Quyền Tài

Chương 477: Khai mạc hội!



Khách sạn Hương Dật.

Đại sảnh, tầng một.

Cổ Nghiêm nhất thời xuất hiện làm cho tất cả nhân viên đang làm việc đều vây xem. Mọi người đều há mồm trợn mắt mà nhìn hắn, không ngờ Cổ Cục trưởng da mặt lại dầy đến như vậy, quả thực có với tường còn trơ hơn. Được lắm, lúc đầu thấy có chiến tích, ngươi liền chen chân vào đế cướp chỗ của Đổng Cục trưởng, sau đó bắt đầu mù quáng làm đi làm lại một cách ngu ngốc, cuối cũng sự việc không thành, vừa thấy trách nhiệm phải gánh thì lập tức giả ốm nằm viện, một đống việc còn dở dang đổ lại cho chúng tôi lo. Còn bây giờ thì sao? Đổng cục trưởng mời được đến cả hơn trăm nhà đầu tư, cuối cùng cũng chuẩn bị thành công hội Chiêu thương, tên khốn ngươi hoàn toàn khỏe mạnh lại xuất viện rồi? Lại còn định đến đây cướp công người khác? Không hiểu đây là loại người gì nữa!

Cổ Nghiêm cảm thấy rất kì quái, trong lòng không hiểu ánh mắt của bọn họ là ý gì?

“Hôm qua tiếp đón nhà đầu tư cơm rượu say sưa quá, tình hình bây giờ thế nào rồi? Lâm Trưởng ban nói tôi nghe”.

“…” Lâm Bình Bình không nói gì, căn bản là không quan tâm đến lời anh ta.

“Tôi hỏi cô đó!” Cổ Nghiêm tức giận, “Thái độ đó là thế nào?”

Đừng có nói là đến những cán bộ này, hành vị của Cổ Nghiêm làm cho những nhân viên trong cục Chiêu thương đều khinh thường, chỉ vì chút thành tích mà đến liêm sỉ hắn cũng không muốn giữ? Bản thân một chút bản lĩnh cũng không có, nói đến trách nhiệm thì liền trốn chạy, vừa nhìn thấy chiến tích thì liền chạy đến, con người này thật là…

Cách đó không xa, La Hải Đình không chịu nổi, mặt lạnh băng nói: “Cổ Cục trưởng, anh tới thật là đúng lúc đó”.

Cổ Nghiêm phát hỏa, ai ai cũng ăn nói kiểu đó là sao? Muốn tạo phản có phải hay không?

Đột nhiên, xe của huyện trưởng Tạ đến, nhân viên khách sạn mở cửa xe, Tạ Tuệ Lan và Hồ Tư Liên cùng xuống xe, bước vào đại sảnh.

“Cổ Cục trưởng?” Tạ Tuệ Lan nhìn thấy hắn đầu tiên, mở to mắt: “Anh không phải nằm viện sao?”

Cổ Nghiêm vội nói: “Không có, chỉ là hôm qua…”

Tạ Tuệ Lan ngắt lời nói: “Cứ nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi hãy quay lại làm việc. Hội Chiêu thương tôi đã giao cho Tiểu Đổng phụ trách rồi, anh yên tâm dưỡng bệnh đi, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe!”

Cổ Nghiêm giật mình. Cái gì cơ? Giao cho Đổng Học Bân phụ trách?

Cửa tháng mấy đinh một tiếng. Đổng Học Bân từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cổ Nghiêm, hắn trong lòng cảm thấy rất vui. Biết Cổ Nghiêm vừa bị Tạ Tuệ Lan chơi một vố đau, bây giờ cũng không biết giải thích làm sao, thế là tiến thêm hai ba bước về phía trước nói: “Tuệ Lan Huyện trưởng, phòng hội nghị đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Nhà đầu tư có khoảng hơn trăm người, dự tính tròn giờ sẽ khai mạc, chị nghĩ thời gian có cần thay đổi không?”

“Anh sắp xếp đi!” Tạ Tuệ Lan cười cười.

Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: “Vậy được rồi, vậy thời gian như đã định trước!”

