Quyền Tài

Chương 578: Mẹ nuôi!



Buổi chiều một chút.

Chổ ở của cục quốc an, Từ gia.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Trong phòng nhỏ, Đổng Học Bân ngưỡng mặt nằm trên mặt đất thở phì phò, mệt thật, không nhớ rõ bị Từ Yến ném ngã xuống bao nhiêu lần, dù sao cũng không ít, cái mông cánh tay chỗ nào cũng đều đau, ngẩng đầu nhìn chị Từ cũng đứng ở nơi đó nghỉ ngơi, Đổng Học Bân không khỏi có chút dở khóc dở cười, bề ngoài của Từ Yến thật sự là quá khác biệt, nhìn thế nào cũng là một mỹ phụ trung niên ôn nhu hiền lành, ai ngờ động tay lại mạnh mẽ như thế, ra tay vừa ổn lại vừa chuẩn, bình thường cho dù luyện qua vài năm công phu sợ rằng cũng không phải đối thủ của chị Từ.

"Chị Từ này, khoan đã." Đổng Học Bân chịu không nổi nữa: "Tôi nghỉ ngơi một chút được không?"

Từ Yến nở nụ cười một chút "Mới như vậy mà đã không được? Mới có một hồi?"

Lời này khiến cho Đổng Học Bân mặt đỏ không ngớt, hên là xung quanh không có ai, mà lời này nghe thế nào cũng thấy có nhiều nghĩa cả, hơn nữa, chị của tôi ơi, nửa giờ này chỉ thấy ngài ném tôi, ngài không có việc gì là đúng rồi, nhưng tôi chịu được sao? Có bản lĩnh ngài cho tôi ném ngài vài cái thử xem!

Đổng Học Bân ôm lưng đứng lên "Chúng ta làm ầm ầm như thế, dưới lầu không có gì chứ?"

"Dưới lầu không có người trụ."

Từ Yến cũng có chút thở hổn hển, trên người ra không ít mồ hôi, da thịt trên người bị lớp quần áo bó sát lại, hiển nhiên là bị mồ hôi làm ướt nhẹp, áo thun trên thân cũng ướt đẫm mồ hôi, vải vóc phần bụng đã dính sát vào phần thịt, khe đồ lót miễn cưỡng có thể thấy một chút dấu vết. Từ Yến cầm lấy khăn mặt lau lau mồ hôi trên trán, cười cười đem khăn mặt để qua một bên "Làm thêm một lần cuối cùng, bất quá cậu phải lấy ra thật sự bản lĩnh, sức chiến đấu của cậu là cái gì dạng tôi đã tận mắt thấy qua, đừng lừa gạt chị của cậu, lần này tới thật sự."

Làm thêm một lần cuối cùng?

Dùng bản lĩnh thật sự?

Ngày hôm nay Từ Yến nói chuyện luôn khiến cho Đổng Học Bân hiểu sai, cũng may hắn mệt đến nổi mặt đỏ bừng, lúc này mặt đỏ chị Từ cũng không phát hiện được "Vậy được."

"Chuẩn bị tốt chưa?"

"Đến đây đi."

Nụ cười của Từ Yến nhất thời dừng lại, ngưng mắt lên, khí thế cũng dần dần tụ lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào con mắt của Đổng Học Bân, bỗng nhiên, một bước phóng ra, thân thể vọt tới! Đổng Học Bân bị ném nhiều ném nhiều lần như vậy cũng có chút kinh nghiệm, vừa thấy chị Từ ra tay, thân thể vội vàng hơi nghiêng qua tránh thế tới của cô ấy, đưa tay chụp lấy vai của Từ Yến, Từ Yến phản ứng rất nhanh, cổ tay hơi run lên, bốp một cái đánh văng tay của Đổng Học Bân ra, ngay sau đó tung cước đá vào tay của Đổng Học Bân, dùng kỹ thuật muốn khống chế hắn. Đổng Học Bân thấy tình thế không ổn, tâm hung ác cũng nổi lên, hôm nay bị ném ngã nhiều như vậy, mặt mũi cũng mất hết rồi, dưới tình huống đã biết sức chiến đấu của chị Từ, Đổng Học Bân cũng thẳng tay thẳng chân luôn, một quyền đấm về phía bụng của Từ Yến, bất đắc dĩ, chị Từ đành phải buông tay của hắn ra, lui về phía sau.

"Một đấm này rất có lực!" Từ Yến khen ngợi.

Đổng Học Bân cười nói: "Vẫn còn kém xa ngài, tôi đây chỉ là đánh bậy bạ thôi"

Từ Yến mỉm cười nói: "Xem ra tên nhóc cậu đã chịu lấy bản lĩnh thật ra rồi, tiếp nào"

Vù, cơ thể của Từ Yến lại một lần nữa xông lên, phần nhô ra trước ngực bị áo thun bó sát vào đong đưa trước mắt của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân không muốn ngồi chờ chết, nhanh chóng đưa tay ra đỡ đòn!

