Phía trước chính là địa điểm khảo sát đầu tiên, mọi người đều lần lượt xuống xe.
Trong xe, Đổng Học Bân nói nhanh với Tạ Tuệ Lan: “Chuyện ở đây tôi xử lí”.
Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, cô cùng Hồ Tư Liên xuống xe đi về hướng chủ đầu tư, hội họp cùng với Triệu Hưng Long và mấy người làm công tác của cục Chiêu thương và bắt đầu giới thiệu về công trình này. Lúc này hội chợ chiêu thương là số một,
Không thể chỉ vì một chiếc xe Corolla mà loạn lên được, như vậy ngược lại sẽ làm cho chủ đầu tư nghĩ rằng huyện Duyên Đài không ổn mà mất đi sự nhiệt tình cũng như lòng tin của chủ đầu tư, cho nên thế cục ổn định mới là điểm mấu chốt.
“Cục trưởng!”
“Chiếc xe Corolla kia muốn làm trò gì? Các nhà đầu tư rất khó chịu!”
“Cố ý chặn đường chúng ta? Chúng có ý đồ gì?”
Mấy người Quách Phàn Vỹ, La Hải Đình và Lâm Bình Bình đều thong thả đi tới nhưng vẻ mặt có vẻ hơi tức giận, đặc biệt là Khương Hải Lượng, cánh tay bị va đập nên xước cả da.
Đổng Học Bân với ánh mắt lạnh lùng nói: “Là xe của bạn học Hướng Nhân Kiệt”.
“Con Hướng Bí thư?”
“Đây chính là muốn… phá hoại hội Chiêu thương?”
Mấy người đều có chút nghi ngờ, Hướng Đạo Phát lại kém đến như vậy sao? Sau khi bị Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan làm mất mặt lại xúi giục con trai tới gây chuyện ở hội chợ Chiêu thương sao? Hắn không màng tới đại cục sao? Nơi nào gọi là Bí thư huyện, cái này không phải vô lại sao?
Nhưng nghĩ lại thì lại thấy không có khả năng này, có khi lại là chủ chương của Hướng Nhân Kiệt, con trai Hướng Đạo Phát luôn không coi ai ra gì, những loại việc như thế này chắc chắn có khả năng do hắn làm ra.
“Cục trưởng, bây giờ tính sao?”
“ Tôi đã gọi điện cho đội công an giao thông rồi, mọi người về đi, đừng lơ là bên nhà đầu tư, hãy lấy đại cục làm trọng”.
Nhưng chính việc lo cho đại cục này ngược lại làm cho hai sinh viên trong chiếc xe Corolla hiểu lầm, cả nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy đội khảo sát có động tĩnh gì, họ lại quay đầu chiếc xe Corolla rồi cho dừng lại, hai người nhìn nhau, cậu sinh viên phó lái kia lại gọi điện thoại cho Hướng Nhân Kiệt.
“Nhân Kiệt, làm lần nữa rồi, nhưng họ chẳng phản ứng gì cả”.
“Ha ha, vậy thì thêm lần nữa. Một lần cuối cùng nữa thôi, làm xong thì hai người cứ lái xe trở về Bắc Kinh, sang chiều tôi cũng về”.
Hướng Nhân Kiệt cũng biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng không tốt nên hắn không cho bọn họ gặp hắn luôn ở huyện Duyên Đài, hắn không muốn để mọi người nghi ngờ mình.
Đây là lần đầu tiên mấy người bạn học của hắn cùng hắn về huyện Duyên Đài, không có ai biết họ cả, cũng chẳng ai biết người đứng đằng sau vẫn chưa xuất hiện, nên họ cũng chẳng làm gì được cả.
Mấy sinh viên đó cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, có chỗ dựa là Bí thư huyện ủy, không phải lo phải chịu trách nhiệm, cũng không sợ có nguy hiểm gì cả, chỉ cần trêu chọc Huyện trưởng và tay trợ thủ một trận là được, chuyện này làm cho hai người bọn họ cảm thấy cảm giác thành công, sau này có nói quá lên với người khác một chút cũng không phải là khoác lác.
“Được rồi! Nhân Kiệt!Cậu yên tâm đi”.