Tuệ Lan nhìn các nhà đầu tư xung quanh, gật đầu nói: “Không khí rất tốt, làm việc tốt lắm!”

Hiện tại ai cũng biết Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan có quan hệ tình cảm. Nhìn hai người này giả bộ như không có gì nói chuyện với nhau, mọi người đều cảm thấy có chút buồn cười nhưng cũng hiểu là không có cách nào khác, dù sao cũng là vấn đề thời gian công tác. Thế là hai người họ một cậu “Tuệ Lan” một câu “Tiểu Bân” khi xưng hô. Điều này không tránh được, công tư phải phân minh. Trong trường hợp này phải chú ý đến ảnh hưởng, không thể để lời ra tiếng vào.

“Ồ, Cổ cục trưởng đến rồi?” Đổng Học Bân cười cười nhìn về phía hắn: “Sức khỏe thế nào rồi?”

Cổ Nghiêm nén cơn giận xuống: “Tôi không sao, chỉ…”

“Không có việc gì?” Đổng Học Bân cũng không khách khí: “Vậy tốt rồi, đúng lúc hội trường đang thiếu người, lão Tôn đang ở bến đó bận tối mắt tối mũi, anh cũng đến giúp một tay đi!”

Cổ Nghiêm sao chịu được sự thay đổi như thế này? Trong lòng cảm thấy hận muốn chết, hội Chiêu thương thay đổi người phụ trách? Tại sao chứ?



Đúng giờ.

Hội trường trong khách sạn.

Những người cần đến đều đã đến rồi. Bên dưới đài chủ tịch, hơn trăm nhà đầu tư ngồi bảy, tám hàng ghế, cười cười nói nói với nhau. Đổng Học Bân sắp xếp một chút chuyện rồi cũng quay lên hàng đầu tiên, nói nhỏ mấy câu gì đó với Tạ Tuệ Lan, Triệu Hưng Long và mấy vị lãnh đạo huyện. thấy Tạ Tuệ Lan gật đầu, Đổng Học Bân liền xoay người, nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu lên nháy mắt với Lâm Bình Bình hiểu ý liền gật đầu, đi lên đài chủ tịch.

Vì Lâm Bình Bình có tài ăn nói lại có bề ngoài ưa nhìn nên việc chủ trì lễ khai mạc nay giao cho cô.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các quý ông, quý bà! Xin kính chào tất cả quý vị!” Lâm Bình Bình giữ nụ cười tươi nhẹ nhàng, nâng mic lên nói: “Trong tiết trời mùa xuân tuyệt đẹp, ấm áp, huyện Duyên Đài xinh đẹp chúng tôi rất hân hạnh được mời các vị khách quý đến đây tham dự hội nghị xúc tiến đầu tư huyện Duyên Đài lần này. Cảm ơn mọi người đã không quản ngại khó khăn…” Âm giọng của cô rất dễ nghe, diễn văn khoảng ba phút, làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó là bài phát biểu của lãnh đạo huyện.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười đứng dậy, đi lên bục phát biểu trong tiếng vỗ tay của mọi người, chỉnh chỉnh mic, cô bắt đầu giới thiệu khái quát về tình hình phát triển kinh tế ở huyện Duyên Đài.

“Cục trưởng, Đổng Cục trưởng!” Tôn Thụ Lập khẽ gọi anh.

Đổng Học Bân quay đầu lại: “Sao? Có chuyện gì?”

Tôn Thụ Lập nói nhanh: “Tạ Huyện trưởng đọc diễn văn xong sẽ đến đại biểu nhà đầu tư phát biểu, anh nói là ai?”

“Tôi vừa gọi điện rồi, sắp đến rồi!” Đổng Học Bân nói, “Anh nói với Lâm Trưởng ban, đổi thứ tự một chút, đợi anh ấy đến”.

Tôn Thụ Lập nói: “Liệu có kịp hay không? Bằng không đổi…”

Đổng Học Bân cười nói: “Đừng vội. Vị đại biểu này rất quan trọng, đợi một chút, đổi người khác không thể có có ảnh hưởng lớn bằng anh ấy đâu, ha ha”.

