Ngồi ở trên ghế Đổng Học Bân nhìn mình ở trong gương, mặt cùng tóc bị cô nhân viên trang điểm làm cho rối tung để trang điểm.
“Tiểu Bân” Ngoài cửa vọng tới âm thanh nhỏ nhẹ của Tạ Tuệ Lan: “Anh ra ngoài này một chút”.
Đổng Học Bân cũng không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng hỏi: “Anh đang trang điểm, có chuyện gì vậy?”
“Đợi anh chọn giúp em váy cưới, anh xem phải chọn bộ nào đây”.
“Anh còn một lúc nữa mới xong, em tự mình xem đi, em thích bộ nào thì lấy bộ đó”.
“Mình em thích thì ích gì, anh cũng phải thích nữa”.
“Em thích là được rồi, anh còn không biết em sao? Em từ khi nào lại hỏi ý kiến anh thế? Anh nói bộ nào đẹp nhất định em sẽ đưa ra một đống lý do, cuối cùng sẽ vẫn là bộ em chọn, em mà nghe theo anh, họa có là mặt trời mọc phía tây” Đổng Học Bân sớm đã nhìn thấu Tuệ Lan.
“Em quá đáng vậy sao?”
“Đúng vậy đó”.
“Hóa ra tiểu tử anh nghĩ em vậy đó, Tạ tỷ của anh đau lòng lắm này, ha ha”.
“Ha ha, vậy đợi anh 10 phút nữa, xong việc anh sẽ chọn giúp em”.
“Quên đi, em tự mình chọn, a bộ này thật tuyệt”.
“…”
Cô gái trang điểm phía sau vừa chải tóc cho anh, vừa cười nói: “Đổng tiên sinh, vợ anh thật xinh đẹp”.
Đổng Học Bân vui vẻ đáp: “Cô ấy xinh đẹp gì chứ”.
Cô gái lại nói: “Anh thật khiêm tốn, nói thật, tôi làm ở đây cũng đã 5,6 năm, lần đầu tiên thấy người xinh đẹp như vợ anh, đây không phải là lời khách sáo, vừa rồi ông chủ của chúng tôi còn đặc biệt dặn tôi rằng thử hỏi anh một tiếng, xem có thể để lại cho chúng tôi một tấm ảnh cưới không? Chúng tôi sẽ treo ảnh ở bức tường chính diện, nếu được chúng tôi sẽ miễn phí tiền ảnh cưới và hóa trang”.
“Cảm ơn” Đổng Học Bân cười nói: “Nhưng thật là xin lỗi”.
Cô nhân viên trng điểm cố nói: “Anh không thử hỏi cô ấy xem? Chủ yếu chúng tôi…”
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Không cần hỏi, thực không được. Về sau có cơ hội rồi nói sau”.
Đổng Học Bân tuy rằng không có đồng nào, nhưng cũng không đếm xỉa tới chủ ý kia, chủ yếu vẫn là ảnh cưới của bọn họ không thể treo linh tinh, đặc biệt là Tuệ Lan, với tư cách là cô ba của Tạ gia, sao có thể để ảnh cưới của mình treo ở tiệm ảnh cưới? hai người đều là cán bộ Nhà nước, hơn nữa cấp bậc không nhỏ, khoa trương chuyện này đương nhiên là không thể, cũng không nhất thiết phải làm.
Hai mươi phút sau, trang điểm xong.
Đổng Học Bân bước ra ngoài, đúng lúc thấy Tuệ Lan đang thử áo cưới.
Một thân Tạ Tư Lan màu trắng làm cho người ta có cảm giác xinh đẹp tuyệt trần.
Tạ Tuệ Lan nhìn thấy Đổng Học Bân trong bộ vest không nhịn được cười nói: “Ai da, anh chàng đẹp trai này là ai? Chồng tôi đâu? Phải chăng còn ở trong kia?”
Cô gái trang điểm cười không ngớt.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, “Gây chuyện gì đấy?”
Tạ Tuệ Lan nheo mắt nói: “Nhân lúc chồng tôi không có đây, chúng ta cho nhau số điện thoại đi, có được không?”
Đổng Học Bân trừng mắt nhìn cô, da mặt hắn cũng không dày, "Bao nhiêu người đang nhìn đấy, đừng có gây chuyện nữa”.
“Ha ha ha” Tạ Tuệ Lan nâng vày cưới chầm chậm bước lại, “Ai gây chuyện với anh? Người yêu em đột nhiên trở nên đẹp trai thế này. Em quả thật có chút không tiếp nhận nổi, tới đây nào, để Tạ tỷ của anh xem thử” Tạ Tư Lan nhìn anh không chớp mắt.
