Quyền Tài

Chương 463: Chị dâu



Chạng vạng.

Huệ điền hương, Loan gia.

Một chiếc Santana dừng ở trước cửa, Đổng Học Bân mở cửa xuống xe, từ sau mang xuống mấy bao lớn bao nhỏ, ai cũng có phần, có quần áo, có trang điểm, có đồ ăn, Tạ Tuệ Lan cũng chủ động tiếp nhận đến hai cái gói to, cùng Đổng Học Bân cùng nhau đi vào nhà. Nhà phía bắc sáng đèn, ngoài cửa có thể nhìn thấy có bóng người ở bên trong đi tới, còn có tiếng nói chuyện của cậu cùng mợ.

Hứa thị nghe thấy được tiếng mở cửa, cửa phòng phía bắc mở ra, lộ ra ánh mắt căng thẳng của Loan Hiểu Bình.

Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Mẹ, con đưa người về cho mẹ đây, đây là Tuệ Lan, mọi người trước đây đã gặp qua, không cần giới thiệu”.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm đi lên, “Bá mẫu, bác khỏe”.

“A, tốt, cháu cũng khỏe”.

“Trên đường tranh thủ đi siêu thị, đã tới chậm” Tạ Tuệ Lan nói: “Làm cho bác chờ lâu”.

“Không có việc gì không có việc gì” Loan Hiểu Bình ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn con một cái, con mắt chỉ tập trung ở Tạ Tuệ Lan, khóe miệng cũng nổi lên nụ cười nồng đậm, nhìn chằm chằm mặt nàng cả một lúc lâu.

Đổng Học Bân buồn cười nói: “Mẹ, nhìn gì vậy”.

Loan Hiểu Bình mới hồi phục tinh thần lại, “Ô, như thế nào mua nhiều thứ như vậy?”

“Con cũng nói, nhưng Tuệ Lan không nghe, cứ mua”.

“Mau vào nhà, vào phòng rồi nói, đồ ăn đều đã xong, lập tức có thể ăn cơm”.

Trong phòng, cậu dì cả dì hai người mấy nhà đều ở đó, vừa thấy Đổng Học Bân hai người tiến vào, đều đứng lên, một đám ánh mắt toàn dừng ở trên người Tạ Tuệ Lan. Đổng Học Bân vừa thấy, liền nhân tiện đưa tay giới thiệu mấy người cậu dì cả, rồi mang đồ ra đều phân cho mọi người, Tạ Tuệ Lan mỉm cười cũng gọi theo Đổng Học Bân.

Vừa nghe Tạ Huyện trưởng kêu mình là “cậu”, cậu trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, lập tức mặt mày hồng hào, cùng mợ tiếp đón Tạ Tuệ Lan ngồi xuống.

“Tạ Huyện trưởng, ngài uống trà gì?”

“Mợ, người cũng đừng xưng hô như vậy, gọi cháu Tuệ Lan đi”.

“A, Tuệ Lan, ha ha, tôi đi pha chén trà xanh cho cháu”.

Ban đầu mọi người vẫn là có chút không được tự nhiên, cũng thực câu nệ, dù sao người trong phòng nọ là Huyện trưởng huyện Duyên Đài, là quan phụ mẫu, thực làm cho mấy người cậu dì cả cũng không dám lấy tư thái trưởng bối cùng nàng nói chuyện, nhưng sau lại thấy Tạ Tuệ Lan một chút cũng không có làm cao, với ai cũng đều cười nói, không khí mới chậm rãi buông lỏng, đám người dì cả dì hai cũng dần dần buông lỏng, nhiệt tình cùng Tạ Tuệ Lan bắt chuyện.

Lúc này, Đường Cẩn thở hồng hộc đẩy cửa vào, “Cháu mới tan tầm, chị dâu của cháu tới chưa?” Vừa thấy Tạ Tuệ Lan an vị ở nơi đó, nàng a một tiếng, le lưỡi.

Dì Hai trên sô pha trừng mắt nhìn con gái, “Động cái gào lên làm gì, nha đầu kia”.

