Trong ký túc xá trường đảng, Đổng Học Bân xoay người bước xuống giường, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải là cặp nhẫn kim cương, mà là tiền, trong đầu tất cả đều là tiền. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay tại lúc kết thúc buổi đấu giá ngày hôm qua, Đổng Học Bân tìm người phụ trách bán đấu giá Gia Đức, hỏi thăm một chút xem mình cần trả bao nhiêu tiền đấu giá, kết quả đối phương nói cho Đổng Học Bân một con số quả nhiên vượt qua dự toán, hai trăm tám mươi bảy triệu, Đổng Học Bân căn bản không đủ tiền trong tay, nếu nội trong một hai ngày tới không có biện pháp thanh toán khoản tiền này, thì cặp nhẫn kia chẳng những không thuộc về mình mà còn phải bồi thường tiền.
Bạn cùng phòng Hàn Hưng Hoa còn đang ngủ.
Đổng Học Bân lập tức đánh răng rửa mặt, ra ký túc xá gọi điện thoại.
“Mẹ, con Tiểu Bân đây” Đổng Học Bân nói vào di động: “Mẹ đang ở nhà sao?”
Lâm Hiểu Bình ừm một tiếng, “Mẹ vừa dậy? Có việc gì sao?”
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, “Khụ khụ, là như thế này, chỗ mẹ có bao nhiêu tiền?”
“Tiền? Có hai triệu cũng là lần trước con đưa cho mẹ giữ, mẹ không động đến chút nào, vẫn giữ cho con, làm sao vậy?”
“Vậy mẹ cho con mượn dùng tạm nhé”.
“con không có tiền sao? Mẹ biết biết, con lớn như vậy cần phải tiêu tiền, có bao nhiêu tiền cũng hết”.
“Ai da, con cũng không tiêu linh tinh, là có việc cần dùng, dù sao mẹ cũng cứ cho con mượn đi, mấy ngày nữa con sẽ trả mẹ”.
“Được, vậy lát nữa mẹ sẽ ra ngân hàng gửi tiền cho con”.
“Cảm ơn mẹ”.
“Đúng rồi, có đủ hay không? Không đủ thì trong người mẹ còn có một ít tiền, mấy vạn đấy, nếu con có việc cần gấp thì cứ nói, mẹ đi tìm lão Dương mượn?”.
“Ai da, đừng đừng, mẹ đừng tìm chú Dương vay tiền làm gì, không cần đâu”.
Tuy rằng số tiền này là Đổng Học Bân đưa cho mẹ, nhưng lúc này phải dùng đến, Đổng Học Bân vẫn cảm thấy thật xấu hổ, không có biện pháp nào khác, đành cố qua cửa này rồi nói sau. Có điều trong tay mẹ có hai triệu cũng vẫn không đủ dùng, còn thiếu chừng một triệu nữa. Tìm chú Dương mượn hiển nhiên là không được, da mặt Đổng Học Bân có dày đến đâu cũng không làm được, căn bản cũng không có biện pháp nào mở miệng, tìm Huyên di? Càng không được, số tiền Huyên di giữ đều là tiền dùng cho con, một phân tiền cũng không thể động, tìm Cảnh Nguyệt Hoa mượn? Vẫn là không được, dùng tiền mà người nhà Tuệ Lan cho để mua nhẫn, Đổng Học Bân cảm thấy chẳng ra gì, huống hồ Nguyệt Hoa mới hơn ba mươi tuổi, tích tụ cũng sẽ không được nhiều.
Đúng rồi, tìm Từ Yến đi!
Lúc này Đổng Học Bân cũng chẳng quan tâm có mặt mũi hay không, người có quan hệ khá gần với anh, có thể vay tiền mà lại không quá đường đột, Đổng Học Bân có thể nghĩ đến chỉ có chị Từ.
Tít tít tít, điện thoại vừa thông suốt.
“Alo?” Từ Yến mang theo giọng buồn ngủ nhẹ nhàng cất tiếng.
Đổng Học Bân thật có lỗi nói: “Ai da, chị Từ, quấy rầy ngài chị rồi? Thật đáng trách”.
“Là Tiểu Đổng”.
Ngáp một cái, Từ Yến cười nói: “Không có gì, chị cũng đang muốn dậy đây, có việc gì sao?”
Đổng Học Bân khó có thể mở miệng hắng hắng cổ họng, “Là có chuyện này, khụ khụ, cái đó, là như thế này…”
“Có việc gì cứ nói, tiểu tử cậu khi nào lại ấp úng như? Với chị mà còn không nói được? Có phải lại gây chuyện hay không?”
“Hài, không có, chị là muốn mược chị chút tiền”.
“Cậu vay tiền chị?” Từ Yến vui vẻ nói: “Tiểu tử ngươi tùy tiện động thủ một cái là đã có một chiếc chiếc Cayenne cậu còn có thể thiếu tiền sao?”
“Việc này cũng không phải là động chân tay gì, chỉ là có việc thôi”.
“Nói đi, cần bao nhiêu”.
