Đã tiến vào tám tháng, khô nóng trong không khí dần dần không còn rõ ràng.
Buổi sáng cuối tuần, Đổng Học Bân lái chiếc Santana của văn phòng
đường phố, tới đại viện khu uỷ khu Nam Sơn, lên lầu vào một phòng họp.
Ngày hôm nay trong khu có họp, là tổng kết về công tác xanh hoá, Đổng Học Bân đi vào phòng họp, phần lớn người phụ trách văn phòng đường phố
và lãnh đạo tương quan đều đến đông đủ, người của chính phủ khu đang
chạy tới chạy lui, chuẩn bị văn kiện và tư liệu.
Đổng Học Bân vừa đến, bên trong nhất thời yên tĩnh.
Không ít người đều nghiêng đầu nhìn về phía hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, tự làm việc của mình.
"Lão Lưu, tới rồi à?"
"Vừa tới, ông tới lúc nào?"
"Tới một hồi, ơ, lão Lý cũng tới? Không phải bị bệnh sao?"
"Bệnh nhẹ, không có việc gì."
"Ha ha, vậy là tốt rồi."
Lãnh đạo của cán bộ quen biết đều chào hỏi, ngồi xuống kề bên, nhưng không ai chào hỏi vấn an cùng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân chỉ biết sẽ là cái tình trạng này, sớm quen rồi, cho nên
ngày hôm nay mới cố ý đến muộn, gần ngay lúc hội nghị bắt đầu.
Một lát sau, đoàn người Nguyệt Hoa khu trưởng tới.
Hội nghị bắt đầu, tất cả mọi người ngồi thẳng thân thể.
Đổng Học Bân chú ý một chút biểu tình của Cảnh Nguyệt Hoa, vẫn là
giống như bình thường, mặt xinh đẹp hơi bình tĩnh, không giận tự uy, ánh mắt cô ấy cũng không có nhìn về phía mình, hình như căn bản không
nhận ra, tầm mắt lạnh lùng nhìn phía dưới, làm một bài về hoàn cảnh
công tác. Đổng Học Bân không có tâm tình nghe, mà là suy nghĩ và nhớ
đến thân thể đầy ắp của Nguyệt Hoa khu trưởng, suy nghĩ cô ấy ngày
hôm nay mặc đồ lót màu gì, vẫn là màu đỏ? Không màu? Mang đường
viền hoa? Bằng không cũng là cái màu xanh? Ngoại trừ tới trong khu
họp, Đổng Học Bân cả tháng nay chưa từng gặp qua cô ấy, Cảnh Nguyệt Hoa tựa như công tác bề bộn nhiều việc, rất lâu không quay về ký túc xá ở, gửi tin nhắn cũng không trả lời, gọi điện thoại cũng là giọng
điệu cứng rắn giải quyết việc chung, khiến cho Đổng Học Bân phiền
muộn đồng thời cũng rất nhớ cô ấy.
Bỗng nhiên, bên trên an tĩnh, tiếng nói của Cảnh Nguyệt Hoa dừng lại.
Cán bộ bên dưới vừa nhìn, tự nhiên cũng là câm như hến, đưa đôi mắt qua, không rõ ràng làm sao.
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày lạnh lùng nhìn phía Đổng Học Bân phân tâm, tiếng nói uy nghiêm nói: "Đổng chủ nhiệm!"
"Ờ?" Đổng Học Bân lúc này mới hoàn hồn, đem ánh mắt rơi vào trên
ngực Cảnh Nguyệt Hoa rút về, "Nguyệt Hoa khu trưởng? Ngài gọi?"
Cảnh Nguyệt Hoa giọng điệu có chút lạnh, "Đem chuyện vừa rồi tôi nói lập lại một lần!"
Ở đây tất cả cán bộ đều nhìn hướng Đổng Học Bân, biểu tình không đồng nhất.
Đổng Học Bân vừa nghe thì cười khổ một chút, trong lòng nói ngài nói
gần mười phút, lại không cần bài phát biểu, nghĩ đến là thảo luận, anh em làm sao mà nhớ, huống hồ hắn căn bản không nghe Cảnh Nguyệt Hoa
nói cái gì, đang bận suy nghĩ cô ấy mặc đồ lót gì.
Đổng Học Bân thẳng thắn không nói.
Thư ký khu trưởng Mã Lỵ nhíu mày, nhìn Đổng Học Bân.
Thường vụ phó khu trưởng Trầm Phi hơi lắc đầu.
Bầu không khí hội trường cứng đờ, chỉ nghe Cảnh Nguyệt Hoa lạnh như
băng nói: "Sau này lúc họp nếu như ai không muốn nghe, ai không có tâm tư nghe, có thể sớm báo cáo với tôi, tôi đặc biệt phê cho người đó
có thể không đến!" Lời tuy nhiên là nói với mọi người, nhưng rõ ràng
là nhằm vào Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lại bị gõ, đã nhớ không rõ là lần thứ mấy trong tháng rồi.
