Quyền Tài

Chương 489: Liễu thành long



Sáng sớm ngày hôm sau

Khách sạn, Tokyo

Đổng Học Bân bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, đó là một nhân viên của thành phố Phần Châu gọi đến thông báo là xe đưa đón mọi người đã đến, một giờ sau, tất cả mọi người tất trung ở cửa khách sạn để đến họi trường. Nhìn đồng hồ là sáu giờ sáng, Đổng Học bân biết thời gian có vẻ gấp rồi, trưa này lãnh đạo thành phố sẽ xuống máy bay đi thẳng đến đây, bố trí hội trường khẳng định phải hoàn thành trước đó, vì thế đành dậy đi đánh răng rửa mặt thay quần áo

Leng keng, leng keng, tiếng chuông cửa vang lên

Vừa mở cửa liền thấy La Hải Đình bước vào: “Cục trưởng”

La đại tỷ đã mặc bộ quần áo mà hôm qua đã mua khi đi chơi với Đổng Học Bân, trông rất hợp thời, căn bản khá phù hợp với một người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi này. Nhưng cũng không hẳn là già dặn, huống chi La Hải Đình cũng rất hợp với những bộ quần áo lòe loẹt xanh xanh đỏ đỏ này.

Đổng Học Bân cầm bàn chải đánh răng trên tay, ra hiệu bảo cô chờ một chút, sau đi vào phòng tắm súc miệng cho trôi hết bọt kem đánh răng trong miệng.

Lúc đi ra Đổng Học Bân hơi sửng sốt một chút khi thấy La Hải Đình đang gấp chăn cho hắn.

Cặp mông đầy đặn quay về hướng Đổng Học Bân, La đại tỷ rất cẩn thận gấp chăn, lại còn phủi phủi ga giường

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, “La đại tỷ, không cần làm vậy đâu, lát nữa sẽ có người của khách sạn đến dọn mà, chị…”

La Hải Đình quay lại cười, xếp lại gối gọn gàng rồi nói: “Hôm qua lúc ở cửa hải quan đúng là đã làm phiền ngài quá, tôi thấy rất áy náy, ngài cứ để tôi thể hiện mọt chút đi, ha ha”.

“Hài, chị vẫn còn nghĩ đến chuyện này sao?” Đổng Học Bân khoát khoát tay, ngồi xuống giường lấy thuốc ra hút, “Đều nói ai cũng có thể gặp chuyện mà, đừng để trong lòng”.

La Hải Đình lấy bật lửa ra, lập tức châm lửa cho hắn, có điều lúc cúi người châm thuốc, cái cổ áo cổ nhất thời trễ xuống, lại nhẹ nhàng chạm vào bả vai cùng cánh tay của Đổng Học Bân, theo hơi thở lên xuống, bộ ngực mềm mại kia cơ hồ đã bao phủ hết trên tay Đổng Học bân, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy tay mình như bị chìm sâu xuống đáy biển vừa ngứa ngứa, lại mềm mềm nóng nóng.

Đối với “sự bất cẩn này” của La đại tỷ, Đổng Học Bân dĩ nhiên cũng đã quen rồi, mặc dù trong lòng bỗng nhảy lên một cái nhưng ngoại mặt lại không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

“Cảm ơn” Đổng Học Bân mượn lửa châm thuốc hít một hơi, chờ cho sự tiếp xúc mềm mại kia dần dần rời đi, hắn lập tức bố trí công tác với La Hải Đình: “Đợi lát nữa đến hội trưởng thì dán mấy tờ tuyên truyền lên, sách tuyên truyền cũng phải xếp ngay ngắn, mặc dù lần này không phải hội chiêu thương do huyện chúng ta làm chủ, nhưng cũng không được lơ là, nếu có cơ hội nhất định phải câu thông nhiều với các nhà đầu tư”.

La Hải Đình ngồi cạnh hắn, vừa gật gật đầu vừa ghi chép lại.

Sổ thì đặt trên chân để viết, cũng không biết có phải La đại tỷ cố ý hay không làn váy và các nếp váy ở chỗ đặt sổ viết cũng lay động theo nét bút. La Hải Đình liền nhẹ nhàng vén váy lên trên đùi, trực tiếp để quyển sổ lên phần đùi đã lộ ra, bắt đầu ghi chép, lúc này hai đùi hiện ra một phần không nhỏ, vốn là cái váy dài bây giờ lại lập tức biến thành kiểu dáng của môt cái váy ngắn.

Đổng Học Bân nhìn như thế cũng đã có chút quen mắt rồi, hắng hắng giọng, ho khan thật mạnh một tiếng.

La Hải Đình lại làm như không nghe thấy gì cả, vẫn tiếp tục để quyển sổ nhỏ trên đùi để viết tiếp.

Chờ cho nói xong chuyện công việc, La hải Đình bỗng ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi Cục trưởng, cái người uống rượu say hôm qua được sắp xếp ngủ ở phòng của Trương Phàm đó, vừa rồi tôi có đi qua bên đấy, thấy hình như anh ta tỉnh lại rồi”.