Bốp! Hai người đã giao chiêu!

Đổng Học Bân cũng là mèo mù vớ được chuột chết, nghiêng thân tránh được một cước của Từ Yến, khiến cho thân thể đối phương hơi mất đà, tay của Đổng Học Bân đã sớm đưa ra ngoài, chụp lấy cánh tay của Từ Yến kéo xuống, tay còn lại thì hung hăng đấm một phát, chị Từ mất cân đối, toàn bộ thân thể bị ngã xuống, nhưng Từ Yến đột nhiên nhanh tay túm lấy cái cổ của Đổng Học Bân, hai chân dùng sức kéo Đổng Học Bân xuống, muốn lưỡng bại câu thương, Đổng Học Bân cả kinh, muốn giữ thân thể nhưng đã muộn!

Ầm! Ầm!

Hai người đồng thời té ngã.

Trong giây phút rơi xuống đất, cánh tay của Từ Yến còn co lai, dưới loại tình huống này còn muốn khống chế Đổng Học Bân, kẹp lấy cái cổ của Đổng Học Bân.

Nhưng cái tư thế này lại khiến cho Đổng Học Bân thật sự hoảng sợ!

Hai người nằm trên mặt đất, đầu của Đổng Học Bân không biết đã đặt trước ngực của Từ Yến từ lúc nào, trên tỉnh đầu có thể cảm nhận được một phần da thịt mềm mại, trong mũi đều là mùi vị của phụ nữ thành thục, tay của Đổng Học Bân lúc rơi xuống đất không cẩn thận chạm vào mông của chị Từ, cái cảm giác ấy khiến cho Đổng Học Bân vội vàng rút tay trở về, muốn nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng Từ Yến không chịu buông tay, hình như không phát hiện ra cái gì đó, cánh tay vẫn kẹp chặt cổ của hắn: "Ha ha, chịu thua chưa?"

"Thua, thua" Đổng Học Bân đổ đầy mồ hôi, lúc này đều là mồ hôi lạnh cả: "Ngài là nữ trung hào kiệt, hai người như tôi cũng không phải đối thủ"

Cảm giác trên đầu vẫn còn, thậm chí còn có thể cảm thấy sự di chuyển của hai phần ngực.

Chị tôi ơi, ngài mau chóng buông tay ra đi, cho dù ngài không coi tôi là người ngoài, thì tôi vẫn là đàn ông vậy.

Thấy hắn chịu thua, Từ Yến mới buông tay, rút cái mông đang đè lên người của Đổng Học Bân ra, cười cười đứng lên nói: "Cậu này, vẫn không chịu đánh đàng hoàng với tôi, với sức chiến đấu của cậu, nếu đánh nghiêm túc thì tôi làm sao là đối thủ của cậu? Khổ cực cho cậu rồi, cảm ơn Tiểu Đổng"

Đổng Học Bân vội vàng đứng lên, ho khan nói: "Không có việc gì, ngài khách khí rồi"

"Vậy mà nói tâm sự, cuối cùng lại kêu cậu luyện tập với tôi nửa ngày, có mệt không?"

"Không mệt, chuyện nhỏ thôi"

"Coi kìa, cả người cậu đầy mồ hôi, còn nói không mệt? Đi tắm rửa đi"

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, quần áo đều bị ướt nhẹp: "Tôi không vội, ngài tắm trước đi"

"Cậu tắm trước đi" Từ Yến không nhiều lời, nói: "Tôi đi mở nước cho cậu, lúc tắm rửa đem theo quần áo giặt luôn đi, quần áo của con tôi trong nhà còn vài bộ, có thể mặc được, cậu cứ tự nhiên" Lúc này Từ Yến đưa lưng về phía Đổng Học Bân, hai phần thịt lớn bị bó sát vào người run run, lại một lần nữa khiến cho hai mắt của Đổng Học Bân buộc phải nhắm lại.

Haiiiii!!!!!

Đáng tiếc là hơi lớn tuổi một chút, nếu như chị Từ trẻ lại sáu bảy tuổi, vậy... Trời! Nghĩ cái quái gì thế!

Đổng Học Bân ngăn chặn suy nghĩ miên man trong đầu, uống trà, chờ chị Từ đi mở máy nước nóng về, sau đó mới đi vào phòng tắm, đóng cửa, cởi từng món đồ trên người, bỏ vào trong máy giặt, nhưng mà khi mở nắp máy giặt ra, Đổng Học Bân thấy bên trong có vài món quần áo của phụ nữ, có một cái áo lót, một cái áo sơ mi, một đôi vớ chân, dưới vớ chân còn có cả một cái quần lót, Đổng Học Bân biết mình bỏ quần áo vào khẳng định không thích hợp, vì vậy cẩn thận đóng nắp máy giặt lại, không muốn để cho chị Từ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, sau đó mới cầm cái thau nhựa, chuẩn bị tự mình giặt lấy.