Có vài người cười khổ, có vài người muốn cười • đây là kết quả của đắc tội nhiều người.
Một giờ sau, tan họp, Cảnh Nguyệt Hoa lạnh mặt đi nhanh ra phòng họp, một phút cũng không làm lỡ.
Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn bóng lưng mê người của Nguyệt Hoa khu
trưởng, đưa tay, hơi xoa xoa ót, ngày không dễ qua, tiếp tục như thế có thể không làm được.
Cả tháng này, Đổng Học Bân biểu hiện ra như không có việc gì, cần
làm việc thì làm, cần nghĩ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng áp lực bên
trong của công tác có bao nhiêu lớn, chỉ có chính hắn biết, Vương An
Thạch tuy rằng bệnh còn chưa có hoàn toàn khỏi, nhưng cán bộ Vương hệ
cũng không bệnh, Đổng Học Bân phàm là muốn khai triển cái công tác gì,
liên quan đến cơ quan gì, sẽ có nhân mã Vương hệ nhảy ra, không phải
đánh thái cực thì cũng là vẽ mặt, về phần Cảnh hệ bên kia cũng không
khác biệt lắm, Đổng Học Bân rõ ràng Nguyệt Hoa khu trưởng vì sao vẫn
đang một mực chống lại mình, Đổng Học Bân đem Cảnh Tân Khoa vào
trường đảng, chuyện này mọi người đều biết, ở trong thể chế, rất nhiều chuyện sẽ không phải là chuyện của một người, Cảnh Nguyệt Hoa gõ mình, tám phần là vì bày ra một thái độ, đại khái là thân không khỏi tự, Đổng Học Bân cũng lý giải.
Thế nhưng, theo ngày qua ngày tháng qua tháng, Đổng Học Bân cũng càng thêm không dễ chịu.
Bí thư khu uỷ, khu trưởng, đều có ý vô ý đè nặng văn phòng đường phố
Quang Minh, hình như đã giơ đao lên, không biết lúc nào sẽ chém xuống
một kích.
Còn Đổng Học Bân? Chỉ có thể ngồi chờ chết, cái cảm giác này thật không tốt.
Bị toàn bộ khu ủy chính phủ khu chèn ép, Đổng Học Bân hiện tại đã nhàn
như một cán bộ hư chức, không có cán bộ nào nguyện ý giao tiếp, rất ít có cơ quan nào nguyện ý phối hợp văn phòng đường phố của bọn họ,
phòng làm việc bọn họ lúc này hầu như thành một bài biện, trông được
không còn dùng được. Hiện tại là Cảnh Nguyệt Hoa cầm quyền, quản lý
công tác khu ủy, cô ấy cùng lắm là ngoài miệng và hành động thoáng gõ
gõ mình, làm hình làm dạng, cũng không có ý muốn động mình, nhưng Vương An Thạch? Chờ ông ta lành bệnh trở về, chuyện này khó mà nói, Đổng
Học Bân thấy chết mà không cứu đối với viêm ruột thừa của Vương An
Thạch, khẳng định đã đắc tội ông ta, chờ Vương An Thạch trở về, hiển
nhiên sẽ không giống Nguyệt Hoa khu trưởng.
Tình huống không lạc quan.
Mắt thấy thời gian Vương An Thạch xuất viện cũng không bao lâu, phải mau chóng nghĩ cách.
Buổi sáng, văn phòng đường phố Quang Minh.
Trở về phòng làm việc, Đổng Học Bân rút điếu thuốc ra, vắt hết óc tự hỏi biện pháp giải quyết.
Lúc trước Đổng Học Bân không quan tâm đại sát bốn phương, có chuẩn bị
tư tưởng đắc tội mọi người, nhưng hắn đem chuyện tình suy nghĩ đến đơn
giản một chút, lúc đó nhiệt huyết vọt đầu, quá tức giận, Đổng Học Bân
đã có chút hối hận không nghe đề nghị của Dương Triệu Đức, quả
thật, nếu như mình điều đi tới khu khác, trên công tác tuy rằng phải
bắt đầu từ đầu, quan hệ tuy rằng phải một lần tích tụ, nhưng ít nhất
không có nhiều trở lực và cừu gia như hiện tại, muốn Đông Sơn tái khởi
cũng rất dễ, không giống hiện tại, làm một chút việc cũng gặp cản
trở, ngay cả cơ hội làm ra chút thành tích trong khu cũng không cho,
suốt ngày chỉ có thể ở tại phòng làm việc chơi trò chơi mở họp, một
chút ý nghĩa cũng không có.
Đổng Học Bân đem vấn đề chỉnh lý một lần, nhất thời cảm thụ được nguy
cơ gấp gáp, đã từng bước tới gần hắn, tiếp tục như thế, chức quan
cũng không giữ được, khẳng định có người sẽ động hắn!
