Đổng gia, bốn phía lặng lẽ, chỉ có TV phát lại tin tức buổi tối.
Trong phòng khách, Đổng Học Bân và Cảnh Nguyệt Hoa ngồi ở sô pha, Đổng
Học Bân ngáp mấy cái liền, Nguyệt Hoa khu trưởng vẫn trầm như nước,
bầu không khí rất chán ngắt.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Đổng Học Bân không nhịn được nói: "Ồ, tin tức của thành phố cũng phát khu chúng ta?"
"...ừm."
"Đây là chuyện đầu tư khảo sát?"
"Ừm."
"Cái này, thế nào? Có được hay không?"
"... Ừm."
"Ồ, vậy là tốt rồi."
Đổng Học Bân cưỡng chế tinh thần muốn khơi mào một trọng tâm câu
chuyện, giảm bớt cục diện xấu hổ, ai ngờ vô cùng không thuận lợi, Nguyệt Hoa khu trưởng cũng là ừ ừ ừ, căn bản không nói với mình, hoặc là
nói lạnh lùng, khiến cho Đổng Học Bân chỉ có cười khổ, thấy đồng hồ
trên TV, đã hơn một giờ sáng, coi chuyện này ầm ĩ kia, rốt cuộc
có ý gì? Đổng Học Bân không biết mình đoán đúng hay không, dù sao tâm
tư của Cảnh Nguyệt Hoa quá khó nắm bắt, biểu tình trên mặt một chút
cũng không lộ ra cái gì, Đổng Học Bân trong lòng cũng không biết được.
Trong phòng lại lâm vào im lặng.
Cảnh Nguyệt Hoa bắt chéo hai chân, tiếp tục xem TV, bộ dạng rất tập trung.
Đổng Học Bân thậm chí hoài nghi cô ấy thật sự là TV trong nhà bị hư
phá hủy không xem được tin tức buổi tối, cho nên đến đây nhà Đổng Học
Bân xem TV, nếu không sao nhập thần như thế?
Nhưng mà bộ trang phục này...
Lúc này...
Cái tình hình này...
Đổng Học Bân không khỏi nhìn qua giày cao gót hấp dẫn và đôi vớ
chân gợi cảm dưới chân của cô ấy, nhìn nhìn váy đỏ cô ấy bao lấy
thân thể đẫy đà, không khỏi nhảy dựng lên, một chút buồn ngủ nhanh chóng biến mất, loại trang phục gợi cảm nóng bỏng này, không có cái gì mê người hơn cái này đâu.
Lúc này, tin tức phát lại đã xong, tiết mục cũng kết thúc, hiện màn hình xanh luôn.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu hỏi: "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngài … "
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không nhúc nhích nói: "Đổi kệnh."
"Vậy... xem cái nào?"
"...Đều được!"
"À à, vậy tôi sẽ tìm tìm."
"...Dừng! Cái vừa rồi!"
"Ừm? Cái này sao? Kênh khoa giáo?"
"...... “
Đổng Học Bân buông điều khiển từ xa xuống, cái này cũng là phát lại,
nhìn Nguyệt Hoa khu trưởng, nhưng phát hiện cô ấy vẫn đang xem rất
chuyên tâm, giống như lúc công tác.
Sẽ không thật sự là tới xem TV chứ?
Nhưng cái bộ mặt này, cái này cũng quá tập trung nghiêm túc rồi!?
Không phải nói tới đưa quần áo sao? Đưa xong làm gì không đi?
Đổng Học Bân có chút kiềm chế không được, chà xát tay, trong lòng có
chút khô nóng, có chút ngứa, muốn hành động, rồi lại không đoán ra
tâm tư cô ấy, rất sợ đoán sai.
"Nguyệt Hoa khu trưởng." Đổng Học Bân kêu cô ấy một tiếng, thử nói:
"Bằng không, ừm, bằng không tôi tắt đèn nha? Buổi tối như vậy, có
chút chói mắt, ngài xem?"
Cảnh Nguyệt Hoa không nói lời nào.
Đổng Học Bân hỏi lại "Được không?"
"... Đây là nhà cậu, còn cần hỏi tôi sao?” Cảnh Nguyệt Hoa lạnh giọng hỏi ngược lại.
Đổng Học Bân ặc một tiếng "Vậy tôi tắt hả?" Thấy cô ấy không phản ứng mình, Đổng Học Bân mới cả gan lên, đi tới cạnh cửa, xoạch một chút tắt đèn.
Phòng khách nhất thời đen kịt, chỉ có tia sáng của màn hình TV, rất yếu ớt.
Cảnh Nguyệt Hoa tựa hồ cũng không có tức giận, còn đang xem TV.
Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nắm chắc một chút "Ngài còn uống trà không? Tôi thay nước cho ngài?"
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không nhìn hắn, trong miệng ừ một tiếng.
