Vừa tỉnh dậy, Đổng Học Bân vẫn khoác chiếc khăn tắm nằm trên giường hút thuốc và nhìn điện thoại miên man một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở điện thoại, muốn thăm dò thái độ của mọi người trong huyện đối với mình. Trước kia mỗi lần Đổng Học Bân làm những chuyện thiếu đạo đức như thế này đều tắt điện thoại, không chỉ bởi vì sợ người khác phê bình mình mà quan trọng hơn là không muốn đắc tội với người khác. Tuệ Lan nói rất đúng, mọi chuyện như thế nào đều do chính bản thân mình, nhưng nếu như vạn nhất Tào Húc Bằng Tào Bí thư gọi điện cho Đổng Học Bân yêu cầu hắn trở về, nếu hắn nói không chẳng phải là đã đắc tội với Tào Bí thư rồi sao?
Reng reng reng, điện thoại vừa mới mở dược vài giây thì đã có người gọi đến rồi.
Vừa nhìn thấy đó là số điện thoại của Cục chiêu thương, Đổng Học Bân lập tức nghe máy, “Alo...”
“Cục trưởng” Đầu dây bên kia La hải Đình lên tiếng.
Đổng Học Bân xoay người gạt tần thuốc lá hỏi, “Tình hình trong huyện thế nào rồi? Triệu Huyện trưởng và Tuệ Lan Huyện trưởng bên kia như thế nào rồi? Có phê bình gì tôi không?”
“…Hình như là không”.
“Ồ? Sao lại như thế nhỉ?”
Không phê bình anh em sao? Không có khả năng!
La Hải Đình gượng cười một tiếng, “Việc ngài đến huyện Đại Phong lần này, ngày hôm qua Trịnh Thị trưởng phân công quản lý chiêu thương đã gọi điện phê bình huyện chúng ta, kết quả là Tạ Huyện trưởng phát hỏa, đã nói vài câu khó nghe với Trịnh Thị trưởng. Sau đó Tạ Huyện trưởng lại cho Cục Vệ sinh và đội phòng cháy chữa cháy đến niêm phong quán trà của Bành Khắc Nông. Chuyện lần này được làm rất triệt để, trong vòng một tháng khẳng định là không thể khai trương được, tiền phạt cũng được tăng gấp đôi, bất quá… sau đó trong thành phố cũng như trong tỉnh vẫn chưa có phản ứng gì”.
Tuệ Lan tức giận rồi sao?
Lãnh đạo thành phố thì sao? Niêm phong quán trà?
Nghe La Hải Đình đem sự tình thuật lại từ đầu chí cuối Đổng Học Bân cảm thấy hết sức kinh ngạc khi biết ngày hôm qua xảy ra việc lớn như vậy. Không cần hỏi cũng biết Trịnh Thế Chương nhất định dã bị Tuệ Lan thu phục, bằng không không thể không có động tĩnh gì như thế được, “Vậy tình hình trong huyện bây giờ như thế nào rồi? Có bắt tôi quay về không?”
“Cái này, trong huyện vẫn chưa có chỉ thị gì, cũng không thấy nói sẽ gọi ngài về.”
Chưa nói gì? Thái độ này cũng kỳ lạ.
Đổng Học Bân đắn đắn đo đo, “Tôi biết rồi, như thế này nhé, chị hãy chú ý động tĩnh bên cục Chiêu Thương, tuần này tôi chắc chắn sẽ không trở về được rồi”.
Ngắt điện thoại, ánh mắt Đổng Học Bân đầy kiên định, Tuệ Lan đã thay hắn giải quyết tất cả mọi áp lực, dọn sạch mọi trở ngại, bản thân mình nếu không làm cho huyện Đại Phong xảy ra chuyện chảy máu, không thay huyện Duyên Đài xả giận, cũng là có lỗi với Tạ tỷ rồi. Lãnh đạo huyện im lặng như thế đại khái là đã ngầm đồng ý rồi sao? Đổng Học Bân thậm chí cũng nghĩ đến một khả năng khác, lần này Tuệ Lan ra tay độc ác như thế, có khi nào cũng là để lấy uy với mọi người? “Thời kỳ thích ứng” khi đến huyện Duyên Đài đã kết thúc rồi sao? Tuệ Lan phải chăng đã bắt đầu thực hiện các biện pháp chính trị?
