Trong điện thoại truyền ra âm thanh của Cảnh Nguyệt Hoa "Đổng Học Bân? Làm sao?"
"Con còn nói làm sao?" Cảnh mẫu nhíu mày nói: "Em trai con cũng là
bị hắn làm cho đi trường đảng, bên kia con cũng khiến cho tên nhóc
này mất mặt, nhưng sáng sớm Tân Khoa gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nghe
nó nói, buổi tối hôm qua vũ hội khu ủy con còn cùng Đổng Học Bân khiêu
vũ?"
"Là chuyện này?"
"Là chuyện này, con nói con để ý đến hắn làm cái gì?"
"Con có lo lắng của con, chuyện trên công tác mẹ không cần lo, con sẽ xử lý tốt!"
"Mẹ cũng là nhắc nhở con một câu, Đổng Học Bân tên nhóc kia tuổi trẻ khí thịnh, không biết đúng mực, con sau này ít cùng hắn giao tiếp, tìm
cơ hội cho hắn đi, hội nghị hiệp thương chính trị, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, không phải đều có thể sao? Hiện tại mẹ mỗi lần thấy tên nhóc này trong đại viện, tức cũng không có chỗ đánh, con nói em trai con trêu hắn chọc hắn cái gì? Làm gì có ai làm việc như Đổng
Học Bân hắn chứ? Quá kỳ cục!"
"Được rồi, con biết."
"Biết là tốt rồi, mẹ biết con có chừng mực, không nói nhiều."
"Ừm, vậy cứ như vậy."
"Cứ như vậy, con làm việc của con đi, đừng quá cực khổ."
“... Ừm."
Cạch, Cảnh mẫu trong phòng ngủ cúp điện thoại, đứng dậy ra phòng.
Đổng Học Bân ở dưới giườngâm thầm cười khổ một tiếng, chẹp, bị Cảnh mẫu nói xấu, đem cả nhà Cảnh Nguyệt Hoa đắc tội.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.
Đổng Học Bân thấy Cảnh mẫu đi, cũng nhanh chóng từ dưới giường chui
ra, vỗ vỗ bụi bặm trên người, cười bất đắc dĩ, ôm quần áo trở về nhà
của mình.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Nguyệt Hoa tựa hồ còn đang ngủ.
Đổng Học Bân buông quần áo, vào phòng bếp bắt đầu làm điểm tâm.
Chờ chuẩn bị không khác biệt lắm, Đổng Học Bân lúc này mới lấy quần áo của cô ấy, mở cửa vào phòng ngủ "Nguyệt Hoa khu trưởng, đồ ăn được
rồi, dậy đi."
Trong phòng, Cảnh Nguyệt Hoa tựa ở đầu giường đang để hai tay ở trong tóc nhắm mắt suy nghĩ, tóc dài xõa qua một bên, nghe được âm thanh,
cô ấy nghiêng đầu qua, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi đem chăn kéo lên
"Không biết gõ cửa sao?"
Gõ cửa?
Đây là nhà của tôi hay là nhà ngài? Ngài thật sự không coi mình là người ngoài!
Cảnh Nguyệt Hoa đưa tay đem đến đây, lật ra đến bộ đồ lót màu
xanh bên dưới, Cảnh Nguyệt Hoa vừa nhìn, sắc mặt liền thay đổi, con
mắt nhìn thẳng hắn "Đổng Học Bân! Cậu có ý gì?"
Thấy cô ấy phản ứng lớn như vậy, nụ cười của Đổng Học Bân cứng đờ,
có chút chột dạ "Khụ khụ, không phải đem quần áo cho ngài sao?"
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn "Cậu coi tôi là thứ gì?"
"Không phải như vậy, không phải như vậy." Đổng Học Bân vội nói: "Tôi mở ngăn kéo ra muốn tìm đồ lót cho ngài, kết quả thì thấy cái này."
Cảnh Nguyệt Hoa hít một hơi thật sâu, mặt trầm như nước, không nói được một lời.
Đổng Học Bân biết, Nguyệt Hoa khu trưởng đây là trên mặt không nhịn được.
Chẹp, mình cũng thật là, làm bậy cái gì vậy.
Đổng Học Bân sợ cô ấy phát hỏa, nhanh chóng nói: "Nếu ngài không
thích, vậy mặc bộ màu đỏ đi, đều rất đẹp, tôi thật sự không có ý
khác, vậy … tôi còn đang làm canh, ngài mặc quần áo đi, tôi đi ra xem."
Tìm một cớ, Đổng Học Bân lập tức mở cửa bỏ chạy.
Sau vài phút, Cảnh Nguyệt Hoa mặc quần áo xong sắc mặt không dễ
coi cho lắm đi ra phòng, nhìn cũng không nhìn bữa sáng mà Đổng
Học Bân chuẩn bị cho cô ấy, trực tiếp vào phòng vệ sinh rửa mặt, cũng
không biết là mặc đồ lót gì nữa.
