Cảnh Nguyệt Hoa bị rắn cắn, Đổng Học Bân thật đúng là chưa trải qua
loại sự tình này, nhất thời có chút hoảng, Nguyệt Hoa khu trưởng thật
ra coi như trấn định, chỉ là ôm chân thở ra từng ngụm.
"Có đau không?"
"Cậu có thể không nói lời vô ích được không?"
"Cái này, máu là màu gì?"
"... Máu của cậu màu xanh à?"
"Ai da, tôi không phải ý tứ này, tôi đang nói trong phim á, máu màu đen không phải là có độc sao?"
Cảnh Nguyệt Hoa mở tay ra, "Đỏ chính là đỏ, phim ảnh và cuộc sống có thể như nhau sao?"
"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Lỡ như rắn có độc thì sao?"
"... Không biết!"
Đổng Học Bân thật sự là bó tay với cô ấy, phụ nữ thành thục, hắn
tiếp xúc rất nhiều, Huyên di cũng tốt, Tạ tỷ cũng tốt, đều là người
tương đối có chủ kiến, hình như mỗi lần gặp phải chuyện, Đổng Học Bân
hỏi cái gì, đối phương trả lời hắn luôn luôn là một câu nghi vấn, dùng
câu hỏi để trở về, khiến cho Đổng Học Bân vô cùng phiền muộn, cái này
đều là lửa cháy đến nơi rồi, ngài nghiêm túc một chút được không? Lỡ
như độc chết người vậy phải làm sao bây giờ??
Dùng BACK?
Không còn kịp rồi!
Dùng REVERE?
Cũng không được, cái này quá rõ ràng!
Chuyện xoa bóp cho Từ Yến cũng may nói được một ít, dù sao hiện tại
khoa học kỹ thuật đã tới trình độ này, xoa bóp mỹ dung, dùng thuốc
chống lão hóa, đây đều là có thể thực hiện, nhưng vết thương này
không giống, lỡ như mình dùng REVERSE cho Cảnh Nguyệt Hoa lui thời gian về phía sau, cho dù rắn có độc, độc có thể tiêu trừ, nhưng vết thương
cũng sẽ biến mất, hai lỗ máu do rắn cắn, chớp mắt biến mất vô tung?
Điều này nói thế nào cũng khó mà giải thích, nếu như khiến cho
Cảnh Nguyệt Hoa nghi ngờ, bí mật trên người của Đổng Học Bân sẽ không
giấu diếm được!
Mẹ nó! Rốt cuộc có độc hay không có độc?
Đổng Học Bân như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, "Ngài cảm giác thế nào?"
Cảnh Nguyệt Hoa nhăn mặt, không nói lời nào, hiển nhiên là rất đau.
"Ai da, hơn nửa đêm rồi, muốn đi cũng đi không được." Đổng Học Bân
liên tiếp vỗ ót, "Cái này có thể không làm được! Phải nghĩ cái
khác! Phải nghĩ cái khác!" Nhớ tới việc có vài loại độc rắn sẽ lấy mạng trong một giờ mạng, Đổng Học Bân càng lo lắng hơn, cho dù
hắn cùng Nguyệt Hoa khu trưởng ngày hôm nay có ồn ào một chút,
nhưng Đổng Học Bân cũng không muốn Cảnh Nguyệt Hoa gặp chuyện không
may.
"Hắt xì!" Cảnh Nguyệt Hoa ôm mũi hắt xì.
Đổng Học Bân vội nói: "Ngài đem quần áo ướt cởi ra trước, nhanh lên, cái trên nữa."
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nhìn nhìn hắn, không nhúc nhích.
"Tôi quay lưng đi, ngài nhanh lên một chút!" Đổng Học Bân trên ghế sau
thoáng đứng lên, quay người lại, hai tay che con mắt quay ra cửa sổ, không nhìn cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa vừa rồi đi rừng cây dầm mưa, phỏng chừng cũng lạnh
không chịu được, chờ hắn quay người đi, Đổng Học Bân nghe được âm
thanh cởi đồ phía sau.
"... Được rồi!"
"Vậy tôi quay đầu lại?"
"Ừm."
Đổng Học Bân quay người lại, chỉ thấy Nguyệt Hoa khu trưởng đã quấn
cái đệm ở trên người, trên cánh tay trơn truột không có quần áo gì,
từ bên cạnh, có thể thấy được một phần áo ngực của cô ấy và vòng
eo mảnh khảnh, quần áo cởi rồi chỉ còn đồ lót trong, cái đệm không
đủ lớn, không thể che tất cả. Cô ấy không nằm xuống, Đổng Học Bân cũng không có chổ ngồi, đứng chồm hổm ở nơi đó, trong đầu nhanh chóng
vận động, từ sắc mặt của Cảnh Nguyệt Hoa, rõ ràng có thể thấy thần
sắc vừa lạnh lại vừ đau, Đổng Học Bân yêu thương không ngớt, càng
nóng nảy.
Tiếp tục như thế có thể không làm được!
Đã năm phút đồng hồ trôi qua, lỡ như độc tính phát tác...
