Quyền Tài

Chương 575: Tới tay!



Chính phủ khu.

Thường vụ phó khu trưởng Trầm Phi rốt cuộc lĩnh giáo phương thức làm việc của Đổng Học Bân, tức thì tức, nhưng không có trả lời thuyết phục cái gì, ông còn cần tìm hiểu rõ ràng tình huống thêm một bước, cũng cần báo cáo với cấp trên, lần khảo sát này chính phủ khu ủy đều coi trọng như vậy, một mình Trầm Phi cũng không làm chủ được.

Cửa mở, Đổng Học Bân và Sở Thanh Hoa đồng thời đi ra.

Trên đường xuống lầu, Sở Thanh Hoa nói: "Đổng Học Bân, đừng quá phận!"

Đổng Học Bân vừa nghe liền nở nụ cười, "Là ai quá phận trước, trong lòng hai ta đều rõ ràng, lần kia trong điện thoại tôi đã nói với ông, ông có thể không biết tôi, sau này tôi sẽ cho ông từ từ biết."

Sở Thanh Hoa cũng hù doạ, "Được, vậy chờ đến lúc đó mà xem."

"Trùng hợp vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.”

"Người tuổi trẻ, mọi việc tốt nhất là chừa chút dư địa."

"Ồ, lời này tôi cũng muốn nói với ông đấy?"

Nghe ông ta nói cái này, Đổng Học Bân cảm thấy thật sự buồn cười, anh em sau khi tiền nhiệm không trêu không chọc ông, mà ông đầu tiên là tại tiệc cưới chơi xỏ tôi, khiến cho tôi phải tội lãnh đạo khu, sau đó còn cho quán ăn mở tạp âm ảnh hưởng chúng tôi, phố các người không quản không hỏi, sau đó tôi có ý tốt nhắc nhở ông tổ khảo sát trung ương tới, ông có thái độ gì? Không chỉ không biết ơn, mà còn không cho tôi mặt mũi? Cúp điện thoại của tôi? Là ai không chừa lối thoát? Hiện tại ông còn dám hù doạ tôi? Còn tỏ vẻ nguy hiểm với tôi? Cái chó gì thế!

Anh em chính là giành danh sách của ông đấy! Ông có thể làm thế nào?

Bầu không khí không hài lòng, dưới ký túc xá, hai người mỗi người đi một ngả.

Sở Thanh Hoa nói là nói như vậy thôi, nhưng trong lòng ông ta thật ra cũng không rõ, thật sự không biết trong khu có thể tiếp tục ủng hộ bọn họ hay không, càng không biết quan hệ của tổ khảo sát cùng Đổng Học Bân đến mức nào rồi.

Lên xe, Đổng Học Bân hỏi khoa viên lái xe: "Tổ khảo sát thị sát đến chỗ nào rồi?"

Người nọ nói: "Gần xã khu Liễu Hạng."

“Được, trực tiếp đi qua."

Mười phút sau, xe ngừng, xuống xe Đổng Học Bân thấy Chu Diễm Như và Quách Minh Phong đám người đang cùng bọn người Thành Nghiêm Đông đi ra từ một sân vận động nhỏ.

Đổng Học Bân bước nhanh đi tới, "Các vị lãnh đạo, thật sự xin lỗi, vừa rồi có chút việc gấp."

Thành Nghiêm Đông xua tay cười cười, "Thật ra chúng tôi mình tự nhìn được rồi, quấy rối công tác của các người."

Sau khi nói vài câu, Đổng Học Bân lui ra, kêu Chu Diễm Như và Quách Minh Phong đến đây, nhìn thời gian, thấp giọng nói: "Qua một chút nữa là đến giờ ăn, tìm một khách sạn không tồi trong phố chúng ta, ừm, tổ khảo sát lúc này là bảy người sao? Vậy đặt một phòng đi." Mặc kệ trong khu có thái độ gì, Đổng Học Bân đều chuẩn bị đem cái danh sách này giành tới, cái này gọi là tiền trảm hậu tấu.

Chu Diễm Như đáp ứng một tiếng, biểu tình có chút thấp thỏm, luôn cảm thấy chuyện này quá thiếu đạo đức.

Quách Minh Phong hỏi: "Trong khu... Cái này... “ Đổng Học Bân lên tiếng nói: "Xảy ra chuyện tôi chịu! Cứ làm theo lời tôi nói!"

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

Một giờ trôi qua.

Buổi trưa.

Lúc theo tổ khảo sát cùng nhau đi tới cửa khách sạn, Đổng Học bbân tìm một cơ hội gặp riêng Thành Nghiêm Đông, muốn hỏi một chút về chuyện danh sách rốt cuộc có thể chứng thực hay không, cái danh sách này đương nhiên không phải danh sách đề danh di động, mà là danh sách kết quả sơ thẩm.

Reng reng reng, reng reng reng... Đang muốn nói chính sự, điện thoại của Thành Nghiêm Đông vang lên.

Thành Nghiêm Đông cũng không kiêng kỵ Đổng Học Bân, đưa tay ý bảo hắn chờ chút, nghe điện thoại, "A lô."

" Thành tổ trưởng sao? Tôi là Trầm Phi, ngày hôm qua chúng ta đã gặp mặt."

