Đổng Học Bân ngồi ở ngồi tren ghế đá uống một ngụm trà, đối diện là TạHạo ồn ào chết sống đòi Đổng Học Bân dạy cậu ta công phu, Đổng Học Bânkhông để ý tới cậu ta, ngồi nghĩ chuyện của chính mình.
“Đổng ca, anh nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì, chuyện công việc”.
“Được rồi, có phải nghĩ xem làm thế nào để cầu hôn chị em không?”
“Coi như cậu thông minh! Vậy cậu thử nói xem, anh nên cầu hôn thế nào đây?”
“Tùy tiện mua cái nhẫn kim cương, rồi cầu hôn, như thế thôi chứ có gì đâu”.
“Sao có thể đơn giản như vậy, chị của cậu có rất nhiều tật xấu, cậu cũng không phải không biết”.
“Ai da, chị của em có cái gì tật xấu gì chứ?”
“Anh sợ chọn cái chị em cho là keo kiệt quá”.
“Được rồi, được rồi, chị của em không phải người như thế, Đổng ca, anhđừng thấy chị em ngoài miệng thì cứ nói như vậy, nhưng mà thật ra chị ấy chỉ nói thế thôi, anh đừng nghe chị ấy nói, cơ bản không phải nói thậtđâu”.
“Ừm, cái này anh biết”.
“Anh cứ nghe em nói chắc chắn không sai đâu, không cần quan tâm anh cầu hôn như thế nào, chị của em khẳng định cũng sẽ đồng ý”.
“Cậu vẫn không hiểu, không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý”.
Đổng Học Bân hiện tại thấy rối rắm nhất chính là vấn đề này, Tạ Tuệ Lanhạ thấp thân phận của mình chỉ ra yêu cầu Đổng Học Bân phải cầu hôn cô,Đổng Học Bân không thể lại hỏi cô cầu hôn như thế nào? Cái này gọi làchuyện gì chứ Cho nên việc cầu hôn chỉ có thể tự Đổng Học Bân suy nghĩ,đây là chuyện đại sự của cả đời người, không thể qua loa, Đổng Học Bâncảm thấy chẳng những phải cầu hôn, còn phải cầu hôn sao cho kinh thiênđộng địa oanh oanh liệt liệt, làm cho người bên ngoài không tìm ra đượckhuyết điểm nào, làm cho chị Tạ cao hứng một phen, sau đó lại vô cùngnáo nhiệt cưới Tạ Tuệ Lan về, thế này mới tính là OK.
Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn.
Nghĩ đến đây. Đổng Học Bân không thể không nghĩ đến chuyện nhẫn kết hôn. Đây là thứ nhất thiết phải chuẩn bị, nhưng chuẩn bị cái gì? Có một đôinhẫn kim cương màu hồng trên ti vi để so sánh, thì mua cái nhẫn kimcương gì cũng không sang được về đẳng cấp, hoặc là nói chính trong lòngĐổng Học Bân cảm thấy không thể nhẫn nại được, bình tĩnh mà xem xét,điều kiện của chính mình cùng Tạ Tuệ Lan quả thật chênh lệch rất lớn, cả về tướng mạo, gia thế. Cho nên chị Tạ có thể gả cho mình, Đổng Học Bân thật sự rất cảm kích, cũng càng không muốn cho cô phải chịu ủy khuất,cũng không muốn cho người bên ngoài nói linh tinh, lải nhải chính mìnhkhông xứng với cô.
Không được, chính mình không thể làm cho Tuệ Lan chịu ủy khuất!
Phải dành chi chị Tạ một việc thật ngạc nhiên! Đôi nhẫn kim cương màu phấn hồng kia…. Phải mua!
Trong lòng Đổng Học Bân đã có chủ ý, trên mặt cũng có chút vui vẻ, chiếc nhẫn kim cương có giá trị hơn hai trăm triệu, lấy cái này đi cầu hônkhẳng định không tính là khó coi? Quyét định như vậy đi.
Đổng Học Bân lập tức nói: “Tiểu Hạo, cậu đi về trước đi”.
“…Làm gì?”.
“Bảo cậu về trước thì cậu về đi”.
“ Được rồi được rồi, vậy em đi xem tivi”.
Chờ Tạ Hạo vừa đi, Đổng Học Bân liền lấy điện thoại di động gọi cho CùVân Huyên, điện thoại rất nhanh thông, “Alo. Huyên di, trong nhà thế nào rồi?”
“Tất cả đều tốt, em đang đưa Thiên Thiên đi dạo”.
“Vậy, anh hỏi chuyện này, chúng ta còn có bao nhiêu tiền?”.
“Tiền của anh ở trong thẻ bạch kim của ngân hàng công thương, anh tự tra đi”.
“Ừm? Thẻ gì?” Đổng Học Bân sửng sốt, “Anh làm gì có thẻ bạch kim gì”.
Cù Vân Huyên cười nói: “Là trước khi em đi thừa dịp anh đang ngủ liền để vào, bán công ty, chi phiếu không dùng được, nên gửi tiền vào thẻ choanh”.
“Hài, em cho anh làm gì, em không cần tiền sao?”