“Được, chuyện này giao cho hai người”.
Hai người ngồi trong chiếc xe Corolla bàn bạc một lát, bọn họ cũng không ngu ngốc tới mức quay xe ngay lại đó.
Biết được càng để lâu càng khó thu xếp, ngộ nhỡ công an tới thì cho dù có Hướng Bí thư làm chỗ dựa thì cũng phải tốn thời gian.
Nói chung là nên tốc chiến tốc thắng, làm nhanh chóng gọn nhẹ một chút rồi về Bắc Kinh ăn no uống say.
Thế là, mấy người Đổng Học Bân đang thị sát các hạng mục thì lại nhìn thấy chiếc xe Corolla quay trở lại.
Nhìn chiếc xe Corolla màu bạc nhanh chóng lao tới, bên này là công trường, nhựa đường còn chưa khô, đất trên mặt đường cũng bị chiếc xe này xới tung hết lên rồi, cát bụi mù mịt.
Nếu như để chiếc xe này cứ lao nhanh qua đây như vậy, có thể tưởng tượng mấy chục công nhân ở đây sẽ trở thành cả cây bụi mất, chẳng ai thoát được cả.
Tất cả người của cục Chiêu thương đều vô cùng tức giận.
Thật quá kiêu ngạo. Liên tiếp hai lần lạng lách trước xe của mọi người, bây giờ lại làm cho mọi người bụi bẩn hết người thế này?
Nếu như ngày bình thường thì cũng không có gì nhưng bây giờ Tạ Huyện trưởng và Phó Huyện trưởng Triệu Hưng Long đều ở đây, còn có cả một số nhà đầu tư nữa. Nếu như vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của nhà đầu tư, vậy thì hội Chiêu thương sao mà tiếp tục được chứ?
Hoặc cứ cho rằng có người đứng sau chỉ đạo việc chiếc xe Corolla này tới phá hỏng công tác chiêu thương thì sao?
Như vậy chẳng phải là dẫm lên mặt Tạ Huyện trưởng và Triệu Huyện trưởng trước mặt đám đông sao, như vậy thì nhà đầu tư nhất định sẽ có ấn tượng không tốt về huyện Duyên Đài.
Thật là quá hiểm ác. Một chiêu vô lại như vậy mà cũng dùng được sao?
Hai mươi thước!
Mười lăm thước!
Chiếc xe ngày càng tiến tới gần.
Tạ Tuệ Lan và Triệu Hưng Long là hai người đứng ở đầu tiên, nhìn thấy như vậy, mặt Triệu Hưng Long biến sắc, hắn cùng Tạ Huyện trưởng cũng không tìm cách tránh đi.
Không phải không kịp mà là nếu cứ hoảng loạn chạy sang một bên né như vậy thì trông thật khó coi, như vậy thì uy nghiêm của chính quyền huyện còn đâu nữa chứ?
Hồ Tư Liên quát: “Dừng xe lại cho tôi”.
“Làm gì vậy?” Tôn Thụ Lập cũng trừng mắt phẫn nộ nhìn chiếc xe Corolla.
Nhưng hai sinh viên ngồi trong xe lại không màng gì tới, trong lòng họ nghĩ đườngcủa tôi tôi đi, xe tôi tôi lái, lại không đụng chạm vào các người, cái này cũng gọi là phạm pháp à?
Lại thêm việc có Hướng Nhân Kiệt bảo đảm nên bọn họ cứ hồn nhiên như không mà không e ngại việc gì. Lần này chính là muốn thay Hướng Nhân Kiệt chơi bọn họ một vố.
Mười thước!
Năm thước!
Nếu như cứ để chiếc xe Corolla này xới đất lên như vậy thì Tạ Huyện trưởng và mấy nhà đầu tư sẽ mặt mày lấm lem bùn đất mất.
Như vậy thì còn đâu là thể diện của cục Chiêu thương nữa.
Trong tình thế đó, Đổng Học Bân đột nhiên xông lên phía trên, hắn hiện tại đã không nhịn được nổi nữa rồi.