Không muốn suy nghĩ nữa.
Anh em thấy nên làm thế nào thì làm đi nhé!
Buổi sáng.
Đổng Học Bân sửa sang lại quần áo đi ra khỏi phòng, bấm thang mấy đi xuống.
Một lát sau, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong xuất hiện hai gương mặt quen thuộc là Lịch Phong và thư ký Vương Bác.
Đổng Học Bân nháy mắt một cái, “Ô, Lịch Huyện trưởng, Vương thư ký, buổi sáng tốt lành”.
Nhìn thấy Đổng Học Bân, sắc mặt Lịch Phong hơi trầm xuống. Ngày hôm qua, hắn gọi điện thoại vốn định thông qua thành phố gây áp lực yêu cầu Đổng Học Bân phải đi, đồng thời buộc huyện Duyên Đài xử phạt hắn, nhưng ai ngờ được rằng sự việc lại có chuyển biến. Nghe nói lãnh đạo huyện Duyên Đài rất tức giận, không những bật lại Trịnh Phó Thị trưởng mà ngay cả các lãnh đạo tỉnh, bí thư đều đồng loạt đem quán trà niêm phong lại. Kết quả là buổi tối hôm đó, khi Lịch Phong liên lạc với Trịnh Thế Chương thì thái độ của đối phương đột nhiên trở lên không rõ ràng, nói qua nói lại vài câu liền đem chuyện này nhẹ nhàng buông xuống. Điều này làm cho Lịch Phong thấy hơi rùng mình, tại sao thành phố lại mặc kệ chuyện này? Tại sao tên tiểu tử họ Đổng này vẫn ở huyện của chúng ta?
Lịch Phong thực sự đã bị chọc giận!
Quán trà bị nghiêm phong, Bằng Khác Nông liên tục gọi điện cầu xin sự giúp đỡ của hắn, nhưng Lịch Phong có thể làm gì được bây giờ? Đó là địa phận của huyện Duyên Đài, chính quyền địa phương đã không nể mặt thư ký lãnh đạo tỉnh, Lịch Phong chỉ có thể gọi điện thoại cho tỉnh để đả thông, lại không có cách nào làm cho lãnh đạo tỉnh trực tiếp nhúng tay vào. Hắn cũng không có mặt mũi cũng như năng lượng như vậy. Ở bên ngoài đồn hắn cùng một lãnh đạo tỉnh có chút quan hệ thân thích. Trên thực tế chỉ có Lịch Phong và một vài người biết người cùng hắn có quan hệ thân thích không phải là những lãnh đạo tỉnh mà là thư ký của lãnh đạo tỉnh, vì thế thủ đoạn này của huyện Duyên Đài làm cho Lịch Phong không có cách nào giúp đỡ, đồng thời cũng làm cho hắn phi thường mất mặt!
Thành phố không có cách gì sao?
Vậy huyện chúng ta sẽ tự giải quyết!
Lịch Phong trước nay luôn là người có tính cách mạnh mẽ, việc giành hạng mục của huyện Duyên Thành, sự kiện nầy tuyệt đối không hề nhận lỗi, điều này đều có thể nhìn ra, vì thế sự việc lần này làm hắn rất hận, một cục trưởng cục Chiêu thương ở huyện khác cũng dám không để mặt mũi cho hắn? Dám gây náo loạn cả huyện? Hắn muốn chết rồi sao?
Trong thang máy.
Lịch Phong cũng không hề để ý đến hắn.
Thư ký Vương Bác vừa nhìn lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Đổng Học Bân một cái, không đợi hắn bước vào liền bấm thang máy đi lên.
Đổng Học Bân cũng không muốn đi lên, đây là thang máy hướng lên, hắn vừa ấn cả hai chiều lên xuống, nhìn thấy thái độ của hai người kia, Đổng Học Bân hừ nhẹ một tiếng, ngay cả chào cũng không, là cái quái gì chứ!
Cửa thang máy vừa đóng, Lịch Phong ánh mắt lạnh lùng nói, “Gọi điện cho Tôn Bằng Bằng! Để cho cục công an theo dõi hắn! Theo dõi hắn 24/24 cho tôi!”