Thành Nghiêm Đông cười nói: "À, thì ra là Trầm khu trưởng."

Trầm Phi? Đổng Học Bân bên cạnh nghe được, nhất thời rõ ràng trong khu đây là muốn thử thái độ của tổ khảo sát, lỗ tai cũng dựng thẳng lên.

Trầm Phi chần chờ nói: "Tôi nghe nói tổ khảo sát sửa lại hành trình? Tới văn phòng đường phố Quang Minh? Đây là... “

Thành Nghiêm Đông ừ một tiếng, "Đúng vậy, công tác kính lão của văn phòng đường phố Bình An ngày hôm qua chúng tôi đã xem qua, có một chút vấn đề, thấy văn phòng đường phố Quang Minh không tồi, ngày hôm nay tới đây nhìn, quả nhiên, tình huống của bên này đều tốt hơn hẳn, tuy rằng trước đó không trình báo qua, nhưng trong tổ có một danh sách di động, vừa rồi lúc khảo sát trong tổ đã họp đơn giản, đã quyết định cho phố Quang Minh một danh sách, đương nhiên là đề danh, phải trải qua lựa chọn kiểm duyệt, kết quả cuối cùng báo phải đợi toàn bộ tỉnh Bắc Hà khảo sát đơn vị đề danh qua đi mới có thể ra." Kết quả cuối cùng vẫn là như thế, Thành Nghiêm Đông nói cũng có chừng mực, chỉ là đem một chút ra nói!

Trầm Phi bên đầu kia của điện thoại im lặng một giây đồng hồ, không nhiều lời cái gì, nói vài câu không đau không ngứa nói thì cúp.

Buông điện thoại di động, Thành Nghiêm Đông cười ha ha quay đầu lại, "Đổng chủ nhiệm, vừa rồi cậu nói chuyện gì?"

Vừa rồi còn có việc, nhưng hiện tại đã không cần phải hỏi.

Đổng Học Bân trong lòng mừng rỡ, trong lòng nói Thành tổ trường này đạt đến một trình độ nào đó rồi, vừa rồi ông ta nói đã rất rõ ràng, tuy rằng ông ta nói kết quả cuối cùng còn chưa có quyết định, nhưng ý trong giọng nói đã biểu thị sẽ không khiến cho văn phòng đường phố Bình An qua cửa, mà là văn phòng đường phố Quang Minh, hơn nữa qua cửa cơ bản không có vấn đề, dưới tình huống như vậy, áp lực của Đổng Học Bân sẽ giảm bớt một chút, nếu trong khu biết không được, phỏng chừng khẳng định sẽ không tận lực ủng hộ cho Sở Thanh Hoa, ngược lại, chiếm được cho phép của tổ khảo sát, văn phòng đường phố Quang Minh ngược lại có thể sẽ trở thành bánh trái thơm trong khu, dù sao khu Nam Sơn chỉ muốn một đơn vị kính lão mô phạm, đứng ở góc độ trong khu lo lắng, con phố nào được cơ bản cũng không khác nhau quá lớn.

Kết quả cũng như Đổng Học Bân suy đoán vậy, sau khi gọi điện thoại, Trầm Phi cũng truyền đạt với trong khu ý này, sau đó cấp trên cũng im lặng, ngay sau đó, một điện thoại của trong khu gọi tới điện thoại di động của Đổng Học Bân.

Là thường vụ phó khu trưởng Trầm Phi, " Nhất định phải đem cái danh sách này bảo đảm, cứ như vậy." Tít tít tít, tựa hồ không muốn nhiều lời với hắn, dặn dò đơn giản một câu thì Trầm Phi cúp điện thoại.

Đổng Học Bân trong lòng kiên định, biết Trầm Phi nói là đại biểu trong khu, đối với Đổng Học Bân mà nói cũng là một thanh thượng phương bảo kiếm!

Hắn lập tức trở về văn phòng đường phố, đem tin tức này công bố ra ngoài!

Nghe vậy, người của văn phòng đường phố Quang Minh trong lúc nhất thời cũng sĩ khí đại chấn, ai cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân sau khi bận rộn một phen lại có thể đoạt lấy cái danh sách này từ trong tay của văn phòng đường phố Bình An, trong khu thậm chí cũng ngầm đồng ý!

Ha ha!

Văn phòng đường phố Bình An lúc này lại không cười nổi.

Quả thật, nhận được tin tức người của văn phòng đường phố Bình An nhất thời phẫn nộ vô cùng, cả đám hận không thể đem Đổng Học Bân bọn họ dẫm chết dưới chân!

Khinh người quá đáng!

Căm tức nhất vẫn là Sở Thanh Hoa, đoạt danh sách của bọn họ, trong khu lại còn không nói chuyện? Còn đâm lao phải theo lao đem trọng trách đơn vị kính lão mô phạm giao cho bọn họ? Sở Thanh Hoa không ngờ rằng quan hệ của Đổng Học Bân cùng tổ khảo sát dĩ nhiên lại gần như thế, nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn!

Rầm!

Sở Thanh Hoa tức giận đem một phần văn kiện ném xuống mặt đất, mặt của ông ta lúc này đã mất hết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.