Quyền Tài

Chương 702: Hạ độc thủ



Buổi tối.

Đại viện văn phòng đường phố.

Chu Diễm Như gọi điện thoại tới, “Chủ nhiệm, có chuyện này tôi nghĩ nên báo lại với ngài một câu”.

Đổng Học Bân lấy tay gạt tàn thuốc.

“Là biển quảng cáo rượu bảo vệ sức khỏe ở ngoài khu xã Liễu Hạng, công ty rượu đã cho người sửa chữa rồi”.

Đổng Học Bân nhíu mắt lại, “Đang sửa?”

Chu Diễm Như nói: “Đúng vậy, vẫn đang thi công, tôi phái người đến ngăn cản bọn họ, nhưng những người này không nghe, có lẽ tối nay sẽ làm xong, ngài xem có cần kêu người đến hiện trường xử lý một chút không?” Văn phòng đường phố yêu cầu đối phương dỡ bỏ biển quảng cáo, Tống Thanh Minh chẳng những không nghe, còn khư khư cố chấp muốn sửa chữa lại biển hiệu, chuyện này làm cho Chu Diễm Như rất tức giận, công ty rượu của Tống Thanh Minh đã muốn công khai khiêu khích văn phòng đường phố. Một thương nhân, dám to gan khiêu khích cơ quan chính phủ, lá gan của đối phương quả thật không nhỏ.

“Chủ nhiệm Chu, bảo người của chúng ta trở về đi”.

“Nhưng chuyện này...” Chu Diễm Như tức giận.

“Tôi sẽ xử lý, hắn muốn sửa chữa, vậy để cho hắn sửa đi”.

Chu Diễm Như sửng sốt, không rõ trong hồ lô của Chủ nhiệm Đổng bán thuốc gì, “Vậy được”.

Chuyện này đã chọc giận Đổng Học Bân, đối mặt với Tống Thanh Minh không biết tốt xấu gì, Đổng Học Bân cũng không cần nói nhiều.

Đổng Học Bân ăn cơm chiều xong, lập tức gọi điện cho Tiền Lệ Hoa.

Tít tít tít, tít tít tít, thông…

“Alo, ai vậy?”

“Cô Tiền, là cháu, Tiểu Đổng”.

“Là Tiểu Bân, ha ha, đây là số di động của cháu sao?”

“Vâng, cháu vẫn dùng số này.”

“Được, lát nữa tôi lưu lại”.

“Chị Ngu và Thiến Thiến có khỏe không?”

Tiền Lệ Hoa vừa nghe thế, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, “Đều khỏe, đã đến huyện Duyên Đài đem hành lý của họ lại đây hết rồi, tạm thời ở chỗ tôi, hai ngày tôi và cha Mỹ Hà đều được nghỉ, từ sáng đến tối đều ở bên Mỹ Hạ và Thiến Thiến, tôi vừa nấu cơm cho hai mẹ con nó xong, bây giờ đang ăn cơm”.

Chỉ đơn giản hàn huyên vài câu.

Đổng Học Bân bỗng nhiên nói: “Cô Tiền, cái này… có chút việc cháu muốn nhờ cô”.

“Cháu đã cứu mạng cô, giúp con gái và cháu ngoại cô, cái gì mà nhờ với không nhờ, không cần khách khí như vậy, có việc cháu cứ nói”.

“Là như thế này” Đổng Học Bân đem việc lúc sáng kể từ đầu chí cuối cho bà nghe.

Tiền Lệ Hoa nhíu nhíu mày, “Đã đụng trúng người ta, còn dám đem biển quảng cáo đi sửa? Ông chủ này có vẻ không đúng rồi”.

Đổng Học Bân nói: “Có điều tình hình văn phòng đường phố của chúng cháu bây giờ không tốt lắm, bọn họ không phối hợp làm việc với chúng cháu, cũng không có biện pháp gì với công ty rượu cả, cho nên cháu muốn nhờ cô giúp”.

“Có gì tôi có thể giúp nào?”

“Trước đó cháu có nghe Tống Thanh Minh gọi điện thoại, giống như đang xin vay vốn”.

“Vay vốn? Ngân hàng nào?”

“Là ngân hàng công thương, hình như có Chủ nhiệm Đường gì đó”.

Tiền Lệ Hoa cân nhắc một chút, “Giám đốc tín dụng Đường Minh sao?”

“Không biết gọi là gì, cháu cũng chỉ là nghe qua thôi, dù sao công ty rượu đang rất gấp gáp xin vay vốn, nghe nói nghe nói công ty rượu của họ hoạt động không tốt lắm”.

Tiền Lệ Hoa cười cười, “Các khoản vay một trăm ngàn trở xuống thật ra tôi cũng không chú ý, chỉ lúc xét duyệt cuối cùng mới liếc mắt một cái, loại xí nghiệp vừa và nhỏ này, trước kia tôi đều để cho Đường Minh phụ trách, cậu nói Chủ nhiệm Đường hẳn là ông ta rồi, tôi biết rồi, là công ty rượubảo vệ sức khoẻ à? Tôi gọi điện thoại cho người điều tra một chút, nếu thật sự là do chi nhánh ngân hàng bên tôi phê duyệt, vậy chuyện này cháu sẽ không cần quản nữa, tôi sẽ giải quyết”.