Trong phòng tắm.

Ào ào, Đổng Học Bân bắt đầu mở nước nóng ra mà tắm.

Sau khi tắm rửa, hắn cũng thuận tiện giặt sạch sẽ quần áo của mình.

"Tiểu Đổng, tắm rửa xong chưa?" Tấm kính mờ bên ngoài hơi nhoáng lên, cốc cốc, có người gõ cửa.

Đổng Học Bân vội đáp: "Vừa tắm rửa xong"

"Vậy cậu mở cửa một chút, tôi đem quần áo cho cậu"

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, ngoại trừ cái quần lót là chưa có giặt, thì trên người hắn trên cơ bản là trong trạng thái nude, tìm trái tìm phải, trong phòng tắm cũng không có cái khăn tắm lớn nào hết, xấu hổ thật!

"Tiểu Đổng?"

"À à, tới ngay" Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đi tới trước cửa, đem phần lớn thân thể giấu sau cửa, mở ra một khe cửa, chỉ lộ ra một cái đầu.

Từ Yến đem quần áo nhét vào trong tay hắn, cười cười nói: "Với chị mà còn xấu hổ sao?"

"A, không phải, là..." Trong phương diện này, da mặt của Đổng Học Bân vẫn rất mỏng.

"Được rồi, thay quần áo đi, thử xem có vừa người hay không, nếu như quá chặt, tôi đi mua bộ khác cho cậu"

"Không cần không cần" Đổng Học Bân đóng cửa lại mặc thử vào: "Vừa lắm vừa lắm"

"Vậy được"

Bộ đồ này vừa nhìn là biết mới rồi, hình như là chưa được mặc qua lần nào cả, Đổng Học Bân biết sau khi Từ Yến ly hôn thì con trai theo cha, mỗi tháng mới đến gặp Từ Yến một lần, hiện tại Từ Yến lại đến thành phố Phần Châu, sợ là mấy tháng cũng không thấy được, bộ quần áo này khẳng định là Từ Yến mua cho con của cô ấy, muốn chờ con trai đến đây thì cho con trai, nhưng lại bị mình giành trước, ừm... ừm, hơi chật, nhưng vẫn có thể mặc ươợc.

Tắm rửa xong, tinh thần của Đổng Học Bân rất sảng khoái, chỉ là cánh tay và phía sau lưng hơi đau, mở cửa phòng tắm, hắn ôm mấy món đồ vừa giặt đi ra ngoài: "Quần áo tôi treo ở sân thượng?"

Từ Yến ngồi trên sô pha đang gọi điện thoại, nghe tiếng gật đầu, chỉ chỉ phía nam: "Móc quần áo ở trong ngăn tủ"

Đổng Học Bân đi vào hướng phòng ngủ.

"À, không phải nói cô" Nghe được Từ Yến nói với điện thoại: "Ừm, buổi tiệc tối từ chối giúp tôi, con nuôi tôi đến thăm tôi, ừm, chuyện này còn phải thương lượng một chút, không vội, hôm khác đi... được... ừm... cúp"

Đổng Học Bân trong phòng chợt nghe thấy mấy lời này.

Con nuôi?

Chị Từ nhận mình là con nuôi?

Nghĩ đến đây, Đổng Học Bân cảm thấy có chút hổ thẹn vì chuyện hắn nhìn lén, thế nhưng sau khi phơi quần áo ngoài sân thượng xong trở về, thấy Từ Yến người đầy mồ hôi cầm quần áo đi vào trong phòng tắm, Đổng Học Bân vẫn không nhịn được nhìn cô ấy vài lần.

"Tôi đi tắm" Từ Yến chỉ chỉ bàn trà: "Điều khiển từ xa ở kia, cậu xem TV?"

Khụ khụ, Đổng Học Bân bỗng nhiên ho khan, cười nói: "Cái này, tôi gọi ngài là chị có phải là không thích hợp không? Bằng không..." Chủ yếu là vì chuyện Từ Yến nói với bên ngoài rằng mình là con nuôi của cô ấy, mình lại ở trước mặt người khác gọi là chị Từ này chị Từ nọ, có chút lộn xộn, dễ làm điên đầu lắm.

Từ Yến cười nói: "Bằng không gọi cái gì?"

"Dì Từ? Mẹ nuôi?" Đổng Học Bân đỏ mặt, có chút ngượng ngùng"

"Thật ra chỉ là một xưng hô, gọi cái gì cũng như nhau"

"Trời đất, thôi gọi là chị đi, gọi mẹ nuôi gọi dì sẽ làm cho ngài bị già" Cái xưng hô mẹ nuôi này hẳn là không nên gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.