Đổng Học Bân cầm tách trà của cô ấy châm đầy nước, cẩn thận đặt trên bàn trà cho cô ấy "Có chút nóng, nhưng có thể uống."
"... ừm."
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, ngồi xuống kề bên cô ấy, bất quá lúc này cũng
không có xa giống như vừa rồi, mà là cố ý ngồi gần một ít, cô ấy ngồi ở bên phải sô pha, Đổng Học Bân ngồi ở chính giữa, cái mông hầu như kề
bên người cô ấy, đầu gối dường như cọ tới váy đỏ của cô ấy, ngồi
xuống, đầu gối của Đổng Học Bân tự nhiên cũng hơi mở mở ra bên ngoài, mơ hồ đụng phải đùi đẹp bọc trong vớ chân của Nguyệt Hoa khu trưởng.
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày.
Vì ở quá gần, Đổng Học Bân cũng ngửi được, Nguyệt Hoa khu trưởng
hình như là vừa tắm của, trên tóc lộ ra mùi vị vừa mới tắm, trên
người cũng có mùi thơm tắm rửa.
Nửa đêm đi tắm?
Còn mặc quần áo như thế?
Đổng Học Bân trong lòng kiên định, lá gan lớn hơn nữa, dù sao trong
phòng cũng không đèn, hắn đưa tay ra, vừa hít vào vừa vừa cẩn thận mò lên đùi đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa.
Cảnh Nguyệt Hoa nhăn mặt càng sâu, nghiêng đầu coi chừng hắn "Làm gì?"
Đổng Học Bân ho khan "Nhìn vết thương của ngài có được không." Nói
xong, đặt tay vào ngay trên đùi "Chỗ đó có để sẹo không?"
Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: "Có quan hệ với cậu sao?"
"Nếu không phải tôi lúc đó không chú ý đường, xe cũng sẽ không hư, cũng sẽ không khiến cho ngài đi vào trong rừng… ừm, đều là khuyết điểm của tôi, đương nhiên có liên quan tới tôi."
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn, quay đầu qua xem TV.
Thấy thế, Đổng Học Bân vươn tay vào sâu hơn, đem làn vấy màu đỏ
mịn màn của cô ấy đẩy đẩy, nhất thời, đùi đẹp cũng lộ ra hơn phân
nửa, ngay cả đầu vớ chân màu đen cũng bị tia sáng TV chiếu sáng, rất mê người. Sau đó bàn tay của Đổng Học Bân chậm rãi tiến
vào trong váy của cô ấy, mò mò chổ bị rắn cắn của Nguyệt Hoa khu trưởng, dùng bốn ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mặt, cảm
giác một chút.
Vết thương hình như được rồi, rất mềm mại.
Cảnh Nguyệt Hoa thân thể hơi cứng lại, hít vào một hơi, sắc mặt càng trầm hơn, thế nhưng không nói chuyện.
Đổng Học Bân thấy như vậy, thẳng thắn đưa tay chụp tới, cầm chân của cô ấy, đem chân trái của Cảnh Nguyệt Hoa ôm lên, đặt ở trên chân mình,
sờ sờ giày cao gót màu đỏ của cô ấy, ngón tay cái phủ lên mặt chân trơn mịn của cô ấy, từ từ mò lên trên.
Năm ngón tay của Cảnh Nguyệt Hoa từ đuôi đến đầu cố sức vuốt vào tóc, thở ra một hơi thật sâu.
Đổng Học Bân mở váy của cô ấy, cách lớp vớ chân sờ vào đùi đẹp của cô ấy, cảm giác rất mềm mại.
Một lát sau, Cảnh Nguyệt Hoa đột nhiên rút chân, đem chân trong lòng
hắn trở về, giày cao gót một lần nữa rơi xuống mặt đất, cau mày không
nói một lời.
Đổng Học Bân cho rằng cô ấy phát hỏa, biểu tình bị kiềm hãm, có chút không xác định.
Ngài rốt cuộc là muốn làm gì? Một hồi bình tĩnh một hồi lại không lên tiếng, thống khoái nói cho tôi biết được không?
Đổng Học Bân nghĩ cái kiểu thử người tới ta đi như thế không phải
biện pháp, không khỏi nói một câu "Ngài xem TV trước, tôi đi tắm rửa."
Cảnh Nguyệt Hoa không nhúc nhích.
Đổng Học Bân đứng dậy vào phòng vệ sinh, đóng cửa, cởi quần áo bắt đầu tắm. Hắn không muốn đoán mò tâm tư của Cảnh Nguyệt Hoa, hình như có
vẻ như mò mãi mà không được, làm cho Đổng Học Bân bị dày vò
đến choáng váng, hắn nghĩ trong lúc mình làm đấu tranh tư tưởng,
Nguyệt Hoa khu trưởng có thể cũng là như vậy, kết quả là Đổng Học Bân
ra chủ ý đi tắm, cái tín hiệu này là rất rõ ràng, nếu như sau khi mình đi ra Cảnh Nguyệt Hoa vẫn còn, vậy đã nói lên là không thành vấn đề,
đi ra mà Cảnh Nguyệt Hoa đã đi, vậy nói cách khác người ta không có
cái tâm tư này.