“Cảm ơn cô Tiền”.

“Nói không cần khách khí mà, cháu là ân nhân của cả nhà chúng tôi, việc nhỏ này có là cái gì chứ?”

Ngày hôm sau.

Giám đốc Đường, Giám đốc Ngân hàng Công thương đang ở trong nhà ăn sáng, điện thoại đột nhiên vang.

Vừa thấy dãy số gọi đến, vẻ mặt giám đốc lập tức trở nên nghiêm túc, đứng lên nghe máy nói: “Thống đốc”.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ trung niên trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đường Minh sao? Đang ở đâu vậy?”

“Ở nhà đang chuẩn bị đi đến đơn vị đây, ngài có cái gì phân phó sao?” Đường Minh đương nhiên hiểu được người đang gọi điện thoại cho mình không phải là phó giám đốc ngân hàng gì đó, mà là Thống đốc Ngân hàng Công thương, cho nên thái độ của ông ta mười phần câu nệ.

“Việc phê duyệt cho công ty rượu bảo vệ sức khoẻ vay vốn, là anh phụ trách?”

Đường Minh lo lắng nói: “Là tôi, đã xét duyệt gần xong rồi, đang định đưa cho ngài xem qua”.

“Không cần cho tôi xem, nghe nói biển quảng cáo của công ty rượu xảy ra vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, vì vậy hãy dừng lại đi!”

“Hả?” Đường Minh nói: “Nhưng…”

“Tôi không muốn nói lại lần thứ hai!” Điện thoại trực tiếp ngắt!

Trong lòng Đường Minh nhất thời nhảy dựng lên, không biết rốt cuộc vấn đề là gì, hít một hơi, ông ta lập tức cầm lấy di động gọi cho Tống Thanh Minh.

Giờ phút này, Tống Thanh Minh đã đến công ty rượu, đang bàn công việc với hai bạn làm ăn.

“Ông chủ Tống, khoản tiền này đã kéo dài một tuần rồi” Một người trung niên vẻ mặt không vui nói.

Tống Thanh Minh cười nói: “Ông Lữ, ngân hàng đã định cho vay rồi, trước cuối tuần tiền có thể đến, tôi cam đoan với ông, chỉ cần tiền vừa đến, tôi lập tức gửi qua cho ông”.

Điện thoại vang lên.

Tống Thanh Minh vừa nhìn số điện thoại hiển thị, nói với hai người, “Chờ chút, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại”.

Đi đến hành lang, Tống Thanh Minh nghe máy, cười ha ha nói: “Đường lão ca” Hắn nghĩ hẳn là việc cho vay đã được giải quyết, gọi hắn đi ngân hàng đi đến làm thủ tục.

Nhưng Đường Minh nói một câu lại làm Tống Thanh Minh ngẩn ra.

Đường Minh nói: “Việc cho vay bị áp chế rồi”.

“Cái gì?” Tống Thanh Minh kinh ngạc nói: “Chủ nhiệm Đường, anh đừng nói giỡn với tôi chứ, không phải đều phê duyệt xong rồi sao?”

“Là được rồi, nhưng Thống đốc ngân hàng vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói tôi phải dừng việc cho vay lại, nói biển quảng cáo của các anh có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng”.

“Biển quảng cáo? Việc này có quan hệ gì sao?”

“Dù saotôi cũng bất lực với khoản vay này”.

“Đường lão ca” Tống Thanh Minh có một chút nóng nảy, “Hiện tại tài chính của công ty rượu có chỗ hổng nghiêm trọng, nếu không vay được, chúng tôi chỉ có thể đóng cửa, mà nếu khoản vay này không thể cho vay thì đối với ngân hàng các anh cũng là một loại tổn thất lớn”.

Đường Minh nói: “Chuyện này tôi thực không có cách nào, thật xin lỗi, người áp chế khoản vay vay này là Thống đốc ngân hàng”.

Nếu là một người của quỹ tín dụng, hoặc là một giám đốc chi nhánh ngân hàng của quận hay phó giám đốc ngân hàng thành phố thì còn có thể thương lượng, nhưng bây giờ người hạ lệnh áp chế lại là Thống đốc Ngân hàng Công thương, một người chỉ cần nói không được, không cho ký tên, thì khoản cho vay này tuyệt đối không có cách nào khác, đây là muốn cũng không được

Ngắt điện thoại, cả người Tống Thanh Minh đều rít lên một hơi.

Ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay tại sao lại thành cục diện như thế này? Còn kinh động đến cả Thống đốc ngân hàng? Tống Thanh Minh cảm thấy chính mình cũng không có mặt mũi lớn như vậy!

Đắc tội với người rồi!

Tự mình biết là đắc tội với người khác rồi!

Tống Thanh Minh rất nhanh đã nghĩ đến một khả năng duy nhất!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.