“Là Tiểu Cẩn phải không?” Tạ Tuệ Lan cười nhìn nàng, “Vẫn nghe Tiểu Bân khen em, ha ha, em không phải đi làm ở huyện thành sao? Như thế nào không gọi điện thoại? Nếu biết chúng ta cùng nhau trở về”.

Đường Cẩn nhìn nàng, đánh bạo kêu một tiếng, “Chị dâu”.

“Ừm, ha ha” Tạ Tuệ Lan đáp một tiếng.

Thấy thế, Đường Cẩn cũng mạnh dan hẳn lên, “Chị dâu, chị thực cùng anh của em nói đối tượng? Trời đất, có phải lần trước anh của em nằm viện thì mới quen được với chị hay không?” Nàng khi nhận được tin tức thì hơi muộn, vẫn là mẫu thân nàng ở điện thoại nói cho nàng, vừa nghe Tạ Huyện trưởng lại có thể thành bạn gái biểu ca mình, Đường Cẩn lúc ấy cả kinh thiếu chút nữa đặt mông ngã trên mặt đất, chờ một chút liền khẩn cấp chạy về quê nhà.

Tạ Tuệ Lan cười cười từ chối cho ý kiến.

Đường Cẩn thực kỳ quái, cũng không để ý tới cha mẹ đang trừng mắt nhìn mình, tiếp tục hỏi, “Đó là chị theo đuổi anh của em hay anh của em theo đuổi chị?”

Đổng Học Bân liếc mắt nhìn Đường Cẩn, “Đi đi, hỏi làm gì!”

“Đối với quá trình luyến ái của anh… em rất tò mò!” Đường Cẩn quả thật rất là tò mò.

Tạ Tuệ Lan cũng không có gì kiêng dè, ha ha cười nói: “Cũng không có gì không thể nói, chị cùng Tiểu Bân lần đầu tiên nhận thức, còn là hai năm trước, khi đó chị đi ngang qua cửa bắc phố hòa bình bên kia, đang gọi điện thoại ư, ví tiền bị người giật mất, Tiểu Bân từ phía sau bắt được tên trộm, đó là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp mặt, sau đó còn xảy ra không ít chuyện, ừm, về phần vấn đề mà em hỏi, hẳn là chị theo đuổi Tiểu Bân đi, ha ha”.

Chị theo đuổi Tiểu Bân?

Đường Cẩn nghe được một trận trố mắt, ngay cả Loan Hiểu Bình cùng đám người cậu mợ cũng tặc lưỡi không thôi, không khỏi đều lập tức hướng trên mặt Đổng Học Bân xem xét.

Đổng Học Bân bị nhìn đến mặt đỏ lên, thật ra hắn cùng Tạ Tuệ Lan cũng không có chuyện ai theo đuổi ai, thật muốn nói tới, hai người bọn họ xác lập quan hệ luyến ái vẫn là lần đó ở Tạ gia, Tạ Tuệ Lan thực đột ngột hỏi một câu, “Có nghĩ cùng tôi nói luyến ái” Đổng Học Bân gật đầu, kết quả là thành, theo góc độ này mà nói thì Tạ Tuệ Lan nói cũng không có gì sai, quan hệ luyến ái này quả thật là nàng đề xuất trước.

Đường Cẩn vô cùng bội phục, đối với Đổng Học Bân vụng trộm giơ ngón tay cái lên.

Loan Hiểu Bình cũng hiểu được con rất bản lãnh, một đại mỹ nhân như vậy, một mỹ nữ Huyện trưởng như vậy, vẫn là người ta theo đuổi con mình? Giờ khắc này, Loan Hiểu Bình rốt cuộc lần đầu tiên cảm thấy sự tình con mình cùng Tạ Tuệ Lan có điểm không có gì quá mức, Tạ Tuệ Lan giống như thực tính làm con dâu của mình? Nghĩ đến đây, Loan Hiểu Bình ngồi không yên, không để cho Đường Cẩn hỏi lung tung nữa, “Tiểu Cẩn anh của con da mặt mỏng, đừng hỏi nữa”.