Vương Bác ngẩn ra một chút, tự hỏi đây chỉ là một cán bộ cấp chính khoa sao? Nhưng đây có phải là thời điểm rất quan trọng không, có rất nhiều khách ngoại thương cũng như các thương gia trong nước tập trung ở đây, cũng có không ít các nhà báo, nếu như Đổng Học Bân làm loạn, chẳng phải là rất phiền toái sao, hội chiêu thương tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện. Vì thế Vương Bác cắn răng lại, lập tức chấp hành mệnh lệnh. Gọi điện thoại cho Phó Cục trưởng cục Cảnh sát Tôn Bằng Bằng, việc bảo vệ an ninh trật tự cho hội nghị chiêu thương lần này chính là nhiệm vụ của anh ta.
Ở một bên khác.
Đổng Học Bân chờ lượt thang máy sau, đi lên trên, thang máy đến thẳng phòng khách lớn, có điều có mọt chuyện ngoài ý muốn của hắn, trong đại sảnh không có một nhà đầu tư nào, chỉ có vài nhân viên phục vụ và nhân viên bảo vệ thì đều đang nhìn hắn ta, nhắm chừng người của huyện Đại Phong đã nói gì đó với họ. Vừa nghĩ Đổng Học Bân cũng hiểu, ngày hôm qua các nhà đầu tư nghỉ tại đây, hôm nay có lẽ hội nghị chiêu thương phải khai mạc rồi, lãnh đạo huyện lên phát biểu, đại diện các nhà đầu tư cũng lên phát biểu, đại khái đều ở phòng họp nhỏ tầng cao nhất, Lịch Phong lão già kia vừa rồi có lẽ là đi lên trên đó.
Không lên lầu mà Đổng Học Bân đi ra ngoài ăn cơm trưa trước.
Hôm qua, trước mặt Lịch Phong và các lãnh đạo huyện cùng nói chuyện với các nhà đầu tư, trên thực tế Đổng Học Bân cho dù có tức giận, có kích động, nhưng có một số quy định hắn vẫn biết, vì thế đương nhiên hắn không ngốc gì mà làm loạn ở lễ đường, làm gì cũng từ từ, không nên quá rõ ràng.
Ăn cơm xong, Đổng Học Bân lái xe một vòng quanh huyện thành.
Đột nhiên hắn nhíu mày nhìn vào kính chiếu hậu, một chiếc xe mang biển số của Bắc Kinh đang đi vào tầm mắt của Đổng Học Bân, hình như chiếc xe này đã đi theo xe hắn từ lúc ở khách sạn ra.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ có thể phát hiện được, bởi vì chiếc xe này cũng không phải theo sát xe hắn, có khi còn đi cách một hai xe khác, chỉ lặng lặng đi theo ở đằng xa xa. Có điều Đổng Học Bân tốt xấu gì cũng đã từng làm ở cục công an và ngành quốc an, ý thức phản điều tra rất mạnh.
Theo dõi tôi sao?
Rẽ vào một khúc đường cong, Đổng Học Bân cho xe quay trở về khách sạn Thụy Hòa, hắn phanh xe két một tiếng, mở cửa xe đi xuống.
Chiếc xe hiện đại từ từ giảm tốc độ, thuận thế đánh tay lái rẽ phải, nhưng lúc nào Đổng Học Bân đã chắn ở phía trên, hắn đứng trước đầu xe, chiếc xe không thể không dừng. Có hai người ngồi trên xe, một người ngồi ở ghế lái và một người ngồi ghế phụ. Một người ước chừng khoảng ba mươi tuổi, người còn lại khoảng hai sáu, hai bảy tuổi. Tiếp xúc với hệ thống công an an ninh lâu như vậy, Đổng Học Bân cũng có thể xem là đã nhìn ra được một chút môn đạo, hai người này có đến tám phần là cảnh sát của huyện Đại Phong.
Còn dám cho người giám sát tôi? Coi tôi như phần tử phạm tội sao?
