học Bân xua xua tay không cho bọn họ nói tiếp: “Tôi biết mọi người muốn nói gì. Việc này phát triển đến bây giờ, cục chiêu thương chúng ta cũng phải có trách nhiệm, những ảnh hưởng của việc này cục chiêu thương chúng ta cũng phải gánh trách nhiệm, cũng phải tìm cách giải quyết, phải lấy lại công bằng cho huyện chúng ta. Nếu tỉnh ủy đã không hề lấy lại công bằng cho chúng ta, huyện Đại Phong cũng không hề nói đạo lí với chúng ta. Vậy cũng được. Hôm nay tôi sẽ đòi lại công lí cho chúng ta” Những lời thế này trước đây Đổng Học Bân cũng đã từng nói qua, đó là lúc anh phẫn nộ tới mức cực điểm, bây giờ cũng vậy.
Mọi người đều thấy sửng sốt, họ không hiểu thế nào gọi là lấy lại công bằng cho bọn họ.
Tiếp theo đó, Đổng Học Bân bố trí nhiệm vụ cho mọi người: “Lão Tôn, mấy ngày tôi không ở đây, anh tạm thời phụ trách mọi công việc trong cục, nếu gặp chuyện lớn mọi người hãy họp lại tìm cách giải quyết. Nếu như không gọi được cho tôi thì có thể không cần báo cáo lại cho tôi cũng được. Mọi người linh hoạt một chút, tự mình giải quyết là được rồi”.
Tôn Thụ Lập ngạc nhiên: “Ngài không có ở đây? Ngài muốn đi đâu?”
Đổng Học Bân nói tiếp: “La Chủ nhiệm, công việc văn phòng không thể được xảy ra vấn đề gì. Lâm Khoa trưởng, Khương Khoa trưởng, công việc bên đó mọi người để tâm một chút, tranh thủ tháng này phải tăng kim ngạch lên một bậc”.
La Hải Đình ngây người nói: “Cục trưởng, ngài…”
Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Hội chợ chiêu thương của huyện Đại Phong sắp bắt đầu rồi, có vẻ như công tác chuẩn bị rất tốt, không ít các thương nhân tới đầu tư, tôi phải đi xem sao”.
“Anh đi xem sao?”
“Đi xem một cái?”
Lâm Bình Bình, La Hải Đình cùng mấy người đều kinh ngạc, mọi người đương nhiên không thể tin rằng hắn chỉ muốn đi xem náo nhiệt, Đổng Cục trưởng lần này là muốn… Tôn Thụ Lập cảm thấy không ổn: “Đổng Cục trưởng, cái này…”
Đổng Học Bân xua xua tay: “Không cần nói nữa, tan họp, mọi người đi làm việc của mình đi. La Chủ nhiệm, chiếc xe Mercedes cứ để lại cục là được rồi, tôi đi xe Camry. Được rồi, cứ như vậy đi” Nói xong, Đổng Học Bân không nói gì nữa mà cầm cặp xách của mình đi, không cả quay trở lại văn phòng nữa mà hắn đi thẳng xuống dưới lầu lấy xe. Nói đi là đi.
La Hải Đình và Lâm Bình BÌnh liếc nhìn nhau, họ đều hiểu rằng huyện Đại Phong đã chọc giận Đổng Học Bân rồi. Đổng Học Bân là tính tình gì? Bây giờ bọn họ cũng đều rõ cả rồi. Lần này Đổng Học Bân tới huyện Đại Phong, lại lấy lí do là tới tham gia hội chợ, có trời mới biết hắn lại chuẩn bị gây ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Dưới lầu, Quách Phàn Vỹ đuôie theo, muốn lái xe cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không cho anh ta đi theo: “Phàn Vỹ, cậu không được đi, hãy làm quen với công việc ở đây đi” Đây là muốn bảo vệ Quách Phàn Vỹ, Đổng Học Bân sợ nhỡ có xảy ra chuyện gì lại liên lụy tới anh ta. Lần này anh tới huyện Đại Phong không phải để học hỏi kinh nghiệm làm việc của họ mà là đi tính sổ với họ.
“Cục trưởng, tôi…”
“Không cần nói nữa, quay lại đi, nếu như có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu tới”.
Hắn không nói lời nào nữa mà vào trong xe, Đổng Học Bân kéo phanh xe rồi sải chân thắng ga lái xe ra khỏi đại viện cục Chiêu thương đi về hướng huyện Đại Phong. Hắn lái xe rất nhanh, cảm giác đó như một con ngựa hoang được xổng chuồng ra vậy, hắn hận không thể tới đó ngay lập tức.
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng của huyện ủy, Tạ Tuệ Lan cùng Tào Húc Bằng đang đấu khẩu với nhau trong phòng làm việc.