Đổng Học Bân đem canh bưng lên bàn, nói với bên trong: "Cái bàn chải
đánh răng màu xanh là của tôi, khăn mặt là màu trắng, nếu như ngài
không chê thì...”
Chờ tiếng rửa mặt yên lặng, cửa phòng vệ sinh vừa mở ra, Đổng Học Bân
cố ý liếc mắt nhìn vào trong, chỉ thấy cái khăn lau mặt màu trắng
của mình đang đong đưa trên giá treo, còn trên cái bàn chải đánh răng màu xanh thì có dính nước, hiển nhiên, Cảnh Nguyệt Hoa cũng
không có cấm kỵ dùng đồ của Đổng Học Bân. Thấy thế, Đổng Học Bân mỉm
cười, biết Nguyệt Hoa khu trưởng không có tức giận, nếu không cô ấy về
nhà đánh răng là được, nói thế nào cũng không có khả năng dùng bàn
chải đánh răng của Đổng Học Bân, ừm, không giận là tốt rồi.
"Tới tới, ăn thôi.” Đổng Học Bân cho cô ấy một đôi đũa.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nghiêm mặt ngồi xuống, bắt đầu ăn canh.
Đổng Học Bân ngồi ở bên cạnh cô ấy chớp mắt mấy cái "Mùi vị thế nào? Hợp khẩu vị không?"
"... Ừm."
"Ừm là cũng được?"
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày nhìn hắn "Ăn thì có thể yên tĩnh một chút hay không!"
Đổng Học Bân cười, cũng bắt đầu ăn, bất quá trong miệng vẫn không thành thật "Vừa rồi lúc tôi đem quần áo, mẹ của ngài vào, dọa tôi hết
hồn, nhanh chóng trốn dưới giường, sau đó nghe hai người nói
chuyện, cái này, dì Cảnh hình như có một chút ý kiến với tôi, Nguyệt
Hoa khu trưởng, cái này tôi phải giải thích một câu, chuyện của Tân Khoa quả thật không thể trách tôi, là em trai ngài năm lần bảy lượt gây khó xử với tôi, ta cũng vậy không có biện pháp, lúc này mới …" Phát
triển cùng Cảnh Nguyệt Hoa tới hiện tại, Đổng Học Bân cũng rất thông
minh sửa lời, trực tiếp thân thiết kêu "Tân Khoa".
Vừa nghe lời này, Cảnh Nguyệt Hoa thần sắc lãnh đạm đi rất nhiều.
Đổng Học Bân vừa nói vừa quan sát, lập tức sửa lời nói: "Được rồi được rồi, chuyện của Tân Khoa là tại tôi, tại tôi được chưa? Là tôi
bụng dạ hẹp hòi, đến lúc đó chờ hắn trở về, tôi tự mình nói lời xin lỗi
hắn." Đổng Học Bân nghĩ mình làm chị gái của Cảnh Tân Khoa, đương
nhiên phải rộng lượng một chút.
Cảnh Nguyệt Hoa tốn hai phút ăn xong điểm tâm, ngồi xuống sô pha, xem tin tức.
Đổng Học Bân so ra không được mạnh mẽ vang dội như cô ấy, ăn mười
phút, mới vào phòng bếp thu dọn, cuối cùng sau khi đi tới, Đổng Học
Bân ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nguyệt Hoa, nhìn cô ấy, cẩn thận đem tay để sau lưng cô ấy, chậm rãi ôm cô ấy "Mẹ của ngài nói với ngài
cho tôi tới đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc hay hội nghị hiệp thương chính trị dưỡng lão à? Khụ khụ, ngài sẽ không thật sự làm như vậy
chứ? Nếu ngài có cái suy nghĩ này, nói với tôi một tiếng trước được chứ? Tôi cũng làm tâm lý chuẩn bị." Đổng Học Bân trong lòng thật sự là rất để ý, với tính tình của Nguyệt Hoa khu trưởng, căn bản
là một người nói trở mặt liền trở mặt.
Đừng thấy lúc cô ấy không lên tiếng coi như là phối hợp.
Nhưng xuống giường mặc xong quần áo, có trời biết cô ấy nghĩ cái gì, lòng của phụ nữ như đáy biển mà.
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nhìn hắn "Lần trước tôi đã nói rõ ràng với cậu, tôi có ý kiến với cậu, là cá nhân cậu, cũng không mang vào
trong công tác! Còn nữa, đem tay cậu ra!"
Ài, chỉ biết ngài sẽ nói như vậy.
Đổng Học Bân nổi gan lên không đem tay ra, chỉ là cánh tay hơi co lại chút, vẫn đang ôm cô ấy xem TV.
Cảnh Nguyệt Hoa ngoài miệng mặc dù cứng, có thể thấy tay hắn vẫn còn, nhưng cũng không nói cái gì!