Khi Đổng Học Bân đem xe dừng ở trong đại viện, Cổ Nghiêm cũng lái chiếc Jetta vào.
“Ô, Cổ Cục trưởng, thân thể thế nào rồi?”
“…Không có việc gì”.
“Không được thì dưỡng bệnh nhiều chút, không cần phải gấp gáp công tác, thân thể vẫn là trên hết”.
“Cảm ơn Đổng Cục trưởng quan tâm, thân thể tôi còn chịu đựng được”.
“Ha ha. Vậy là tốt rồi”.
Đổng Học Bân giống như nhìn không thấy Cổ Nghiêm cảm xúc không mấy tốt, vỗ vỗ hắn bả vai “quan tâm” vài câu, xoay người vào ký túc xá. Lần này hội Chiêu thương được lợi lớn nhất không thể nghi ngờ là huyện chính phủ cùng Cục Chiêu thương, dưới đến cá nhân mà nói thì chính là Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân. Ngược lại, Hướng Đạo Phát cùng Cổ Nghiêm cũng là chịu ảnh hưởng lớn nhất, chẳng những chiến tích không đến bao nhiêu. Ngược lại bởi vì lần hội Chiêu thương này mà tiền mất tật mang, mặt mũi mất hết. Đối với cái này, Đổng Học Bân là người được hả giận nhất, bắt được cơ hội cũng không quên xem Cổ Nghiêm khó coi.
Lúc lên lầu, Đổng Học Bân gặp Tôn thụ Lập cũng mới đến cơ quan.
“Cục trưởng”.
“Lão Tôn, hôm nay đi làm sớm vậy?”
“Ừm, hôm nay có ba hạng mục đầu tư sơ kỳ dự tính có thể đến. Hạng mục của Phác tổng và Mục tổng cũng đã ở bên trong rồi, tôi sợ có sơ xuất nên đến sớm xem xét lại một chút” Thái độ của Tôn Thụ Lập đối với Đổng Học Bân trong mấy ngày gần đây cũng đã có chút thay đổi, hắn không còn tỏ thái độ bất phục như trước nữa, ngược lại còn có ý tứ muốn qua lại, số lần đến trực tiếp đến báo cáo công việc cũng nhiều hơn. Những điểm này đương nhiên Đổng Học Bân đều biết hết.
“Được rồi, việc này cậu chịu khó thúc giục bọn họ, mau chóng rót tiền đầu tư xuống”.
Hạng mục công trình kiến thiết cũng đang đi vào quỹ đạo, bây giờ tình hình của cục Chiêu thương cũng đã tốt hơn.
Tôn Thụ Lập nghe vậy, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi Cục trưởng, tôi nghe nói vài ngày tới thành phố ta sẽ tới tham dự hội Chiêu thương ở Tokyo, vậy huyện chúng ta cũng phái người tham dự chứ?”
“Ừm, cũng có ý này”.
“Vậy…”
Tôn Thụ Lập không nói thẳng ra, nhưng trong thái độ của hắn cũng lờ mờ tỏ ý muốn đi.
Đổng Học Bân nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Lão Tôn, không phải tôi không muốn để anh đi, nhưng việc này, huyện ta muốn tôi là người dẫn đầu, chắc chắn tôi sẽ phải dẫn một đoàn đi, tôi không có mặt ở cục, thì mọi chuyện trong cục sẽ do anh xử lý. Hội Chiêu thương vừa rồi chúng ta đã ký kết được rát nhiều hạng mục, mỗi hạng mục đều cần phải theo dõi sát sao. Nếu tôi dẫn anh đi cùng, vậy mọi việc trong cục sẽ giao lại cho ai bây giờ? Cổ Nghiêm ư? Sức khỏe của lão Cổ hiện giờ không được tốt cho lắm, giao cho hắn thấy không nỡ”.
Tôn Thụ Lập nghe thế thì cười. Bây giờ tình trạng sức khỏe cuả Cổ Nghiêm đã trở thành trò cười.
Đánh tan ý niệm trong đầu Tôn Thụ lập xong, Đổng Học Bân quay lại phòng làm việc của mình, vừa vào được một lúc thì có tiếng gõ cửa.
“Mời vào”.
“…Cục trưởng”.
Đập vào mắt là một đôi chân rất đẹp. Một chiếc váy liền mặc với quần tất, trên nền váy màu trắng có in mấy bông hoa to màu hồng. Đổng Học bân để văn kiện trên tay xuống, không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là La Hải Đình.
“Ha ha, La đại tỷ, hôm nay vẫn là xinh đẹp như vậy”.
La Hải Đình đóng cửa lại, vuốt vuốt tóc cười nói: “Xem thế nào cũng đã là già rồi”.
“Chị lại khiêm tốn rồi” Đổng Học Bân khoát khoát tay: “Chị ngồi đi, có chuyện gì vậy?”
La Hải Đình vuốt vuốt váy cho thẳng rồi ngồi xuống, ho khan một tiếng nói: “Tôi nghe nói thành phố muốn cục Chiêu thương đi Tokyo tham gia hội Chiêu thương, vậy cục chúng ta…”
“Chuyện này vẫn chưa quyết định, tôi cũng đang định tìm chị đây. Danh sách người đi do chị sắp xếp nhé. Có điều lão Tôn và Khương Khoa trưởng không thể đi được, họ còn phải lo xử lý mọi việc trong cục”.
