Hai chiếc Audi A81 một đen một bạc chầm chậm lái vào Tây Giao, dừngtrước sân biệt thự, cửa xe vừa mở lần lượt bước xuống là Tạ Tuệ Lan, Hàn phu nhân, Tạ Tĩnh, Tạ Nhiên, Hạ Diễm Trân… phần lớn đều là nữ quyến Tạgia, hôm nay mọi người tới đây chủ yếu xem phòng cưới của Tạ Huệ Lan vàĐổng Học Bân, chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày kết hôn.
Trong sân.
Xuống xe Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: “Xe lái thế nào?”
Tạ Tĩnh đi lên kéo tay chị, vui cười nói: “Rất tuyệt, cảm ơn chị”.
“Đừng khách khí, ha ha, em và Tiểu Nhiên thích là được rồi” Tạ Tuệ Lan đáp.
“Đâu chỉ là thích” Hạ Diễm Trân cười nói: “Hai đứa nhỏ này, ngày hôm qua vừa lấy xe đã lái khắp một vòng Bắc Kinh” Hạ Diễm Trân nhìn Tạ Tuệ Lannói: “Tuệ Lan, đợi sau khi cháu và Tiểu Bân kết hôn, cô cũng sẽ tặng hai đứa một chiếc”.
Đổng Học Bân tặng con trai, co gái bà một phần lễ vật quả là xa xỉ, saukhi Hạ Diễm Trân bàn bạc với chồng Tạ Quốc Lương đều cho rằng thật không thích hợp, cho nên cũng muốn mua tặng lại gì. Tạ Tuệ Lan xua tay nói:“Cô đừng làm vậy, cháu và Tiểu Bân đều mua xe cả rồi”.
“Mua rồi” Hạ Diễm Trân nhìn xung quanh, “Xe đâu?”
Tạ Nhiên nói: “Chị và anh rể mua một chiếc Landrover và một chiếc Porche”.
Tạ Tĩnh bổ sung: “Đã ký hợp đồng nhưng xe chưa tới, có lẽ vài ngày nữa”.
Tạ Tuệ Lan ha ha cười, “Mai là kết hôn, xem ra trước kết hôn không lái được rồi”.
Hàn Tinh ở bên mỉm cười nói: “Bố cô chưa lái qua Landrover, cô thật ghê, có lái cũng không sợ thiên hạ xì xầm”.
Tạ Tuệ Lan vui vẻ nói: “Tiểu Bân lúc trước lái Mercedes đi làm, sau đổi thành Cayenne anh còn chả ngại, cháu sợ gì chứ”.
Hàn Tinh tức giận nói: “Hai vợ chồng son các người đúng là hợp đôi, người tung kẻ hứng”.
“Yên tâm đi” Tạ Tuệ Lan vuốt mái tóc, “Lúc đi làm cháu sẽ không dùng”.
“Đây là phòng cưới của bọn cháu” Hàn Tinh nhìn biệt thự, hai lòng gật đầu: “Không tồi”.
Tạ Tuệ Lan giải thích: “Thật ra là Tiểu Bân mua cho mẹ anh ấy, hai chúng cháu khi kết hôn thì sống ở đây, đến lúc vẫn phải chuyển đi".
Lúc này, biệt thự cửa vừa mở ra.
Đổng Học Bân bước đi ra: “Ai u, bác gái, cô đều đến đây? Mau mời vào, mau mời vào”.
Hàn Tinh nhìn xem bên trong, “Người nhà cháu đâu?”
Học Bân nói: “Mẹ cháu đi mua giường và chăn rồi, còn nói phải đổi bộ màu hồng, vừa mới đi được một lúc”.
Tạ Tuệ Lan hắn giận hờn nói: “Mẹ bị huyết áp cao, anh còn để mẹ bận rộn vậy, còn anh thì ngồi ở nhà?”
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Anh có khuyên nhưng mẹ sống chết cũng không nghe lời, anh đi mua mẹ không yên tâm”.
Hàn Tinh đi vào trong biệt thự, “Đi thôi, chúng ta đi vào nhà chờ mọi người”.
Tạ Nhiên nhìn khó xung quanh hồi lâu, “Anh rể, nhà bên này đại khái khoảng bao nhiêu tiền”.
Đổng Học Bân vuốt vuốt mũi ra chiều suy nghĩ, “Ai da, không nhớ chínhxác nữa, chắc khoảng hơn chục triệu? Một căn có ưu đãi, đại khái khoảnghai chục triệu”.
Tạ Tĩnh lắp bắp kinh hãi, “Hai chục triệu?”
Hàn Tinh cảm khái nói: “Bên này phòng ốc cũng không phải rẻ”.