Đổng Học Bân gật gật đầu: “Anh ta không phải người tham gia chiêu thương hội lần này?”

“Chắc là không phải, nghe Trương Phàm nói hình như người nọ là đơn vị sự nghiệp, hẳn là ra ngoài làm việc”.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ qua đó nhìn xem”.

Đang nói đến đó thì lại có tiếng chuông cửa.

Đổng Học Bân nhìn La Hải Đình vẫn để lộ cặp đùi kia, chần chừ một lúc rồi cũng đi ra mở cửa.

Chỉ thấy Trương phàm và người đàn ông khoảng năm mươi tuổi hôm qua đang đứng trước cửa.

“Cục trưởng, ngài dậy rồi?” Trương Phàm nói.

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Nửa tiếng nữa sẽ đến hội trường, cậu quay về thông báo với Tiểu Vu một tiếng, để cậu ta chuẩn bị”.

Trương Phàm nghe vậy, hướng La Hải Đình ngồi trong phòng nhìn qua rồi cáo từ bước đi.

Đổng Học Bân cũng quay đàu lại nhìn, kết quả là thiếu chút nữa bị La đại tỷ làm cho phì cười, chỉ ngắn ngủi vài giây, La Hải Đình cũng đã chỉnh lại váy áo chỉnh tế, làn váy dài ngang đầu gối, phần đùi bị lộ ra khi nãy đã không thấy đâu nữa, hơn nữa không biết từ lúc nào mà trên tay cô đã cầm rất nhiều văn kiện cũng như tư liệu tuyên truyền, vốn dĩ là đang ngồi trên giường bây giờ lại chuyển sang ngồi trên một chiếc sô pha nhỏ.

La đại tỷ này thật là.

Đổng Học Bân có chút buồn cười, lắc lắc đầu, quay đầu sang nhìn người trung niên kia, tối qua sau khi hắn và La hải Đình đưa ông ta vào khách sạn, thì để ông ta ngủ luôn trong phòng của Trương Phàm. Bây giờ nhìn sắc mặt ông ta cũng đã tốt hơn rồi, tràn đầy khí chất, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, dù bây giờ đã ở độ tuổi năm mươi nhưng nhìn qua cũng có thể nghĩ đến hồi trai trẻ ông ta cũng là một người rất anh tuấn, so với bộ dạng say khướt ngày hôm qua thì đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Chào ngài” Đổng Học Bân chìa tay ra, “Tối qua ngài…”

“Tôi đã nghe Tiểu Trương nói rồi” Người đàn ông trung niên dùng sức bắt tay hắn: “Cậu trai trẻ, cảm ơn cậu, nếu không có cậu, e rằng tôi đã phải ngủ ở ngoài đường mất rồi”.

Đổng Học Bân cười nói: “Đừng khách sáo, nhấc tay mà thôi”.

“Tôi là Liễu Thành Long, cậu trai trẻ xưng hô thế nào?”

Dù sao vẫn còn có thời gian, Đổng Học Bân liền nghiêng người mời ông ta vào trong, cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai, thực sự không thể nhớ rõ nhưng lại thấy trông rất quen, “Tôi là Đổng Học Bân”.

La Hải Đình thấy thế đứng dậy thu văn kiện lại nói: “Đổng Cục trưởng, tôi về trước chuẩn bị một chút”.

“Được, đừng quên thời gian tập trung”.

Đợi nàng đi rồi, Liễu Thanh Long cười cười, đưa điếu thuốc cho Đổng Học Bân nói: “Tôi nghe Tiểu Trương nói, mọi người là huyện Duyên Đài?”

Đổng Học Bân nhận điếu thuốc nói: “Vâng, chúng tôi làm ở cục Chiêu thương”.

“Là thành phố Phần Châu, trước kia tôi cũng từng làm việc ở đó”.

“Ồ? Vậy ngài là…”

“Công ty điện lực, nhưng bây giờ không làm ở Phần Châu nữa, lần này là đi công tác du lịch. Tối hôm qua tiễn đồng sự ra ngoài uống rượu, cuối cùng lại thành ra như thế này, thật làm cho cậu chê cười” Liễu Thành Long chỉ lên trên nói: “Tôi cũng ở khách sạn này, ở tầng trên”.

Trong lòng Đổng Học Bân có chút động, đã từng làm việc ở thành phố Phần Châu? Hơn nữa gương mặt này lại rất quen, chắc chắn sẽ không phải trùng hợp chứ? Nhưng Liễu Thành Long… công ty điện lực… sao mình vẫn không thấy ấn tượng gì, người này giống một người mà trước kia mình đã từng gặp qua, nhưng là ai? Chính mình thấy rất quen mắt? Dù sao dân số Trung Quốc cũng rất đông, có một số người trông giống nhau cũng là chuyện bình thường, nghĩ thế Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ về gương mặt của ông ta nữa, hai người cũng tùy tiện nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.