“Em cũng để lại cho mình năm triệu. Về sau mua nhà ở cũng tốt, đứa nhỏđến trường cũng tốt, tiền đều gửi vào trong thẻ rồi, còn lại một trămchín mươi triệu đều trong thẻ ấy”.
“Sao em lại làm vậy”.
“Đồ cổ là anh mang đến, phỉ thúy cũng là anh mang tới, công ty bán, số tiền này nên đưa cho anh, em cầm cũng vô dụng”.
“Sao em phải phân rõ ràng với anh vậy!”
“Là anh cũng phân quá rõ ràng với em, bên này em cũng đủ tiền dùng, haitrăm triệu cầm ở trong tay, anh nghĩ em tiêu thế nào? Anh muốn đầu tư gì thì đầu tư đi, không cần phải thương lượng với em, chờ sau này con cầndùng đến tiền, em lại đến tìm anh lấy, quyết định như vậy đi” Bỗngnhiên, bên kia truyền đến tiếng khóc oa oa, Cù Vân Huyên vội nói: “Thiên Thiên khóc, có thể là đói bụng, không nói chuyện với anh nữa, em gácmáy đây”.
“Được được, em mau đi đi”.
Gác máy, Đổng Học Bân mở ví của mình, quả nhiên có một tấm thẻ bạch kimcủa ngân hàng công thương, một trăm chín mươi triệu, tính thêm tiềntrong thẻ của mình, cũng không đến hai trăm triệu, mua nhẫn như thế nàođây? Nhìn tình hình hội đấu giá, ít nhất còn phải chuẩn bị thêm một trăm triệu mới đủ, ít nhất phải có ba trăm triệu mới có thể chắc chắn.
Còn thiếu một trăm triệu?
Vay tiền? Tìm ai mượn! Bán nhà cũng không đủ!
Một phân tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán, chứ đừng nói một trăm triệu, cướp đâu ra một trăm triệu?
Từ sau khi phát tài, Đổng Học Bân vẫn không coi tiền là cái gì, thực sựđến lúc cần dung đến tiền mới hiểu được, thứ tiền này, có bao nhiêucũng không đủ dùng.
Tiền!
Tiền!
Tiền!
Đổng Học Bân đau đầu, còn muốn cho Tuệ Lan một sự ngạc nhiên, hiện tạixem ra là quá khó khăn, ngay cả chính mình muốn mua cặp nhẫn giá trị kia cũng không mua được!
Trở lại trong biệt thự, Tạ Tuệ Lan và mấy người Hàn Tinh đang xem tivi,vẫn là cái tiết mục vừa rồi, giờ phút đang bán đấu giá cổ vật, Hàn phunhân cũng tốt, Tạ Tuệ Lan cũng thế, đều thích sưu tập đồ cổ, cả hai đều xem rất say mê.
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một bức bức hoạ quyển.
Tạ Tuệ Lan ồ một tiếng, “Từ Dương họa?”
Đổng Học Bân có biết một chút về cái này, “Từ Dương? Bức họa được vẽ bởi một họa sỹ cung đình từ thời nhà Thanh?”
“Đúng là nó, lại đây nhìn xem” Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh
Đổng Học Bân ngồi xuống cùng nhìn vào màn hình, “Đây là bức họa được vẽthời kỳ đầu, có điều hẳn là cũng có thể giá trị chục triệu, tuy rằngdanh khí không bằng Tề Bạch Thạch, có điều mỗi lần bán đấu giá bức họacủa người này đều là giá trên trời”.
Tạ Hạo bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, trước khi mọi người đến Ngụy Nam cũngđã tới, nghe nói hơn mười ngày trước biệt thự nhà anh ta bị cháy? Trongkét bảo hiểm còn có một bộ Từ Dương họa? Giá trị một trăm triệu?”
Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng, “Đáng tiếc”.
Đổng Học Bân nói: “Đặt ở trong két bảo hiểm? Vậy hẳn là bức họa sẽ không sao hết”.
“Sao lại không có việc gì?” Tạ Tuệ Lan giải thích nói: “Nóng mấy trămthậm chí hơn một ngàn độ, tủ sắt đều biến hình, chứ đừng nói đồ vật bêntrong, tuy rằng không có trực tiếp đốt tới, có điều dù sao cũng là giấy, sớm bị nướng thành tro rồi, nghe nói sau đó Ngụy Nam có tìm người mởquỹ bảo hiểm ra, có điều tất cả ở trong đều một màu tro bụi, đángtiếc,bức họa “Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ”, đó là một bức họa rấtquý”.
Đốt thành tro?
Giá trị một trăm triệu?
Đổng Học Bân ánh mắt đột nhiên vừa động một cái, “Vậy hiện tại bức họa đó đâu?”
“Cái gì ở đâu?”
“Đã thành tro bụi, vẫn ở trong biệt thự?”
“Có lẽ thế, bên biệt thự đó hình như vãn để nguyên đó”.
Đổng Học Bân nhất thời đánh lên một quyền, “Bá mẫu, con xin về trước,đột nhiên nhớ ra còn chút việc, Tiểu Hạo, Tiểu Nhiên, Tiểu Tĩnh, ngạiquá, anh đi trước nhé”.
Cơ hội kiếm tiền tới rồi!
Có thể mua nhẫn rồi!
Trong nháy mắt tinh thần Đổng Học Bân trở lên cực kỳ phấn chấn!!