Cũng không để cho Đường Cẩn hỏi nữa, Loan Hiểu Bình lại lôi kéo tay Tạ Tuệ Lan nói chuyện.

“Tuệ Lan, nhà cháu có mấy người?”

“Chỉ nhà bên cháu mà nói, ba người, ha ha, cháu cũng là con một”.

“Con một, ừm, bác nghe nói cháu cùng Tiểu Bân tính kết hôn? Ngày định rồi sao?”

“Không có, hai chúng cháu cũng không dám làm chủ” Tạ Tuệ Lan nói chuyện thực thể diện, cực kỳ tự nhiên nắm tay Hiểu Bình, cười tủm tỉm nói: “Chủ yếu vẫn là xem ý tứ bác cùng các trưởng bối, ha ha, thật ra cháu hẳn là cáo tội trước, cùng Tiểu Bân nói đối tượng cũng không rõ ràng, thẳng đến hôm nay mới đăng môn bái phỏng, thật sự có điểm mất cấp bậc lễ nghĩa”.

“Không quan hệ” Loan Hiểu Bình vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Tiểu Bân nếu có thể cưới cháu, vậy bá mẫu nằm mơ cũng cười, nhà chúng ta không chú ý nhiều như vậy”.

“Đúng rồi bá mẫu, mua cho bác cái vòng cổ, cũng không biết thích hợp hay không” Tạ Tuệ Lan đưa tay vào túi, lấy ra một cái hộp trang sức dài nhỏ.

Loan Hiểu Bình mặt nghiêm, “Cháu đây là làm gì? Không cần không cần”.

“Bác thử xem, cố ý chọn nửa ngày, chỉ thấy dây này là cảm thấy thích hợp với bác” Lấy ra khỏi hộp, một chuỗi vòng cổ bạch kim rất nặng liền lộ ra sáng bóng, xem qua dây này ít nhất cũng phải ngoài ba vạn, mặt trên còn đính kim cương. Tạ Tuệ Lan đem vòng cổ kim quang lập lòe lấy ra, tay vừa nhấc, đưa qua đeo cho Loan Hiểu Bình, Loan Hiểu Bình chối từ vài cái, thật sự không lay chuyển được nàng, đành phải một bên cổ để nàng đem vòng cổ bạch kim đeo lên trên cổ mình, cúi đầu nhìn, phi thường xinh đẹp.

Mợ cùng dì cả cũng hâm mộ nhìn nàng.

“Tuệ Lan, cái này… bá mẫu cảm ơn cháu”.

“Bác khách khí rồi, ha ha”.

Loan Hiểu Bình đã muốn cười đến cười toe toét, không phải để ý chút tiền ấy, mà là Tạ Tuệ Lan có thể có phần tâm ý này, làm cho Loan Hiểu Bình thật cao hứng, kết quả là, Loan Hiểu Bình lôi kéo tay Tạ Tuệ Lan không buông, nói chuyện càng lúc càng sôi nổi. Cậu dì cả bọn họ cũng không thể chen vào một câu.

Không khí tốt lắm, duy có Đổng Học Bân bị bỏ rơi, làm cho hắn có chút lạc lỏng, nhìn bên kia tiếng hoan hô tiếng cười, Đổng Học Bân rút điếu thuốc ra, cuối cùng thật sự nhàm chán, kêu khổ nói: “Mẹ, có phải ăn cơm trước hay không? Qua lại một ngày, con đã đói lắm rồi”.

“Đúng đúng, cứ mãi nói chuyện” Loan Hiểu Bình lập tức đứng dậy, “Mẹ đi xào rau”.

Tạ Tuệ Lan thực tranh sĩ diện cho Đổng Học Bân, mặc kệ thế nào, dù sao cũng nói, “Bá mẫu, để cháu làm”.

