Mặt trời đã lên cao, chiếu từng bóng người trên mặt đất.
“Chúc mừng hai người kết lương duyên, ha ha”.
“Chú Lưu, cảm ơn chú tới tham gia chúng ta hôn lễ của chúng cháu, ha ha, Tiểu Bân, đây là Lưu bộ trưởng bộ vệ sinh”.
“Ngô Chủ nhiệm, ngài đã tới? Mau mời vào, xin giới thiệu đây là nhà tôi, đây Ngô Chủ nhiệm”.
“Ha ha, cô Trần đây là Tiểu Bân, Tiểu Bân, đây là cô của nhà ta, phía xa là dượng".
“Ha ha, Tiểu Mỹ cũng đến đây? Nghe nói mẹ em nằm viện, chị đã nói với Tiểu Bân đi thăm cô, sức khỏe cô bây giờ thế nào?”
Trong vườn vô cùng náo nhiệt.
Tạ Tuệ Lan từ nhỏ sống trong môi trường này, mưa dần thấm lâu, thói quen cũng vậy, thật dư sức ứng phó với những trường hợp kiểu này, hơn nữa phần lớn mọi người cô đều quen, nhưng Đổng Học Bân còn kém xa, trong một giờ hắn đứng ở cổng đón khách cùng Tuệ Lan, mồ hôi từng giọt rơi xuống, đã nhanh chóng làm ướt đẫm áo hắn, dù rất mệt nhọc nhưng hắn đã có tâm lý chuẩn bị, biết được hôn lễ sặc mùi chính trị có thể rất gò bó, cổ họng đã khát khô, hơn nữa đến thời gian đi vệ sinh cũng không có, nếu đi vệ sinh mà bên ngoài lãnh đạo tới thì biết phải làm sao? Người ta sẽ nghĩ mình không tôn trọng người ta, chỉ một tiểu tiết nhỏ có thể làm quan hệ thêm phúc tạp, cho nên Đổng Học Bân đành chấp nhận khó chịu.
Vẫn cứ từng người từng người đi tới.
Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan đón khách ở cửa, khách vào rồi, Tạ Quốc Bang Tạ Quốc Lương cùng Hàn Tinh... phụ trách dẫn người đi.
Bỗng nhiên, Tạ Tĩnh chạy tới: “Chị, anh rể, Tổng Bí thư tới”.
Đổng Học Bân vội lấy lại tinh thần, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Ngược lại Tạ Tuệ Lan lại rất thong dong, gật gật đầu nói: “Chị biết rồi” Trên mặt tiếp tục lộ vẻ cười tủm tỉm, tiếp tục đón từng khách tới.
Nhưng một lúc sau Tổng Bí thư vui vẻ bước tới
Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên gần gũi nhìn đến Tổng Bí thư, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tạ Tuệ Lan lập tức kéo Đổng Học Bân đi tới phía trước vài bước, tiếng nói phía sau cũng nhất thời nhỏ đi rất nhiều.
Tổng Bí thư cười chỉ chỉ bọn họ: “Tuệ Lan, ha ha, tốt, vài năm không thấy, cháu càng ngày càng đẹp, ta đã không còn nhận ra”.
Tạ Tuệ Lan ung dung cười cười: “Tổng Bí thư, bác nói làm cháu đỏ mặt này”.
“Cháu mà đỏ mặt? Từ sau tuổi 16, bác đã không còn thấy cháu đỏ mặt nữa rồi, ha ha, đây là Tiểu Đổng hả?" Tổng Bí thư nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: “Anh hùng xuất thiếu niên, tiểu tử cậu khá lắm”.
Đổng Học Bân cuống quít nói lời khiêm tốn.
Tổng Bí thư cũng không nói nhiều với bọn họ, sau tiếng chúc mừng là đi vào biệt thự.
Bên kia, Tạ lão gia nhờ bác sỹ dìu đỡ đi ra, cười ha ha gật đầu với Tổng Bí thư.
Tổng Bí thư thấy thế, lập tức bước nhanh đón nhận đi, vươn tay đỡ Tạ lão gia tử, “Lão gia, ngài như thế nào còn tự mình đi ra?”
Tạ lão gia cười nói: “Đến đây? Ngồi vào bên trong đi”.