Ai cũng biết rằng tính tình Đổng Cục trưởng vốn nóng nảy, nói động thủ là động thủ, nhưng trước mặt lại là một chiếc xe ô tô, người thì cũng ngồi trong xe, mà chiếc xe đó lại đang tiến tới với tốc độ cao như vậy. Lúc này mà xông lên thì liệu có hiệu quả gì không đây?
Nhưng mà, động tác kế tiếp của Đổng Học Bân lại làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Họ chỉ nhìn thấy hắn bay nhanh lên vài bước về phía trước, rồi nâng chân lên, hung hăng một cước đá về hướng chiếc xe Corolla.
“Đổng Cục trưởng”.
“Tiểu Đổng!”
Mọi người đều nghĩ rằng Đổng Học Bân điên rồi, ai cũng biết sức chiến đấu của Đổng Học Bân rất tốt
Nhưng trước mặt là một chiếc ô tô, một chiếc ô tô đang đi với tốc độ cao. Anh ta lại dám đá nó như vậy, anh ta không cần mạng nữa sao?
Tất cả mọi người đều thất thần sợ hãi, Đổng Cục trưởng như vậy là muốn đùa với tính mạng mình rồi.
Hai người trong chiếc xe Corolla cũng giật mình hoảng sợ, không ngờ lại còn có người dám chạy ra ngăn chiếc xe lại.
Đổng Học Bân đương nhiên không ngốc nghếch như vậy. Không nói bản thân chỉ là máu và thịt, cho dù là sắt thép thì cũng không thể chịu nổi sức ép của chiếc xe với tốc độ nhanh như vậy. Chỉ cần lực va chạm thì cũng có thể đụng bay người lên rồi.
Cho dù có một trăm cái mạng thì cũng không đủ. Cho nên khi chân trái của hắn sắp chạm tới đầu xe, Đổng Học Bân lập tức niệm một tiếng “Stop”.
Thời gian ngừng lại!
Trên mặt âm trầm, Đổng Học Bân nhìn nhìn chiếc xe Corolla bị dừng lại kia, hắn đưa tay vào trong chiếc xe qua cửa kính chỉnh lại tay lái của người lái xe. Sau khi chỉnh chỉnh hai vòng thì hắn thu tay mình lại. Đổng Học Bân lại đứng về đúng tư thế như lúc nãy… Stop!
Thời gian lại được hổi phục rồi.
Roẹt một tiếng! Chiếc Corolla quay một vòng rồi bị phanh đứng lại.
Cùng lúc đó, chiếc xe đột nhiên bị xiên ra ngoài, lốp xe xiên xẹo, toàn bộ chiếc xe đang đi với tốc độ cao đột nhiên quay vòng vòng.
180 độ.
360 độ.
Dưới đất còn in hằn dấu lốp xe thành một đường cong, giống như một quả bóng vậy, vừa quay tròn một vòng vừa mất kiểm soát đi ra mười mấy mét.
Rầm! Đầu xe đâm vào bức tường bao quanh công trường.
Đầu xe bị mắc kẹt rồi! Cửa kính bị nát vụn! Túi khí nổ ra! Chiếc Corolla đã trở nên vô cùng thê thảm!
Nhìn thấy như vậy, tất cả mọi người đều thở phào một hơi khí lạnh.
Đổng Học Bân dùng cổ tay áo che miệng và mũi lại để tránh màn khói bụi đầy trời.
Sau đó hắn từ từ đi về phía chiếc Corolla. Hắn nhìn thấy hai người trong xe đang thẫn thờ nhìn chiếc Corolla không còn là chiếc xe nữa.
Đổng Học Bân nhíu mày: “Lái xe kiểu gì vậy? Không có mắt à? Mất phanh? Hay là mất tay lái? Các người cũng thật là dám đùa đó! Khi học lái xe họ không dạy các người lái sao?”
Hai cậu sinh viên đó đã không biết nói cái gì nữa rồi, sớm đã choáng váng, bọn họ không hề đụng tới phanh mà.
Mọi người xung quanh nghe thấy Đổng Học Bân nói vậy, họ đều cảm thấy có chút khó tin, không phải là ngươi đá sao?
Theo bọn họ thấy, sau khi Đổng Học Bân xông lên đã đá một cước vào chiếc xe đó, sau đó chiếc xe liền bị đứng lại.
