Trong xe, Đổng Học Bân len lén nhìn Cảnh Nguyệt Hoa dùng miệng hút môi mình, trong lòng cũng yếu ớt, như mộng như ảo.
Cảm giác thật tốt.
Cái này là phúc khí tu luyện mấy đời.
Ánh trăng dần dần lờ mờ, có cửa xe che bớt, phần lớn ánh trăng đều bị
che ở bên ngoài, bên trong rất đen, Đổng Học Bân cũng thấy không rõ sắc mặt và biểu tình của Cảnh Nguyệt Hoa, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy một thứ đại khái. Nguyệt Hoa khu trưởng ngậm miệng của mình, thân thể tự nhiên cũng xích đến gần một chút, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy trong
ngực mơ hồ có xúc cảm ướt át, hình như là áo lót màu đỏ ướt đẫm
của Cảnh Nguyệt Hoa vậy, trong lỗ mũi đầy mùi thơm, trong miệng đầy mùi thơm, còn có hai cánh môi, rất mềm.
Vài giây sau.
Hút xong một ngụm, Cảnh Nguyệt Hoa một tay đỡ lưng của Đổng Học Bân,
từ ghế sau ngồi dậy, đem nướt bọt trong miệng khẽ nhổ ra ngoài.
"Được rồi chứ?" Cô ấy dùng ngữ khí đông cứng hỏi. Đổng Học Bân nói, "Còn có đầu lưỡi, ừm, đầu lưỡi."
“..." Cô ấy không lên tiếng.
"Nguyệt Hoa khu trưởng?" Đổng Học Bân gọi một tiếng.
Dừng lại hai giây "... Há mồm!"
"À à."
Đổng Học Bân hé miệng, còn đem đầu lưỡi nhổ ra một ít, tiếp theo, hai
cánh môi gợi cảm của Nguyệt Hoa khu trưởng tiến đến, ngậm lấy toàn bộ đầu lưỡi của hắn, khiến cho Đổng Học Bân không nhịn được kích
động run lên một chút, lần trước đó hắn còn có chút ngây người, lúc
này mới được hưởng thụ, thử thăm dò nhẹ nhàng đem cái miệng đóng lại một chút, cũng đem môi của Nguyệt Hoa khu trưởng ngậm lấy.
Ướt át, cảm giác thật không sai.
Nhưng môi bỗng nhiên chia ra, môi của đối phương đem miệng mở ra.
Chỉ thấy vùng xung quanh lông mày của Cảnh Nguyệt Hoa nhíu lại "Làm gì?"
Đổng Học Bân nóng mặt, giả ngu nói: "Không có gì, làm sao vậy?"
Cúi thấp người, Cảnh Nguyệt Hoa đem nước bọt nhổ ra ngoài, "Được chưa?"
Hiện tại bao lâu rồi? Cảm giác là có chút tê, không có phản ứng khác, hiển nhiên không phải kịch độc, cho nên lúc này Đổng Học Bân cũng
không đưa ra yêu cầu, ừm một cái "Tốt hơn rồi tốt hơn rồi, cảm ơn
ngài Nguyệt Hoa khu trưởng."
"Ngủ!"
“... À."
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêng người, cũng không có xoay người, mà là ngủ đối diện hắn.
Tuy rằng hai lần hôn môi này có một ít công thức hoá, không phải cái
loại giữa nam nữ, bất quá hôn vẫn là hôn, chuyện này thật sự không
cách nào thay đổi, Đổng Học Bân cũng không biết vì sao, đối với việc
Nguyệt Hoa khu trưởng bão nổi cũng không phát sợ như vậy, lá gan lớn một chút, nghĩ cả người đều là dũng khí, đương nhiên, trong lòng còn quấn
quýt không ít, Đổng Học Bân mở mắt nhìn mặt ngủ của Cảnh Nguyệt Hoa,
một hồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Hơi thở của hai bên đều có thể phun lên mặt đối phương.
Gần trong gang tấc gướng cái cổ là có thể hôn đến cô ấy.
Cái này càng làm cho Đổng Học Bân phiền não, hắn biết Nguyệt Hoa khu
trưởng hẳn là rất có ý kiến đối với mình, cho dù mình hút chất độc
giúp cô ấy, cái ấn tượng xấu này cũng không có biện pháp thay đổi
trong khoảng thời gian ngắn, cho nên trong nội tâm có một chút rối
loạn, rồi lại có chút tâm tình khống chế không được.
Mỹ nữ phía trước, còn là nửa kín nửa hở...
Cái này không phải cố ý quyến rũ mình sao??