Tạ Tĩnh chớp chớp ánh mắt, lập tức cười hì hì nhìn về phía Tạ Tuệ Lan,“Chị, vẫn là anh Đổng thương chị, nhẫn kim cương ba trăm triệu, xe vàitriệu, nhà vài chục triệu, nói mua là mua”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Tiểu tử này chính là người mới phát tài, ngoài tiền chẳng có gì nữa”.
Đổng Học Bân tố cáo với Hàn Tinh: “Bá mẫu, người xem xem? Lại bắt đầuchém cháu đấy, cô ấy xem như đó là niềm vui trong ngày, đúng là lờikhông rời khỏi việc, cháu thật khâm phục cô ấy”.
Hàn Tinh bị chọc cười, “Được, quay về cô sẽ phê bình nó!”
Tạ Tuệ Lan nheo nheo mắt nhìn Đổng Học Bân, “Được, tiểu tử, có bản lĩnh, còn học được cách tố cáo bà chị này?”
“Anh đi lấy nước, mau ngồi đi” Tiến vào phòng Đổng Học Bân hừ một tiếng, không để ý tới nàng, lập tức thu xếp đứng lên đi pha trà.
“Không cần không cần” Đổng Học Bân nói: “Mọi người xem ti vi đi, điều khiển đang ở trên sofa đó”.
“Ai da, anh còn khách khí với em” Tạ Tĩnh mặc kệ vẫn muốn giúp đỡ.
“Không phải khách khí, em cứ ngồi đi, nhanh thôi mà” Đổng Học Bân khôngđể cho cô đụng vào bất cứ thứ gì, ép cho cô phải ngồi xuống sau đó mớiđi lấy nước.
Hạ Diễm Trân nhìn anh cười nói: “Tiểu Bân là dân Bắc kinh xưa sao? Lớn lên trong ngõ nhỏ phải không? Vừa nhìn là nhận ra”.
Tạ Tĩnh đưa mắt nhìn mẹ: “Mẹ mới biết sao? Không phải sớm nói anh rể là người Bắc Kinh sao?”
Hạ Diễm Trân lắc đầu nói: “Mẹ nói Bắc kinh xưa, không phải ý đó, TiểuTĩnh Tiểu Nhiên hai người bọn con, thật ra nếu nghiêm khắc mà nói thìphải dân Bắc kinh xưa”.
Tạ Tĩnh ngạc nhiên nói: “Con sinh ra ở Bắc Kinh, lớn lên ở Bắc kinh, vậy mẹ nói con người ở đâu?”
Hàn Tinh cười ha ha nói: “Mẹ cháu nói là hoàn cảnh trưởng thành, con vàTiểu Nhiên dù sinh ra ở Bắc Kinh, nhưng chưa từng sống trong ngõ nhỏ,vừa sinh là sống trong nhà cao, không giống như lớn lên trong các ngõnhỏ, cho nên khẩu âm hay, thói quen cũng thế, đều không đậm chất BắcKinh, bác và Hạ Trân thật ra cũng không như vậy, trong bọn nhỏ đời thứba nhà chúng ta, thì Tuệ Lan và Tiểu Bân là dân Bắc Kinh xưa, Tuệ Lanlúc đầu cũng lớn lên trong ngõ nhỏ, nghe khẩu âm là nhận ra, Tiểu Bâncũng vậy, nói nặng hơn”.
Tạ Tĩnh cười khanh khách, “Ra là vậy, nhưng anh rể quá khách khí”.
Đổng Học Bân nở nụ cười: “Khách khí một chút không nên sao? Anh cũng không phải người ngoài, chủ yếu là do thói quen thôi”.
Tạ Tuệ Lan nói: “Thật ra hai chúng ta cũng không tính, bây giờ còn cóvài người Bắc Kinh xưa? Trừ ông nội chẳng còn thấy được bao nhiêu?”
“Đúng là vậy, bây giờ ngõ nhỏ trong thành đại bộ phận là dân ngoại tính, không khí không còn giống trước kia”.
Vừa xem ti vi vừa nói chuyện, không khí trong phòng thật rôm rả, hơn nữa chữ Hỉ lớn đã dán từ lâu, khắp nhà đâu đâu cũng lộ ra không khí vui vẻ.
Nửa giờ sau.
Loan Hiểu Bình đã trở về.
“Bà thông gia”.
“Mọi người đều đến rồi sao? Thất lễ quá, tôi đi mua ít đồ, không ngờ mọi người tới nhanh vậy”.
“Chúng tôi cũng vừa đến, Tuệ Lan còn không mau cầm đồ giúp mẹ chồng con?”
“Không cần, để tôi, để tôi. Mọi người cứ ngồi đi”.