Đầu xe cũng bị đánh bay sang hướng khác rồi, ngay cả động tác chuyển hướng lái của người lái mọi người cũng không nhìn thấy.
Cho nên rất khó có thể tin rằng chiếc xe Corolla không phải do Đổng Học Bân một cước đá bay… nhưng nghĩ lại cũng không có khả năng này.
Cứ coi như Tiểu Đổng Cục trưởng có ác tới mức nào thì cũng không thể một cước mà đá bay một chiếc ô tô được.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Gặp quỷ rồi sao??
Mọi người không khỏi nhìn chằm chằm vào chân Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đương nhiên không thể thừa nhận mọi chuyện là do hắn làm, cho nên câu đầu tiên của anh chính là đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu hai cậu sinh viên lái xe kia.
Ý là hai cậu sinh viên này không biết lái xe, không hề liên quan đến hắn.
Tạ Tuệ La nhéo mắt nhìn hắn: “Không bị đụng trúng chứ?”
“Không có…” Đổng Học Bân giẫm giẫm chân, ý bảo mình không sao.
Ánh mắt với ý trách móc của Tạ Tuệ Lan hiện ra rất rõ ràng, anh lại làm loạn rồi.
Triệu Hưng Long cũng cảm thấy Tiểu Đổng thật quá thích gây chuyện rồi. Thế này không phải là dọa người sao, cả người hắn toát cả mồ hôi hột, may mà cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.
Một lát sau, Tạ Tuệ Lan và Triệu Hưng Long đưa mấy nhà đầu tư vào công trường, nhiệm vụ khảo sát không thể chậm trễ được.
Có điều trước lúc chuẩn bị đi, Tạ Tuệ Lan liếc mắt nhìn Đổng Học Bân một cái, Đổng Học Bân liền rõ ràng, hắn cười cười nhìn nàng gật đầu, tỏ ý việc bên này cứ để hắn giải quyết.
“Xe của tôi!”
Lúc này, hai cậu sinh viên mới hoàn hồn trở lại, bọn họ hổng hốt hét lên.
Mọi người vừa đi, Đổng Học Bân mắt cũng nghiêm túc trở lại, “Còn nói xe à? Trước tiên hãy lo đến bản thân của các cậu đi! Thứ không biết trời cao đất rộng! Nói đi, ai sai các cậu tới đây? Các cậu năm lần bảy lượt ngăn xe của đoàn thị sát là có mục đích gì? Muốn theo dõi chúng tôi sao? Là muốn tìm cách đụng vào chúng tôi? Hay là muốn phá đám hội chiêu thương của huyện chúng tôi? Đây là kế hoạch của hai người hay là kế hoạch mà Hướng Nhân Kiệt bày ra? Các cạu có biết hành vi của các cậu đã đủ để kết án rồi hay không?”
“Kết án?” một sinh viên trong số đó mở to mắt ra nhìn.
“Hù dọa ai chứ?” Người còn lại cả giận nói: “Anh bồi thường xe cho chúng tôi trước đi!”
Đổng Học Bân cười nói: “Các người không biết lái xe nên tự đâm vào tường, trách ai được chứ? Con mắt để làm trò à? Cũng không biết các người lấy đâu ra gan lớn như vậy. Lại còn dám làm loạn ở huyện chúng tôi?”
Lúc này, xe cảnh sát đã tới.
“Đổng Cục trưởng…”
Đổng Học Bân chỉ chỉ hai người họ, “Dẫn về, giao cho phòng trị an, hai người này làm mất trật tự xã hội, phá hỏng trật tự kinh tế, hãy thẩm vấn cho kỹ…”
Cuối cùng, Đổng Học Bân gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư chính ủy Hoàng Lập, nói lại sự việc vừa rồi cho hắn nghe. Để Hoàng Bí thư ra tay giúp đỡ một chút, như vậy cho dù không ảnh hưởng đến vị trí của Hướng Đạo Phát thì cũng có thể đem chuyện này hại hắn một phen. Chỉ thị cho con trai làm loạn hội Chiêu thương? Cái thanh danh này cũng quá là khó nghe rồi!