Bỗng nhiên, chỉ thấy sắc mặt Cảnh Nguyệt Hoa biến đổi!
"Ngài làm sao vậy?" Đổng Học Bân hoảng hốt hỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa thở ra, bắt đầu cố sức ôm chặt đùi, ôm thật chặt nói, "Có chút tê, co rút đau đớn!"
"Đã tê?" Đổng Học Bân cả kinh nói: "Thật sự có độc?"
"Không cần suy nghĩ." Cảnh Nguyệt Hoa xoa xoa mi tâm, thở ra nói: "Rắn trong rừng cũng không nhất định có độc, hẳn là không có việc gì, nếu
như có, cũng không có biện pháp, vận mệnh của Cảnh Nguyệt Hoa tôi đã như vậy, không có vấn đề gì với cậu, tôi chấp nhận."
Đổng Học Bân không thích nghe nói: "Ngài nói vậy là nói cái gì! Cái gì gọi là vận mệnh đã như vậy? Vô nghĩa!"
Cảnh Nguyệt Hoa lắc đầu, không lên tiếng.
Đổng Học Bân nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi, "Nếu thật sự không được, tôi làm cho ngài!"
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, "Làm sao?"
"Thì làm như vậy!"
"Lỡ như có độc, cậu làm sao bây giờ?"
"Độc thì độc, trước cứu người quan trọng hơn, ngài nghe tôi đi!"
"Không được." Cảnh Nguyệt Hoa không khỏi phân trần nói: "Cậu không cần phải quản, cứ như vậy!"
Đổng Học Bân phát hỏa nói: "Tôi sao có thể không quản? Ngài đi cùng
với tôi! An toàn của ngài tôi nhất định phải có trách nhiệm! Không
cần phải nói!"
"Tôi nói không cần!" Tính tình của Cảnh Nguyệt Hoa có chút nổi lên.
"Ngài nghe cũng phải nghe! Không nghe cũng phải nghe!" Đổng Học Bân đem tay áo ướt sũng xắn lên, ngồi xổm xuống, cầm lấy chân của Cảnh
Nguyệt Hoa.
Đổng Học Bân không nghe, "Tôi biết mặt mũi ngài không nhịn được,
nhưng mạng người quan trọng hơn hay là mặt mũi quan trọng hơn?"
Cảnh Nguyệt Hoa nhăn mặt nói: "Tôi là sợ cậu gặp chuyện không may! Cái này không phải là đóng phim! Có độc rồi cậu cho rằng hút ra sẽ
không sao? Cậu có hiểu khoa học hay không? Vì sao bệnh nhân mắc bị
tim uống Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh đều phải ngậm dưới lưỡi? Bởi vì
chỗ đó hấp thu rất nhanh! Nếu có độc! Cậu cũng sống không được!"
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: "Ngài đừng quản tôi, tôi nói
thẳng luôn, đừng nói là rắn độc, tôi ăn một ký hạc đính hồng (bả
chuột), tôi muốn chết cũng không được!"
"Tôi bảo cậu không cần phải quản! Cậu không nghe sao!?"
"...Không nghe thấy!"
"Tiểu Đổng! Đừng hồ đồ!"
"Hiện tại là ngài hồ đồ! Không phải tôi!"
"Đổng Học Bân!"
Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngài có thể không biết tôi, có thể cũng không có một chút ấn tượng tốt với tôi, bất quá
tôi không quan tâm, nếu ngài xảy ra chuyện, nếu tôi hiện tại ở chỗ này,
vậy tôi sẽ không có thể mở mắt nhìn ngài gặp chuyện không may, nhanh
lên một chút! Nếu không sẽ không kịp! Đã năm phút đồng hồ trôi qua!"
Cảnh Nguyệt Hoa ôm chân, mặt đen đến đáng sợ.
Đổng Học Bân vừa nhìn, thẳng thắn chụp lấy tay của Cảnh Nguyệt Hoa
hất ra, cầm lấy chân của cô ấy, tìm tìm tư thế, vị trí không tốt lắm, lại thay đổi một tư thế, đi tới phía sau cô ấy, kéo chân phải của cô ấy lên khiến cho mở rộng ra, cũng không thấy Cảnh Nguyệt Hoa có
biểu tình gì, lập tức làm một hơi hít sâu, đè ép tâm tư khô nóng, cúi
đầu đem cái miệng qua tới, nhắm ngay vết thương cố sức hút một ngụm!
"A!" Cảnh Nguyệt Hoa đau đớn hô một tiếng.
Đổng Học Bân hút ra máu, nhanh chóng nhổ ra ngoài xe, sau đó lại cúi người qua.
"Có độc! Tiểu Đổng! Cậu đừng hồ đồ!"
Đổng Học Bân không để ý tới cô ấy.
Vị trí của vết thương này quá …, ngay trên đùi, mà còn là ở
đùi trong, Đổng Học Bân lúc cúi đầu hút loáng thoáng dán lên trên
đùi của cô ấy, trong lỗ mũi có một cổ mùi vị phụ nữ thành thục chui vào, ngăn không được, khiến cho Đổng Học Bân tâm nóng khó nhịn,
bất quá ở trong xe không đèn, ánh trăng cũng không rõ ràng, đập vào mắt phần lớn đều là một mảnh tối đen, miễn cưỡng có thể bình tĩnh.