Đổng Học Bân tức giận rồi, đừng nói là cán bộ nhà nước, ch dù chính là một phần tử phạm tội, cũng là phải xin ở trên phê chuẩn, theo dõi mình? Cái này hiển nhiên không có xin phê chuẩn qua! Mẹ kiếp? Các người ở huyện Đại Phong điên rồi sao?
“ Xuống xe!” Đổng Học Bân kéo cửa xe.
Người ngồi trên ghế phụ lạnh lùng nhìn hắn nói, “Anh có ý gì? Sao lại đứng chắn trước xe của chúng tôi? Không thấy chúng tôi muốn rẽ phải sao?”
Đổng Học Bân lạnh lùng trả lời; “Các người theo dõi tôi suốt cả một đoạn đường dài, bây giờ còn dám nói gì sao?”
Người thanh niên kia nói: “Theo dõi? Con đường này có chỗ nào viết rằng cho phép anh đi mà không cho phép tôi đi sao? Đường là do nhà anh mở sao?”
“Hắc, được, tên tiểu tử này!” Đổng Học Bân giương mắt lên, bất quá không có chứng cứ, bây giờ cũng không thể nối gìm chỉ chỉ vào họ nói, “Hai người các người nhớ kỹ mặt tôi, có bản lĩnh thì cứ tiếp tục theo dõi tôi đi”.
Người thanh niên kia cười nói: “Ngươi lần bầu cái gì vậy hả? Bị bênh sao?”
Hai người bọn họ là nhận lệnh ở trên, cũng biết như thế là không đúng, đương nhiên dù có chết cũng sẽ không chịu nhận, cho nên biểu hiện của họ bây giờ là rất hợp tình hợp lý. Trên thực tế, khi Đổng Học Bân xuống xe đi về hướng bọn họ, tức thời trong lòng họ có chút sửng sốt, chẳng phải mọi người nói người này người của cục Chiêu thương sao? Tại sao bọn họ đã cẩn thận như thế sao vẫn bị phát hiện? Người của cục Chiêu thương lúc nào lại có khả năng phản trinh sát mạnh như vậy chứ?
Bỗng nhiên đằng sau khách sạn xuất hiện một số người.
Người cầm đầu mặc một bộ cảnh phục, độ tuổi trung niên, đầu hơi hói, nhìn cảnh hàm hình như là Phó Cục trưởng cục Công an huyện, “Có chuyện gì vậy?”
Hai viên cảnh sát trẻ trong xe lập tức xuống xe nói, “Không có gì thưa cục trưởng, chúng tôi vừa đi tuần về đến đây, đột nhiên người này chặn xe nói chúng tôi theo dõi hắn!”
Tôn Bằng Bằng nhíu mày nhìn hai người này, có một chuyện bé xíu mà làm cũng không xong?
Đổng Học Bân đi đến nói: “Tôn Cục trưởng phải không? À không, Phó Cục trưởng Tôn Bằng Bằng? Nghe danh của anh đã lâu”.
Tôn Bằng Bằng cười ha ha nói “Là tôi ngưỡng mộ cục trưởng Đổng đã lâu mới đúng, danh tiếng của anh vang lừng trong cục công an rồi” Hắn hiểu đôi chút về Đổng Học Bân, đương nhiên cũng là do lời đồn thổi của thiên hạ.
Người này đã từng làm trong cục công an sao? Hai tên cảnh sát theo dõi Đổng Học Bân bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách vì sao hắn lại tỉnh táo như thế.
Ngay sau đó Đổng Học Bân lại tiếp tục nói, “Chuyện ngày hôm nay mới là lần đầu tiên, tôi cũng không cần các anh phải giải thích, nhưng tôi không muốn có lần thứ hai, không có công văn gì mà lại đi theo dõi một cán bộ nhà nước, đừng nói với tôi rằng các anh không biết như thế là vi phạm pháp luật”.
Tôn Bằng Bằng nhíu nhíu mày: “Đổng Cục trưởng, anh như thế này không phải là đang cố tình gây sự sao? Chúng tôi đang đi tuần tra, theo dõi anh khi nào chứ?”
Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Có hay không tự anh rõ nhất! tôi chỉ nói thế thôi, nếu thấy tôi vô lý, vậy các anh cứ thử theo dõi tôi lần nữa xem sao!” Nói xong câu này, Đổng Học Bân quay người bỏ đi!