Đổng Học Bân ai da nói: “Em đừng nhìn anh nữa, hôm nay vai chính là em, để anh xem váy cưới của em… Chà, thật là đẹp”.
Tạ Tuệ Lan cười cười “Có sao?”
“Có chứ” Đổng Học Bân nheo mắt nhìn cô, rồi tiếp lời: “Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời”.
Lúc này, một thợ chụp ảnh đi ra, “Anh chị, phòng chụp đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ hai người chụp chứ”.
Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, “Tốt”.
Để tiết kiệm thời gian cũng như tiền bạc, hai người không đi chụp bên ngoài, mà chỉ chụp ở tiệm áo cưới.
Tách tách tách… từng tấm ảnh ra lò.
Đổng Học Bân rõ ràng có thể cảm nhận được, hôm nay Tạ Tuệ Lan vô cùng vui vẻ, cô cùng anh tạo rất nhiều tư thế, hai người chụp chừng trên trăm tấm.
“Tới nào, chụp xong tấm này là ok, hai người hôn nhau đi nào”.
Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân, cười cười, khẽ khép mắt lại.
Đổng Học Bân mặt nóng lên, ho khan ho khan, rồi cũng hôn Tạ Tuệ Lan
Người chụp ảnh chụp rồi lại nói: “Anh Đổng, đừng cứng người như vậy, thả lỏng nào, cố gắng thả lỏng, chúng ta chụp lại một bức nào”.
Đổng Học Bân lại hôn Tuệ Lan
“Vẫn kém một chút, hiệu quả không tốt” Người chụp ảnh nhìn hai người cười nói: “Anh Đổng, nụ cười của anh rất không tự nhiên, anh nhìn cô ấy xem, cười thế nào cũng rất xinh đẹp? Anh cứ xem như không có tôi ở đây, cứ hôn như lúc bình thường ấy, chúng ta chụp lại lần nữa nào”.
Đổng Học Bân trong lòng nghĩ, tôi có thể so với cô ấy được sao, da mặt cô ấy dày lắm!
Ở bên hai ba người nhìn vào, Đổng Học Bân không quen hôn Tạ Tư Lan trước mặt nhiều người như vậy, nên không thể tự nhiên, “Nếu vậy thì như thế này đi, chụp cũng nhiều rồi, hay thôi nhé”.
Tạ Tuệ Lan lại nói: “Chụp một kiểu thắm thiết đi, đừng có hồ đồ”.
Đổng Học Bân đau khổ, đành phải tiếp tục.
Làm đi làm lại mấy lần, bức ảnh này mới chụp xong
Đổng Học Bân bước xuống từ sân khấu, trán hắn đẫm mồ hôi, kết hôn vốn dĩ là chuyện vui, nhưng Đổng Học Bân không nghĩ nó lại mệt nhọc tới vậy.
Tạ Tuệ Lan dường như chưa ưng ý, cô đi tìm thợ ảnh, lại bắt đầu nhìn mấy tấm ảnh, chọn một số cho album, còn một số để phóng to.
“Tiểu Bân, anh tới đây mau”
“…Để làm chi?”
“Bức này anh thấy thế nào? Phóng to treo trong phòng của chúng ta nhé?”
Đổng Học nhìn đi nhìn lại: “Được, nghe theo em đi”.
Tạ Tuệ Lan ừ một tiếng, lại chỉ tiếp, “Bức này thì sao?”
“Cũng được”.
“Được cái gì, bức này khong đẹp, nụ cười méo mó” Tạ Tuệ Lan không khách khí, “Em nói anh nghiêm túc một chút được không? Kết hôn là chuyện đại sự, anh không được qua loa”.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa ngất xỉu, “Em thấy không được còn hỏi anh làm gì?”
“Ha ha, em muốn xem thái độ của anh ra sao”.
Đổng Học Bân nói: “Thái độ của anh rất tốt, chỉ là quan niệm của chúng ta không giống nhau, anh cho là đẹp, chưa chắc em đã nghĩ vậy, em đừng lấy cách nghĩ của em đo lường anh, anh thật sự cho bức này đẹp, nụ cười tuy rụt rè, em đừng có toàn quyền, bức em vừa chọn, có đánh chết anh cũng không treo trong phòng”.
“Được rồi, ha ha, biết tiểu tử anh da mặt mỏng, vậy chọn bức anh nói đi”.