“Năm trăm ngàn, năm trăm ngàn là đủ”.
Từ Yến không chút nghĩ ngợi nói: “Được, lát nữa cậu gửi số tài khoản ngân hàng vào điện thoại của chị rồi chị gửi tiền qua cho cậu”.
“Chị Từ, vậy tôi rất cám ơn chị, cảm ơn”.
“Được rồi, cậu đừng có giả khách khí nữa”.
“Chờ tôi có tiền tôi sẽ trả chị”.
“Chờ cậu dư dả rồi nói sau, chị sống một mình, cũng không cần dùng đến tiền”.
Đổng Học Bân biết, năm trăm ngàn đối với một ít thương nhân mà nói, có lẽ chẳng là cái rắm gì, nhưng đối với một cán bộ quốc gia như chị Từ mà nói, cũng tuyệt đối không phải con số nhỏ, Từ Yến hiện tại là một người trong quốc an, chính là chức vụ lãnh đạo, một tháng tiền lương cũng đến không được là bao, lo lắng đến hoàn cảnh của Phần Châu, thậm chí lương càng thấp, năm trăm ngàn, có thể là tất cả số tiền Từ Yến tích cóp được, chị Từ có thể không cần xem, mà gửi tiền cho vay, có điều, xét về quan hệ giữ hai người thì cũng không cần khách khí như vậy, Đổng Học Bân nói một câu cám ơn rồi không nói cái gì nữa, mà âm thầm ghi tạc trong lòng.
Giữa trưa.
Vào luc ghỉ ngơi, Đổng Học Bân vụng trộm chuồn ra ngoài trường đảng, đi ra ngân hàng.
Tiền bán chiếc Cayenne, và các khoản tiền khác được gửi vào trong tài khoản, tiền lương mấy năm nay, Đổng Học Bân cũng đã thu lại tất, tính cả tiền của mẹ và Từ Yến gửi đến, rốt cuộc mới được gần hai trăm chín chục triệu. Kết quả là, Đổng Học Bân lập tức đi công ty bán đấu giá, đem tiền đến thanh toán đầy đủ, lấy nhẫn về.
Trong một gian phòng bán đấu giá.
Đổng Học Bân nhất thời kích động khi thấy đôi nhẫn màu phấn hồng được đem ra, cảm giác cầm ở trong tay so với cảm giác nhìn từ xa thật khác, mười phần mê lực, nếu không nói không có tiêu tiền sa hoa thì không đúng, nhưng thật sự là tiền nào của nấy. Sau khi nghiệm hóa, Đổng Học Bân bảo nhân viên công tác điều chỉnh về số vòng của nhẫn, làm kích cỡ của đôi nhẫn kia nhỏ đi một chút, điều chỉnh lại số cara của nhẫn kim cương.
Nhân viên công tác nghi hoặc hỏi: “Anh quyết định thế sao?”
Đổng Học Bân nói: “Quyết định”.
“Vậy anh chờ một chút”.
Mua nhẫn kim cương chủ yếu là để cầu hôn Tạ Tuệ Lan, đương nhiên là để chị Tạ thêm cao hứng, cho nên ngay từ đầu Đổng Học Bân đã chuẩn bị đem chiếc nhẫn phấn hồng kia chỉnh nhỏ đi một chút, tặng cho Tạ tỷ.
Nửa giờ sau, nhẫn ra lò.
Đổng Học Bân đeo thử, rất vừa lòng, cất vào trong hộp thật cẩn thận, ra khỏi công ty bán đấu giá.
Công tác chuẩn bị đã xong, sẽ cầu hôn như thế nào đây.
Đổng Học Bân lập tức gọi điện cho Tạ Tuệ Lan, “Tuệ Lan, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, đang ở ký túc xá đọc sách ha ha, tiểu tử anh đang ở đâu?”
“Anh cũng ăn xong rồi, đúng rồi, buổi tối anh muốn gặp em có chút việc, em xem…”
“Vậy tối nay, sau khi tan học, Tạ tỷ sẽ chờ anh ở hậu viện”.
“Đừng, chuyện này không thể nói trong trường đảng, buổi tối em về nhà đi nhé, về chỗ bá phụ bá mẫu, đến lúc đó anh sẽ đến, gặp mặt tán gẫu”.
“Ừm? Có gì mà thần thần bí bí thế?”.
“Đến lúc đó em sẽ biết, được hay không em chỉ cần nói một câu là được”.
“Được, ha ha, vậy Tạ tỷ của anh sẽ ở nhà chờ anh, lần trước ba tôi đi công tác không được nghỉ, lần này vừa lúc ông có nhà, đợi lát nữa cũng gọi bọn Tiểu Tĩnh Tiểu Nhiên đến, còn có tên tiểu tử Tiểu Hạo kia nữa”.
“Được vậy tối nay gặp”.
Ngắt điện thoại, ánh mắt Đổng Học Bân trở nên kiên định, ngẩng lên trời, hung hăng nắm lấy thắt lưng, cầu hôn sao, hắn đã rất muốn đeo nhẫn cho Tuệ Lan rồi!!