Ý chí lực của Đổng Học Bân vẫn không quá kiên định, trong lòng suy tư
rất lâu, rốt cục cắn răng, quyết định mặc kệ giá nào! Mở mắt nhìn
Nguyệt Hoa khu trưởng cũng không biết ngủ hay không ngủ, dù sao thì hô
hấp rất bình thản, lông mi thật dài và một ít khe ngực lộ ra dưới
cái đệm đều vô cùng mê người, Đổng Học Bân đánh bạo hít vào một hơi chậm rãi đưa tay qua, lúc này mang tâm tư thấp thỏm từ từ di chuyển
trên cái đệm, điều chỉnh phương hướng một chút, Đổng Học Bân rốt cục đưa tay dò xét đi qua.
Sau một chút, mò trúng một chổ mềm mại vô cùng.
Đổng Học Bân biết, chỗ đó hẳn là đùi của Nguyệt Hoa khu trưởng, thật mềm.
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không phát hiện, hình như đang ngủ.
Cái này càng cho Đổng Học Bân tăng dũng khí, tiện đà ổn định tinh thần, to gan lớn mật giật giật bàn tay, sờ sờ trên mé đùi ngoài của cô
ấy, cuối cùng, Đổng Học Bân cũng thấy rất bội phục mình, đây chính
là khu trưởng, mình thật đúng là sắc tâm không thay đổi, cái này cũng
dám sờ, bất quá thật trơn. Một lần đắc thủ khiến cho Đổng Học Bân
trong lòng nhảy loạn, sau khi vuốt ve xong, bàn tay hơi lần tới,
lập tức thay đổi một góc độ, từ khoảng giữa hai chân của Nguyệt Hoa
khu trưởng đi vào, chậm rãi đặt tay vào đùi trong của cô ấy. Thật
mềm mại, thật đầy ắp.
Đổng Học Bân giật giật ngón tay, cảm thụ được độ ấm bên trong, hai
đùi đẹp đẫy đà kẹp tay của hắn rất chặt, không có một khe hở, thịt vùi vào đầu ngón tay, rất sâu, toàn bộ tay trái đều chìm đắm trong đùi đẹp mềm mại của Nguyệt Hoa khu trưởng.
Nhưng Đổng Học Bân đang muốn sờ thêm vài cái thì, Cảnh Nguyệt Hoa đột nhiên mở mắt!
Không hề có dấu hiệu, Nguyệt Hoa khu trưởng lạnh lùng mở cặp mắt
của mình ra, nhìn chằm chằm vào Đổng Học Bân, "Làm gì?"
Đổng Học Bân hoảng hốt, "Khụ khụ, tôi cái này, cái này." Cảnh Nguyệt Hoa không làm gỉ chỉ, chỉ nhìn hắn như thế.
"Là như thế này là như thế này." Đổng Học Bân nhanh chóng giải thích
nói: "Tôi lo lắng, muốn nhìn vết thương ngài bị cắn một chút xem thế
nào, nhìn xem có chảy máu không."
Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình nói: "Đã tốt rồi."
"À à, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tôi còn sợ không khép lại, được rồi, còn tê không?"
"Cậu nghĩ nhanh như vậy có thể tốt?"
"Còn tê? Ấy, vậy để tôi xem cho ngài?"
"Không cần!" Cảnh Nguyệt Hoa không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng
nhìn nhìn hắn, đem con mắt nhắm lại, từ đầu đến cuối, bàn tay của
Đổng Học Bân trong đùi cũng chưa từng động qua.
Thấy thế, Đổng Học Bân vô thức muốn nhanh chóng rút tay lại, nhưng
vừa nhìn phản ứng của Cảnh Nguyệt Hoa cũng không có kịch liệt như
vậy, cũng không có lớn tiếng bão nổi, trong lòng hắn liền hòa hoãn,
có chút đoán không ra, chớp chớp con mắt lấy tay ra, nhẹ nhàng dừng
lại, tâm hung ác nổi lên, lại đưa tay đi vào, trong miệng còn nói:
"Cái này cũng không thể bỏ qua, lỡ như có chuyện gì, tôi xem cho
ngài?"
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn.
Đổng Học Bân nhìn một chút, thẳng thắn cũng không chờ Nguyệt Hoa khu
trưởng cho phép, dò xét trên đùi cô ấy, mò xugn quanh vết thương băng
bó kia, thật ra cũng không cách bao xa, bất quá bởi vì thịt trên đùi
của Cảnh Nguyệt Hoa tương đối đầy ắp, cho nên di động không quá tiện
hơn, đưa tay vào từng chút từng chút đi đến, ừm, hoặc là nói cọ
qua càng thích hợp hơn.
Không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, tất cả đều là tim đập.
"Ừm, không chảy máu." Đổng Học Bân lẩm bẩm.
Cảnh Nguyệt Hoa nhăn mặt, nhưng không nhúc nhích.