Đừng suy nghĩ bậy!
Nhanh chóng làm chính sự trước!
Lại thêm một ngụm máu bị Đổng Học Bân nhổ ra ngoài cửa sổ xe, sau
đó không để ý bàn tay phản đối của Cảnh Nguyệt Hoa đẩy hắn, tiếp tục
cúi đầu hút cho cô ấy.
Một ngụm...
Năm ngụm...
Mười ngụm...
Ngoài miệng đụng tới một phần da thịt mềm mại, Đổng Học Bân cho dù lo lắng cho Cảnh Nguyệt Hoa, cũng không thể không phântâm, chuyện
thường tình của người, chủ yếu là vì quá mê người.
Khoảng chừng sáu bảy phút trôi qua.
Cảnh Nguyệt Hoa đột nhiên che phía dưới, "Được rồi."
"Cái gì được rồi?"
"... Đã không còn tê."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, độc đã ra."
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, giật giật khóe miệng.
"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân hỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa lần đầu tiên nói "... Cảm ơn Tiểu Đổng."
Đổng Học Bân cười nói: "Ài, nói cái kia để làm gì, đương nhiên thôi, nào, tôi băng bó cho ngài một chút."
Đem một cái đệm phía trước xé ra, tốt xấu được cũng có thể làm ra
được một miếng vải, Đổng Học Bân ngồi xổm trước mặt Nguyệt Hoa khu
trưởng, cẩn thận băng bó vết thương cho cô ấy, quấn một vòng tròn
quanh đùi, cuối cùng, đem cái đệm trên người cho cô ấy nắm thật chặt,
"Ngài ngủ đi."
Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm nói: "Còn cậu?"
"Tôi ra phía trước, có việc ngài gọi."
Nhưng Đổng Học Bân vừa muốn từ chỗ ngồi lên đến phía trước lúc, sắc
mặt hắn bỗng nhiên trắng lại, biểu tình thoáng cứng lại, thiếu chút
nữa chửi ầm lên.
Cảnh Nguyệt Hoa hình như cảm thấy không thích hợp, lập tức nói: "Tiểu Đổng! Sao vậy?"
Đổng Học Bân cười khổ, "Trong miệng có chút tê."
"Cái gì!" Cảnh Nguyệt Hoa vừa nghe, nhất thời phát hỏa, "Tôi nói với
cậu cái gì? Tôi nói với cậu cái gì! Cậu không nghe!"
Đổng Học Bân cười gượng một tiếng nói: "Không có việc gì đâu, phỏng chừng lập tức tốt ngay."
"Tốt cái gì mà tốt! Đó là rắn độc!"
"... Thật sự không có chuyện gì, chút chuyện nhỏ."
Cảnh Nguyệt Hoa chỉ chỉ mũi hắn, "Cậu đúng là hồ đồ! Tôi sớm nói như vậy không được! Hút ra cho tôi! Cậu làm sao bây giờ!?"
Đổng Học Bân ho khan nói: "Cũng chỉ tê, hẳn không phải kịch độc?"
"Cậu có cháng váng đầu không?"
"Ặc, có một chút, nhưng có thể là lạnh, không liên quan đến độc."
Bầu không khí im lặng một chút, bầu không khí không tốt lắm.
Cảnh Nguyệt Hoa đã ngồi dậy, nhiều lần lấy tay xoa xoa con mắt, tựa hồ
đang lo lắng cái gì, một lát sau, Cảnh Nguyệt Hoa cố sức vỗ vỗ chổ bên
cạnh, "Ngồi xuống!"
"Hả?"
"Tôi bảo cậu ngồi xuống!"
"... À."
Đổng Học Bân thành thật ngồi ở bên cạnh cô ấy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi
có chút tên, không có gì cả, nói ra cũng có chút mạnh miệng, "Ngài
làm gì?"
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn con mắt của hắn, "Tê ở đâu?"
"Miệng có chút..."
Không đợi nói xong, bỗng nhiên dưới ánh mắt hết hồn của Đổng Học
Bân, Cảnh Nguyệt Hoa đột nhiên nghiêng đầu đưa mặt tới, cắn vào môi
của Đổng Học Bân, hung hăng hút một ngụm!
Đổng Học Bân ngơ ngác, nhất thời không phản ứng.
Nửa phút sau, Cảnh Nguyệt Hoa đem thứ trong miệng nhỏ ra, lại nhấc đầu, mặt không biểu tình hút cái miệng của Đổng Học Bân, hút
vào thật mạnh!
Rồi lại phun ra một ngụm!
"Còn chỗ nào tê?" Cảnh Nguyệt Hoa lạnh giọng hỏi.
Đổng Học Bân vô thức nói: "Ặc, đầu lưỡi cũng, cũng có chút..."
Cảnh Nguyệt Hoa lại một lần cúi đầu, dùng miệng mở môi của Đổng Học Bân, cố sức hút một cái ở đầu lưỡi của hắn!