Tới một người giết một người?
Ai lăn qua lăn lại tôi thì tôi lăn qua lăn lại người đó?
Đổng Học Bân nổi tâm hung ác lên, cái này vẫn là phương thức làm việc của hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại cười khổ bình tĩnh xuống, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, Đổng Học Bân đối với năng lực đấu tranh của mình còn là có chút lòng tin, nhưng đây là trị phần ngọn
không trị phần gốc a, ngã xuống một người, sẽ lại đứng lên người thứ
hai, ngã xuống người thứ hai, sẽ lại đứng lên người thứ ba, lúc nào
mới kết thúc? Không để yên! Hơn nữa nói như vậy nhiều lắm là trút ra một ngụm ác khí, đối với công tác của Đổng Học Bân chỉ có chổ hại,
không có lợi, không có một chút chỗ tốt!
Hiện tại điều Đổng Học Bân phải suy nghĩ lo lắng đã không còn là
làm sao đấu tranh, hắn cần thoát khỏi cục diện bế tắc trước mắt!
Thành tích!
Chiến tích!
Đây mới là Đổng Học Bân cần nhất!
Đổng Học Bân ánh mắt ngưng tụ, mình tới khu Nam Sơn hai tháng, đơn vị
mô phạm đã cho hắn tích lũy vốn liếng chính trị, cũng là tư lịch còn
thiếu chút nữa, Đổng Học Bân nghĩ mình lúc này cần phải làm là công tác
tốt, chiếm được một chiến tích, sau đó đặc biệt đề lên phó xử, nói
vậy, Đổng Học Bân là có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, một lần nữa
đi lên quỹ đạo thể chế.
Nhưng một chiến tích đủ để cho Đổng Học Bân đặc biệt đề bạt … nói dễ vậy sao?
Hiện tại Đổng Học Bân ngay cả khai triển công tác đều đều bị trong
khu và khu ủy làm khó, quá khó khăn, không ai cho Đổng Học Bân cơ hội xoay người.
Lúc này Đổng Học Bân tiến vào thời kì khủng hoảng chính trị
lần đầu tiên của hắn, muốn nhảy ra ngoài đương nhiên không đơn giản như vậy, trong thể chế có nhiều người càng chạy càng ướt trong cơn
sóng chính trị, từ đó về sau chưa dậy nổi, đúng vậy, nhiều đến hằng hà
vô số, Đổng Học Bân cũng không muốn trở thành một thành viên trong
bọn họ.
Dụi tàn thuốc, Đổng Học Bân xoa xoa mi tâm.
Một bước chuyển ngoặt, hắn cần một cơ hội khiến cho hắn xoay người!
Nghĩ nghĩ nghĩ.
Suy nghĩ suy nghĩ.
Chiến tích... Phó xử... Chiến tích...
Ánh mắt Đổng Học Bân bỗng nhiên rơi vào một tờ báo trên bàn công
tác, đây là báo ngày hôm qua của thành phố Phần Châu, là một phần
báo do khu phố đặt mua, ánh mắt Đổng Học Bân không khỏi khẽ động,
trong đầu nhất thời hiện lên một ý niệm, nếu như có thể sử dụng FORWARD
đi tới tương lai, xem báo qua vài ngày nữa của thành phố Phần Châu, vậy nói không chừng có thể cho cơ hội xoay người của Đổng Học Bân tới.
Nhưng vừa suy xét, vừa không quá thỏa đáng, thành phố Phần Châu
quá lớn, huyện Duyên Đài thuộc về thành phố Phần Châu, khu Nam Sơn
cũng thuộc về thành phố Phần Châu, vài tin tức như thế, lỡ như không
ghi lại cái gì Đổng Học Bân muốn nhìn, vậy chẳng phải là lãng phí? Không bằng thử lại Nam Khởi Thần Báo? Không được? Phạm vi cũng quá lớn,
Đổng Học Bân hiện tại muốn nhìn đến chỉ có chuyện bên phố Quang Minh
này, chỉ có cái này mới cùng một nhịp thở với hắn.
Ví dụ như phòng làm việc qua vài ngày nữa sẽ có biến cố.
Ví dụ như công tác báo cáo của phòng làm việc qua vài ngày.
Những cái này, tại nhật báo thành phố và Nam Khởi Thần Báo đều không
có biện pháp thấy, cho dù may mắn gặp phải, cũng sẽ không ghi lại bao
nhiêu, cùng lắm là miêu tả vài dòng. Mà hiệu quả của FORWARD
lại ngắn, Đổng Học Bân cũng không thể đem FORWARD ra cược với vận
khí, tình huống hiện tại đối với hắn quá bất lợi, Đổng Học Bân không
chống nổi, phải nghĩ một kế sách vạn toàn.