"Tôi coi có bị nhiễm không." Đổng Học Bân đem điện thoại ra, mở khóa,
tùy tiện nhấn một nút cho màn hình sáng lênlên, sau đó ngồi dậy, vén cái đệm trên người Cảnh Nguyệt Hoa lên, chiếu chiếu phía dưới cô ấy.
Đùi đẹp và thân dưới của cô ấy nhất thời rõ ràng.
Ngay cả hoa văn trên quần lót màu đỏ cũng đều thấy rõ ràng.
Đổng Học Bân nóng tâm, trước đó nương ánh trăng nhàn nhạt, căn bản
không thấy rõ lắm, như thế rất tốt, cái gì cũng đều nhìn thấy, quả thật không nói ra được rồi. Thấy Cảnh Nguyệt Hoa không có phản ứng quá
lớn, liền giơ điện thoại di động, đưa tay cởi băng ra, mở đùi của cô
ấy ra nhìn, mí mắt nhất thời nhảy dựng, "Ơ, hình như nhiễm trùng!" Hai miệng máu của đùi trong chảy ra một ít nước trắng, là mủ,
rất đậm.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không mở mắt "... Ừm."
"Vậy sao ngài không nói với tôi?"
"... Ừm.”
Đổng Học Bân trong lòng nói ngài ừm cái gì mà ừm, vỗ cái trán, "Vậy
tôi... làm cho ngài một chút?" Sợ cô ấy hiểu lầm, Đổng Học Bân bỏ
thêm một câu, "Nướt bọt hình như là sát trùng."
Cảnh Nguyệt Hoa chậm rãi mở mắt, nhìn hắn một chút.
Đổng Học Bân chột dạ không ngớt, ho khan nói: "Ngài xem?"
Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: "Không cần, ngủ!"
"Thế nhưng" Đổng Học Bân lo lắng, "Nếu như nó làm độc, vậy còn không, từ giờ đến sáng sớm còn đến mấy tiếng đấy."
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại, hơi cử động thân thể, xoay người đưa lưng về phía hắn, tựa hồ muốn ngủ.
Có ý gì? Rốt cuộc nói được hay là không được? Đổng Học Bân thật sự
không hiểu suy nghĩ của Cảnh Nguyệt Hoa, có phải là cô ấy nhìn ra
mình có tâm tư bậy đối với cô ấy, cho nên tức giận? Bất quá hình như
cũng không quá tức giận, nếu không cô ấy sao không ồn ào với mình
hai câu giống trước đó? Nếu không nói đúng là, Nguyệt Hoa khu trưởng đã giận tới trình độ nhất định, ngay cả nói cũng đều lười nói với
mình? Một câu cũng không muốn nói?
Tình huống rốt cuộc là thế nào!?
Tâm tình của Đổng Học Bân rất phức tạp, cùng lúc muốn chiếm tiện nghi
của Nguyệt Hoa khu trưởng, cùng lúc lại không muốn cô ấy gặp chuyện
không may, muốn cô ấy bình an.
Sinh mủ...
Nhiễm trùng...
Cái này không quá lạc quan!
Đổng Học Bân chần chờ vài giây đồng hồ, rốt cục ánh mắt kiên định, thử
ngồi vào phía dưới Cảnh Nguyệt Hoa, lấy màn hình điện thoại chiếu vào cô ấy, bàn tay vươn đi, nắm lấy đùi của cô ấy từ từ mở ra bên ngoài
một ít, cho cô ấy loay hoay ra một tư thế cổ quái và kiều diễm, sau đó nương tia sáng tìm được vị trí vết thương, Đổng Học Bân nhìn Cảnh
Nguyệt Hoa, cúi đầu, muốn như vừa rồi hút vết thương của cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa thân thể run lên, "Tôi nói không cần."
Đổng Học Bân nghĩ cái ngữ khí này hình như cũng không có cương quyết,
vì vậy sẽ không nghe cô ấy, tiếp tục hút hút, một ngụm nhổ ra ngoài
xe, lại cúi xuống hút một ngụm, tiếp tục như thế.
Trong chiếc xe im lặng, âm thanh hít thở của Nguyệt Hoa khu trưởng thỉnh thoảng vang lên, rất mờ ám.
Đổng Học Bân không biết cô ấy là đau hay là thế nào, cũng không rảnh
quản cái kia, tỉ mỉ địa dùng miệng thanh lý vết thương trên đùi của cô
ấy một lần.
Đổng Học Bân cũng có chút không chịu được, chờ vết thương làm xong, hắn nhấc đầu, nhìn khóe miệng của Nguyệt Hoa khu trưởng chăm chú ngậm
chặt, đột nhiên rung động, ngón tay đưa qua bên cạnh, dùng móng tay
khều khều cái quần lót màu đỏ của cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa thân thể run lên, bỗng nhiên mở mắt, chăm chú nhìn chằm chằm con ngươi của Đổng Học Bân!