Sau đó mọi người ngồi hàn huyên, Hàn Tinh và Loan Hiểu Bình dường nhưhẹn từ trước, đột nhiên gọi Tuệ Lan và Đổng Học Bân tới phòng ngủ.
Trong phòng.
Mọi người đều ngồi xuống giường. Hàn Tinh kéo tay Tuệ Lan, vui vẻ nhìnhai đứa trẻ “Mai là hôn lễ, theo quy định, ngày mai hai đứa không thểgặp mặt, cho nên có một số lời hôm nay cô nói luôn, ha ha, Tiểu Bân, Tuệ Lan, hai cháu kết hôn, trong lòng cô rất vui, hai ngày nay cô và HiểuBình giống nhau, đều chẳng thể nào ngủ được, vừa nhằm mắt là chuyện củahai đứa lại hiện ra, trước cô chúc phúc hai đứa, hai đứa có thể đi đếnngày hôm nay thật không dễ gì, điểm này cô tin hai đứa rõ hơn ai hét,họa trời họa người các cháu đều đã trải qua, nên cô tin so với ngườikhác, hai đứa càng biết trân trọng ơn, cho nên nhất định phải sống chotốt, phong ba bão táp đều trải qua rồi, không quan tâm sau này hai vợchồng cãi nhau vì chuyện gì, nhưng nhớ lấy câu này, không có sống màkhông có trắc trở, không có vợ chồng không cãi nhau".
Đổng Học Bân lập tức nói: “Bác gái, chúng cháu rõ rồi”.
Hàn Tinh gật đầu vỗ tay Đổng Học Bân, cầm tay Tuệ Lan giao cho hắn: “Hôm nay, ta giao Tuệ Lan cho cháu, phải đối xử tốt với nó, ta chỉ có mộtđứa con gái này”.
Đổng Học Bân lập tức tỏ thái độ nói: “Bác gái, bác cứ yên tâm”.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhẹ giọng kêu một tiếng: “...Mẹ”.
Hàn Tinh cười cầm tay hai người, mắt lúc đó đỏ hoe, dường như bà vừa rơi lệ
Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ bàn tay mẹ: “Mẹ, đừng khóc được không? Mẹ đừng dọa bọn con chứ, ha ha”.
“Mẹ đang rất vui” Hàn Tinh hấp háy mũi, cười một bên đầu, “Bà thông gia, bà cũng nói gì đi chứ”.
“Vậy... tôi nói.” Loan Hiểu Bình nghe vậy, chậm rãi nắm lấy tay Tạ TuệLan: “Tuệ Lan, Tiểu Bân có thể lấy cháu đó là phúc phận của nó, nó từnhỏ đã chẳng có nhiều ngày vui vẻ, từ sau khi bố qua đời nó cùng báctrải qua không ít cơ cực, nhưng nó chưa một lần oán trách bác, bác vẫnluôn cảm thấy thiếu nợ nó, có lỗi với nó…”
Đổng Học Bân không thích nghe, ngắt lời nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, có nợthì là con nợ mẹ, làm gì có đạo lý mẹ thiếu nợ con, mẹ có lỗi gì với con chứ?”
“Con để mẹ nói hết” Loan Hiểu Bình kéo tay Tạ Tuệ Lan nói: “Tuệ Lan, vừa rồi mẹ cháu giao cháu cho con trai bác, Tiểu Bân nó làm việc thườngkích động, trước nay chưa từng để ý hậu quá, nhưng nó là người có tâm,điểm này thì bác biết, nó kém cháu vài tuổi, cháu cũng hiểu chuyện hơnnó, về sau sống cùng nhau, cháu nên chiếu cố nó nhiều, có xảy ra chuyệngì cũng đừng chấp nhặt nó”.
Tạ Tuệ Lan trịnh trọng nói: “Bác yên tâm đi”.
“Có cháu ở bên bác cũng yên tâm” Loan Hiểu Bình nhìn về phía con trai:“Con cũng vậy, về sau phải đối xử tốt với Tuệ Lan, nếu để mẹ biết con ăn hiếp nó, mẹ không tha cho con đâu”.
“Con biết rồi” Đổng Học Bân cười khổ, trong lòng thầm nghĩ con dám ănhiếp cô ấy sao? Cô ấy không ăn hiếp con đã là may mắn lắm rồi.
“Tuệ Lan, điện thoại bác cháu biết rồi” Loan Hiểu Bình nói: “Về sauthằng bé này có ăn hiếp cháu, cháu cứ gọi cho bác để bác xử nó cho”.
Tạ Tuệ Lan ha ha cười không ngừng, “Được, mẹ”.
“Ừm!” Loan Hiểu Bình cũng bị này một tiếng mẹ kêu thật sự vui vẻ, “Con ngoan!”
Một phen trò chuyện, một phen dặn dò, đây mới là hương vị gia đình chân chính.