Hồ Tư Liên đợi mãi mà không thấy Tào Bí thư đi ra, vừa nghĩ tới câu nói vừa rồi của Đổng Học Bân trong điện thoại thì không thể đứng yên được nữa. Cô cắn răng tới gõ cửa phòng làm việc. Nếu như là chuyện của người khác thì có lẽ Hồ Tư Liên đã không dám vào báo cáo như vậy, động tĩnh của một cục trưởng cùng không làm phiền được tới Tạ Huyện trưởng nhưng đây lại là Đổng Học Bân, cái này thì lại khác. Hồ Tư Liên sớm đã nhìn ra Tạ Tuệ Lan hết mực quan tâm tới Đổng Học Bân, cho nên khi cảm thấy Đổng Học Bân muốn làm chuyện lớn gì đó, cô không thể không nói với Tạ Tuệ Lan được. Nếu như nói quá muộn, không may Tạ Tuệ Lan còn trách cô nữa.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, Tạ Tuệ Lan ngẩng đầu nhìn cô.
Hồ Tư Liên vội nói: “Huyện trưởng Tuệ Lan, có chuyện gấp”.
“…Có chuyện gì vậy?” Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng đều nhìn cô.
Hồ Tư Liên nói: “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với Đổng Cục trưởng, anh ta nói chuyện của huyện Đại Phong cục Chiêu thương phải gánh trách nhiệm, bảo tôi nói với chị, nói rằng chuyện này anh ta sẽ xử lí”.
Tào Húc Bằng nhăn nhó mặt mày: “Anh ta xử lí thế nào? Đừng nói là lại xảy ra chuyện rồi đó” Tào Húc Bằng đã sợ hắn rồi, tên tiểu tử này thật là chuyên gia gây họa.
Tạ Tuệ Lan nháy nháy mắt: “Gọi điện thoại cho Đổng Học Bân, bảo hắn tới tìm tôi”.
“Tôi vừa gọi rồi, điện thoại của anh ra đã tắt nguồn rồi” Hồ Tư Liên cười khổ nói.
Tạ Tuệ Lan không nói gì nữa, cô cúi đầu với điện thoại quay một dãy số: “Alo! Triệu Huyện trưởng, anh thử gọi cho Tiểu Đổng xem, bảo anh ta trở về huyện ngay lập tức… ừm… ừm, cứ như vậy đi”.
Nghe điện xong, Triệu Hưng Long liền biết được chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn vội vàng gọi cho Đổng Học Bân nhưng điện thoại lại liên tục tắt máy, hắn đành phải gọi điện tới cục Chiêu thương.
Người nghe điện là La Hải Đình: “Alo! Triệu Huyện trưởng”.
Triệu Hưng Long nói: “Đổng Học Bân đi đâu rồi? Bảo anh ta nghe điện thoại đi”.
“Đổng cục trưởng… ra ngoài rồi, không có ở đây”.
“Anh ta đi đâu rồi?”
“Cái này…” La Hải Đình ấp ấp úng úng cả nửa ngày, cuối cùng nghĩ tới chuyện này chắc cũng không giữ kín nổi, bèn nói: “Đổng Cục trưởng đi tới huyện Đại Phong rồi”.
“Đi làm gì vậy?”
“Cái này tôi không biết, Cục trưởng không nói”..
Trong lòng Triệu Hưng Long lo lắng, sau khi buông điện thoại xuống anh liền vội vàng đi tới văn phòng huyện ủy, “Tiểu Đổng tới huyện Đại Phong rồi. Vừa đi được một lát!”
Tào Húc Bằng kinh ngạc: “Anh ta tới huyện Đại Phong làm gì vậy?”
“Còn có thể làm gì chứ?” Tạ Tuệ Lan là người hiểu Đổng Học Bân nhất, cô cười cười: “Hắn ta tính tình thối như vậy, có thù tất báo, hội chợ Chiêu thương của huyện Đại Phong sắp khai mạc rồi, họ đoạt mất hợp đồng của chúng ta, còn hại anh ta suýt mất chức, lại còn không lời xin lỗi nữa, Tiểu Đổng sao có thể nuốt trôi cục giận này chứ? Chắc chắn là đã tới huyện Đại Phong cướp hợp đồng của họ rồi”.
“Cái gì?”.
Triệu Hưng Long và Hồ Tư Liên vô cùng kinh ngạc.
Tào Húc Bằng cũng giật mình, lời của Tạ Huyện trưởng hắn không hề nghi ngờ, chuyện náo loạn này Đổng Học Bân nhất định sẽ làm được.
Nhưng đó là hội chợ Chiêu thương, ngay cả báo kinh tế còn đưa tin lên trang đầu, ngay cả tỉnh ủy cũng vô cùng coi trọng chuyện này.
Tiểu Đổng qua bên đó nhổ nanh cọp, đi cướp hợp đồngcủa huyện Đại Phong sao? Trước mặt tỉnh ủy mà đánh huyện Đại Phong sao?
Lịch Phong đã không hiểu đạo lí mà cướp hợp đồng của họ, tai mắt của hắn cũng đang trong thời gian bình thường. Nếu như đổi lại là hội chợ Chiêu thương của huyện Duyên Đài, có đánh chết huyện Đại Phong cũng không dám tới cướp, tính chất sự việc không giống nhau. Hội chợ chiêu thương cho dù là chiêu thương nhưng cũng mang tính chất chính trị.
Nhưng Tiểu Đổng lại nhất nhất muốn cướp hợp đồng đầu tư của họ sao?