La Hải Đình nhìn Đổng Học Bân, ngượng ngùng nói: “Vậy, văn phòng bên này… ngài xem…”
Thấy nàng ấp úng như vậy, Đổng Học Bân có chút sửng sốt, sau đó liền hiểu ra, La đại tỷ đây là cũng muốn đi? Hắc, sao ai cũng muốn đi vậy chứ? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cục Chiêu thương cũng tĩnh lặng khá lâu rồi, cần tiền không có tiền, muốn quyền cũng chẳng có quyền, trước đây mọi chuyện trong cục, ngay cả cơ hội khảo sát cũng chẳng đến tay cục Chiêu thương. Lần này Đông Kinh tổ chức hội Chiêu thương, huyện Duyên Đài cũng được tham gia. Nhiệ vụ cơ bản chẳng có gì quan trọng, cũng như kiểu đi du lịch, mà còn là đi ra nước ngoài trong vòng nửa tuần, đối với cơ hội này, e là không chỉ La Hải Đình và Tôn Thụ Lập mà còn rất nhiều người khác cũng muốn đi.
Đổng Học Bân hơi trầm một chút, vốn hắn tính định để Quách Phần Vỹ đi cùng mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại thấy mấy ngày hôm nay La Hải Đình cũng làm việc rất tận tâm, cũng vất vả nhiều rồi, bây giờ lại tó thái độ muốn đi, Đồng Học Bân cũng không tiện từ chối bèn nói: “Thế này đi La đại tỷ, trước khi đi chị hãy thu xếp lại công việc, giao lại cho Quách Phàn Vỹ, mọi chuyện cứ để cậu ấy tạm thời phụ trách, chị đi cùng tôi đến Tokyo”.
La Hải Đình mặt mày hớn hở cười nói: “Ai da, cảm ơn Cục trưởng”.
“Vừa lúc theo quy định vẫn còn thiếu hai người nữa, chị xem xem ai thích hợp đi”.
“Ừm, Trương Phàm ở phòng nghiệp vụ tôi thấy cũng không tệ, làm việc cũng liều mạng, trong thời gian tổ chức hội Chiêu thương có hai lần cậu ta uống rượu với các nhà đầu tư, hầu như hai ngày ấy mỗi ngày đều uống đến một hai cân, nghe nói có hai lần uống rất nhiều, có một lần cậu ta còn phải vào viện để truyền dịch”.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu: “Tiểu Trương tôi biết, cậu ấy rất đáng khen ngợi, thế này đi, cuối tháng thưởng cho cậu ấy một vạn, cũng ghi danh cho cậu ấy đi cùng” Bây giờ cục Chiêu thương đã có tiền, một hai vạn kia cũng chẳng thành vấn đề, so với trước kia đúng là không thể nào sánh được.
La Hải Đình lập tức lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi nhớ lại tất cả những điều Đổng Học Bân vừa nói.
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân cảm thấy trên đùi ngứa ngứa, cảm giác như ở dưới ngầm bàn làm việc có một bàn chân khác đặt ở chính giữa hai chân mình, tựa lưng vào ghế, Đổng Học Bận khẽ liếc nhìn xuống dưới, chỉ thấy một đôi giáy cao gót ở dưới đất, một đôi tất chân kia đương nhiên không còn ở trong giày nữa, mà đang dán sát lên xuống giữa đầu gối và bắp chân mình. Bởi vì quần của Đổng Học bân khá mỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được các đầu ngón chân của La đại tỷ.
La đại tỷ này.
Đổng Học Bân dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ chị cũng thật là. Từ sau khi công khai chuyện tình cảm của mình với Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân vẫn cho rằng La Hải Đình sẽ không có ý gì với mình nữa, ai mà ngờ được, chuyện này đối với người ta căn bản chẳng là cái gì.
La Hải Đình trên mặt không một chút hoang mang, mỉm cười nói: “Vậy ngài xem danh ngạch cuối cùng…”
“Ừm, ừm” Đổng Học Bân lấy lại tinh thần: “Trong buổi giới thiệu lần này có thể sẽ gặp gỡ và giao tiếp với không ít các thương nhân người Nhật, trong cục chúng ta có ai biết nói tiếng Nhật không?”
“Hình như là có” La Hải Đình nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trong cục chúng ta có một cậu vừa tốt nghiệp đại học, hình như là chuyên ngành tiếng Nhật, để tôi về kiểm tra lại”.
“Tốt, vậy chuyện này để chị giải quyết”.
Chân của La đại tỷ lại cọ sát một chút, làm Đổng Học Bân tâm cũng cảm thấy nhẹ nhàng hẳn lên.
Hít một hơi thật mạnh, Đổng Học Bân bình tĩnh nói: “Lần này xuất ngoại sẽ dùng đến một số tư liệu để tuyên truyền cho cục chúng ta, chị hãy chuẩn bị kỹ một chút, đồng thời cũng chuẩn bị vài hạng mục thích hợp để đem đi tuyên truyền, cần phải có bản viết bằng tiếng Nhật, cho dù là không mời được nhà đầu tư nào đầu tư cho mình thì cũng phải tạo được mối quan hệ tốt với họ”.
“Tôi hiểu rồi” La Hải Đình viết lại vào sổ.
Đổng Học Bân trong lòng lại nhảy lên, trên chân lại bị một bàn chân cạ cạ.