Ào ào ào
Đổng Học Bân tắm rửa sạch sẽ trên người một lần, khi trở về ngủ
gấp, ngày hôm nay cũng không tắm. Tốc độ tắm của hắn so ra kém Cảnh
Nguyệt Hoa, đại khái hơn mười phút mới tắm rửa xong, cạo râu, lau tóc, Đổng Học Bân lúc này mới quấn khăn tắm hít sâu, tâm tình khẩn trương
mà chờ mong đem cửa phòng vệ sinh từ trong đẩy ra.
Cạch, cửa mở.
Phòng khách, TV còn đang mở, nhưng đã không có một bóng người.
Đổng Học Bân cười khổ, vỗ vỗ ót, được, cái này kiên định rồi, người
đi! Đổng Học Bân hối hận, sớm biết rằng như vậy mình còn rụt rè cái
rắm, nên chủ động một chút, còn tắm? Mày có bị ngốc hay không! Như
thế tốt rồi, cho mày thử, người chạy rồi? Ừm, bằng không đi qua nhà
nàng gõ cửa? Thử lại? Điên phải không? Người ta nếu đã đi, vậy ý tứ đã
rất rõ ràng!
Đi qua tắt TV, Đổng Học Bân rút điếu thuốc ra tựa vào sô pha hút vài hơi.
Sau vài phút, Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, quên đi, không suy nghĩ, đi cũng đã đi rồi, nói cái gì cũng vô dụng, ngủ thôi.
Đổng Học Bân xoa tóc ngáp một cái, chậm rãi bước vào phòng ngủ, đẩy cánh cửa ra.
Nhưng trong lúc nhất thời, Đổng Học Bân đã bị dọa hết hồn, bởi vì một thân ảnh màu đỏ trong chớp mắt đập vào nhãn cầu của hắn!
Là Cảnh Nguyệt Hoa!
Cảnh Nguyệt Hoa đang ngồi ở trong phòng ngủ xem báo!
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng! Ngài, ngài không đi hả?"
Đèn nhỏ trên đầu giường đang mở, Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu
tình ngồi ở giường đầu xem báo, không có phản ứng Đổng Học Bân, chuyên tâm xem.
Trời! Thì ra ngài tiến vào phòng của tôi!
Làm hại anh em còn ở trong phòng khách suy tư nửa ngày!
Đổng Học Bân có chút kích động, bất quá trước đó tự hỏi đã khiến
cho hắn thoáng bình tĩnh một ít, nhớ tới Tạ Tuệ Lan Cù Vân Huyên và Ngu Mỹ Hà, hô hấp của hắn liền loạn, nghĩ có cần nói chuyện với Cảnh
Nguyệt Hoa, bằng không sau này có thể lộn xộn, cũng là không tôn trọng
đối với Cảnh Nguyệt Hoa.
"Ừm, tôi có chuyện này muốn nói với ngài." Đổng Học Bân đứng ở cửa nhìn cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không ngẩng đầu lên lật tờ báo, nhìn trang tiếp theo.
Đổng Học Bân thẳng thắn nói: "Là như thế này, tôi … tôi có người yêu
rồi, đại khái là cuối năm hoặc là sang năm sẽ kết hôn, vậy … tôi
cũng không muốn lừa gạt ngài, cái này..."
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày nhìn nhìn hắn, cúi đầu, tiếp tục xem báo.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, đây là phản ứng gì? Lý giải? Sao không có động tĩnh?
Thật ra Đổng Học Bân cũng không có ý khác, cũng là muốn đem tình huống của mình nói rõ ràng trước, Cảnh Nguyệt Hoa nếu như lý giải, đánh
mình một lần cũng tốt, quay đầu đi cũng được, Đổng Học Bân đều có
chuẩn bị tâm lý, nhưng, Nguyệt Hoa khu trưởng vẫn là ngồi bất động, hình như không nghe thấy.
Lặng lẽ khoảng chừng vài phút.
Đổng Học Bân nghĩ hai bên đều cũng đủ bình tĩnh hiểu rõ, đóng cửa
phòng ngủ lên giường, tiến vào chăn, từ phía sau ôm lấy Cảnh Nguyệt
Hoa, thấp hỏi: "Thật sự được?"
Cảnh Nguyệt Hoa buông tay, đem tờ báo để qua một bên, vuốt vuốt tóc, đem kẹp tóc trên đầu xuống, ném đi.