Tôn Thụ Lập và La Hải Đình ở bên cạnh nghe thấy đều có điểm không hiểu lắm, có sức ảnh hưởng? Ở đây có sức ảnh hưởng lớn nhất không phải là Phác Vĩnh Hỉ hay sao? Không chỉ là nhân vật cấp đại sư trong giới Taekwondo Hàn Quốc, mà lại còn là nhà đầu tư. Cho ông ấy phát biểu là sự lựa chọn tuyệt vời nhất. Nếu Phác Vĩnh Hỉ chỉ cần nói tốt cho huyện Duyên Đài một chút thì cũng là liều thuốc đảm bảo cho nhiều nhà đầu tư khác. Vậy mà Đổng Cục trưởng vẫn còn sự lựa chọn tốt hơn?

Reng reng reng, tiếng chuông đi động vang lên.

Đổng Học Bân vừa nhìn thấy dãy số, liền nói: “Đến rồi sao? Lão Tôn, anh xem chừng một chút, tôi xuống dưới đón một người!”

Một phút…

Năm phút…

Mười phút…

Cửa lớn hội trường nhẹ nhàng mở, Đổng Học Bân cùng một trung niên đi đến.

Nhìn đến người bên cạnh Đổng Cục trưởng, các cán bộ phòng Chiêu thương đều sửng sốt một chút, các nhà đầu tư cũng có người nhận ra hắn, thậm chí người trong đoàn đầu tư Bắc Kinh còn có mấy người tựa như cùng hắn rất quen thuộc.

“Mục lão sư?”

“Lão Mục? Ông như thế nào cũng đến đây?”

Mục Chính Trung vừa cười cùng vài bằng hữu quen biết chào hỏi, vừa đi theo Đổng Học Bân cùng nhau đi lên phía trước.

Mục Chính Trung danh khí quá lớn, không nói hắn xuất hiện ở trên TV cũng không ít lần, chỉ nói sự tình lần trước bộ Tuyết Chu Pha Mặc Sơn Thủy Đồ kia xuất hiện ở tại bảo tàng nhà hắn liền khiến cho xã hội một trận xao động, thậm chí có chút nhân sĩ tin tức linh thông đã biết món quốc bảo Nhật Bản kia đổi trở về không ít văn vật nước cộng hòa. Chuyện liên quan tới Mục Chính Trung cũng thành đề tài không ít người đàm luận hằng ngày.

Quốc bảo Nhật Bản như thế nào đến trong tay hắn.

Huống chi, Mục Chính Trung tài lực cũng không phải bất luận kẻ nào ở đây có thể so sánh.

Một người buôn bán đồ cổ có thể có bao nhiêu tiền? Vấn đề này thật ra có điểm ngốc, chỉ nói hắn tùy tiện lấy ra một món văn vật ở trong nhà bảo tàng đi bán đấu giá, thì thu về vài chục triệu cũng là dễ dàng. Còn những món trân quý nhất ở trong bảo tàng, thì hầu như là con số trên trời.

Ví dụ như một cái Nguyên Thanh Hoa Từ, một lần gần nhất cùng hội đấu giá nước ngoài giá thành giao chính là một trăm triệu nhân dân tệ, còn có vài món thi họa cùng vật trang trí bằng phỉ thúy, không chỗ nào không phải là bảo bối giá hàng trăm triệu.

Đây mới chỉ là tài sản Mục Chính Trung thể hiện ra bên ngoài.

Có thể mua được những văn vật này, còn không vì lợi nhuận xảy ra nhà bảo tàng lý để cho mọi người vào xem, muốn nói Mục Chính Trung một chút tích tụ cũng không có liền dám chơi như vậy, ai cũng không tin. Ít nhất ở trong đây cũng có một số nhà đầu tư có tài sản hàng trăm triệu, muốn để cho bọn họ bỏ tiền ra mua nhiều đồ cổ như vậy sưu tầm tuy không thể nói là mua không nổi, nhưng nhắm chừng cũng không có người nào có lá gan này, cho nên rất nhiều người đều phỏng đoán Mục Chính Trung tài sản phải lên tới con số hàng tỷ.