Mợ cùng dì cả dì hai các nàng nào dám để cho Tạ Tuệ Lan tự mình xuống bếp, lập tức đem Loan Hiểu Bình cùng Tạ Tuệ Lan ngăn lại, ba người bọn họ đi xuống bếp.

Trước kia khi Đổng Học Bân còn tại Bắc Kinh, Loan Hiểu Bình cùng trong nhà vị trí không quá cao, nấu cơm rửa chén đều là nàng cùng dì hai Tiểu Bân xử lý, bất quá hiện tại tình huống hiển nhiên không giống, Loan Hiểu Bình đã muốn hơn nửa năm chưa đi đến xuống bếp, đều là đám người mợ dì thu xếp.

Sau khi ăn xong.

Đường Cẩn cuốn lấy Tạ Tuệ Lan, chứ “chị dâu” không ngừng kêu, lại hỏi tới quá trình luyến ái của Đổng Học Bân cùng nàng.

Nương lúc này, Đổng Học Bân đối với mẹ liếc mắt ra hiệu, lôi kéo Loan Hiểu Bình đi vào trong phòng cười cười, “Mẹ, thế nào, vừa lòng chứ?”

“Xem con kìa” Loan Hiểu Bình cười nói: “Ha ha, vừa lòng, vô cùng vừa lòng, con, đây là kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc”.

Đổng Học Bân không thích nghe, “Kẻ ngốc? Con? Con ngu ngốc khi nào!”

Loan Hiểu Bình thực thổn thức, kéo tay con vỗ vỗ, “Nghe nói con cùng Huyện trưởng nói luyến ái, mẹ còn lo lắng, người ta dù sao cũng là đại quan, tuổi lại so với con lớn hơn không ít, một hai tuổi còn tốt, nay tới mấy tuổi… Mẹ sợ hai con sau khi thành gia sẽ bị nàng khi dễ, bất quá hiện tại mẹ yên tâm, Tuệ Lan tính tình rất tốt, người cũng dể nói chuyện, cũng là người hiểu chuyện”.

Đổng Học Bân mắt trợn trắng, “Mẹ một ngày không nói xấu con là không được sao? Con mẹ là ai, khi dễ con? Mẹ hỏi nàng dám sao? Bình thường nàng đều nghe con, con bảo nàng đi hướng đông nàng cũng không dám đi hướng tây, tôi bảo nàng đi hướng bắc nàng cũng không dám đi hướng nam” Đương nhiên, lời này Đổng Học Bân là khẳng định không dám ở trước mặt Tạ Tuệ Lan nói, cũng quá sức là quăng lựu đạn mà.

Hiểu con không ai bằng mẹ, Loan Hiểu Bình vừa nghe liền cười, “Con, hở chút là bắt đầu rồi…”

“Con nói thực đó, bắt đầu cái gì!” Vừa mới uống chút rượu, Đổng Học Bân nói dối mà mặt không đỏ tim không nhảy.

“Được rồi được rồi, mẹ hôm nay cao hứng, không tranh cãi với con” Loan Hiểu Bình tươi cười đầy mặt nói: “Dù sao con dâu này mẹ là rất thích, người xinh đẹp, tính cách tốt, có bản lĩnh, con lần này cũng thật làm cho mẹ hãnh diện, ha ha, về sau sống cho tốt, đừng đem cô nương tốt như vậy để chạy mất”.

Đổng Học Bân hừ hừ nói: “Xem mẹ nói kìa, con chính là cho nàng chạy, nàng cũng luyến tiếc con”.

“Ngươi lại thổi phồng?”

“Không tin có phải hay không? Không tin mẹ đi hỏi Tuệ Lan đi!”

Cửa đột nhiên mở ra, Tạ Tuệ Lan đi ra, “Ừm? Bá mẫu hai người sao lại ở chỗ này đâu? Hỏi cháu cái gì?”

Đổng Học Bân mặt sắc biến đổi, cười ha ha nói: “A, không có việc gì không có việc gì, tôi cùng mẹ trò chuyện thôi”.

Loan Hiểu Bình nhìn xem âm thầm buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.