Đoàn đầu tư hai mươi người tỉnh Đông Sơn kia, nhắm chừng mọi người gộp lại cùng một chỗ bất quá cũng chỉ là như thế, cho nên nhà đầu tư ở đây không ai dám nói so với Mục Chính Trung có tiền hơn.

Nhưng mà… Mục Chính Trung không phải luôn luôn chỉ sưu tầm đồ cổ sao? Khi nào thì tiến quân thực nghiệp?

Cái này thật là không đúng! Mọi người trong lòng đều tồn nghi vấn.

Trên đài, được ánh mắt Đổng Học, Bân Lâm Bình Bình lập tức nói: “Sau đây mời đại biểu nhà đầu tư lên phát biểu!”

Tiếng vỗ tay vang lên!

Đổng Học Bân cười nhẹ nói: “Mục lão sư, đến ngài”.

“Tôi đây tài ăn nói nào không biết xấu hổ mà đi lên? Cậu đây là làm khó tôi” Mục Chính Trung cười khổ.

Nhưng trên điện thoại cũng đã đáp ứng Đổng Học Bân rồi, lúc này liền chỉ có thể đi lên đài Chủ tịch, cầm lên microphone cười nói:

“Thực vinh hạnh có thể tới tham gia hội Chiêu thương huyện Duyên Đài, hôm nay đã tới chậm một chút, chủ yếu là trên đường hơi đông, làm cho tốc độ xe giảm nhiều, vừa đi vừa nhìn, ha ha, huyện Duyên Đài, vài năm trước tôi tới đây còn chưa có cảm giác ra cái gì, nhưng mà hôm nay vừa thấy, biến hóa quá lớn, dùng nghiêng trời lệch đất để hình dung cũng không đủ” Mục Chính Trung thực cấp choĐổng Học Bân mặt mũi, ca ngợi huyện Duyên Đài tốt một trận.

Tạ Tuệ Lan âm thầm gật đầu.

Triệu Hưng Long cũng liếc mắt nhìn Đổng Học Bân một cái, trong lòng nói sớm nên để cho Tiểu Đổng chủ trì hội Chiêu thương, xem xem, vừa đổi tướng liền đã khác hẳn.

Nghi thức khai mạc đã kết thúc.

Chờ mọi người đều rời đi, Tạ Tuệ Lan cùng Triệu Hưng Long đã kêu Đổng Học Bân đến, hướng tới Mục Chính Trung trước đó còn chưa kịp chào hỏi đi đến.

“Không nghĩ tới có vinh hạnh đem Mục tổng mời tới” Tạ Tuệ Lan tươi cười cùng hắn bắt tay.

Triệu Hưng Long cùng đám người Tôn Thụ Lập cũng không rõ ràng Mục Chính Trung bực nhân vật này như thế nào lại giá lâm huyện bọn họ, đều nhìn nhìn hắn.

Mục Chính Trung mỉm cười nói: “Tôi cùng Đổng Cục trưởng quý huyện là quen biết đã lâu, lão bằng hữu mời, tôi có bận rộn cũng phải tới đây, ha ha, huống hồ quý huyện hoàn cảnh đầu tư cũng phi thường không tệ, tôi tới là cũng để đầu tư”.

Mọi người thế này mới rõ ràng, Mục Chính Trung cùng Tiểu Đổng Cục trưởng nhận thức?

Lại là Đổng Cục trưởng kéo đến??

Cách đó không xa Cổ Nghiêm sắc mặt rất khó coi, hắn cảm thấy Đổng Học Bân đã nắm cổ họng hắn, nếu ngươi sớm đem khí lực sử ra, tôi ngày hôm qua đâu cần liều chết liều sống cùng nhà đầu tư uống rượu? Hiện tại khí phách phấn chấn đứng ở nơi đó cũng nên là tôi! Bất quá hắn cũng không ngẫm lại, một chút khí lực cũng không muốn ra lại chỉ muốn chiếm chiến tích người khác, trên đời này nào có tốt chuyện như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.