Tổng Bí thư cười gật gật đầu, đỡ Tạ lão cùng nhau đi vào.
Mọi người thấy vậy đều không bất ngờ, Tổng Bí thư dù là lãnh đạo tối của của Nhà nước, nhưng luận về bối phận, Tạ lão gia cùng bối phận với phụ thân của Tổng Bí thư, Tạ lão và bố Tổng Bí thư khi xưa là chiến hữu, nói gì thì Tạ lão cũng là trưởng bối của Tổng Bí thư. Tổng Bí thư nên làm tròn phận hậu bối, bây giờ trong giai cấp cầm quyenf, cơ bản đã không còn mấy người có thể cùng thân phận với Tạ lão.
Tổng Bí thư vừa đi, Đổng Học Bân mới thở phào nhẹ nhõm, Tổng Bí thư có thể đích thân tới đây tham dự hôn lễ của hắn và Tuệ Lan, Đổng Học Bân đương nhiên kinh ngạc tột cùng, nhưng hắn cũng hiểu, Tổng Bí thư không phải vì thể diện của bọn họ mà là vì thể diện của Tạ gia, thậm chí đại bộ phận lãnh đạo đều vì Tạ lão mà tới. Chỉ cần có Tạ lão, Tạ gia có thể vững như thái sơn, điều này Đổng Học Bân đã từng nghe được từ chính miệng Tuệ Lan, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy.
Không lâu, phu nhân Thủ tướng cũng đến.
Đổng Học Bân lại vội lên tinh thần.
Thủ tướng phu nhân trước chúc mừng hai người, sau đó nói Thủ tướng bận chuyện không tới được, nhờ bà chúc mừng hộ, và đưa lễ vật mừng.
Đổng Học Bân liên tục cảm ơn.
Người cơ bản đã đến đông đủ, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Tổng Bí thư cùng Tạ lão gia nói nói cười cười hàn huyên trong chốc lát, sau đó lại chúc mừng Tuệ Lan và Đổng Học Bây, rồi viện cớ có việc nên phải cáo từ về sớm. Thời gian của Tổng Bí thư quý như vàng, muốn người ta ở cả buổi quả là làm khó, hơn nữa Tuệ Lan chỉ là đời thứ ba của Tạ gia, và chỉ là trưởng nữ, nên thái độ cũng có chút khác biệt, điều này cũng nằm trong dự liệu.
Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân đích thân tiễn Tổng bí thư.
Bên kia, Thủ tướng phu nhân cũng chưa đi, đang cười nói với Tạ lão, thăm hỏi tình hình sức khỏe của Tạ lão.
Tiệc cưới lần này, vẫn do Tạ lão chỉ huy.
Bữa ăn vừa bắt đầu, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan liền đi kính rượu.
Hôn lễ kiểu này, cũng là một lần khảo nghiệm tửu lượng, bao nhiêu vị tai to mặt lớn tới, đâu có thể chúc riêng từng bàn, như vậy quá không tôn trọng, chỉ có thể kính từng người, bao nhiêu người vậy phải uống bao nhiêu cốc? uống không đếm xiết, nhưng may mà Hàn Tinh sớm đã chuẩn bị, trước khi bọn Đổng Học Bân đi kính rượu, đã đổi Mao đài thành nước trắng, đây không phải không tôn trọng người khác, chủ yếu là không ai có được tửu lượng đó, cũng không có ai đi vạch trần chuyện này.
Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan trước kính trưởng bối, Tạ lão gia, Tứ gia cùng Tạ Quốc Bang Loan Hiểu Bình… sau đó lần lượt đi tới các bàn kính rượu.
“Lưu bộ trưởng, vợ chồng tôi chúc ngài một ly".
“Trần Chủ nhiệm, bận trăm công ngàn việc còn tới đây, tôi kính ngài”.
“Cô Liễu chúng ta cùng cạn nào, biết cô tửu lượng không cao, ha ha chúng cháu cạn, còn cô tùy ý".
Cơ bản đều do Tuệ Lan nói, thỉnh thoảng Học Bân mới chen vào vài câu phụ họa, sau đó nâng cốc lên cạn sạch.
Một ly…
Năm ly...
Đổng Học Bân vừa tươi cười trò chuyện với khách, vừa cảm thấy bụng vô cùng khó chịu.
Cho dù không phải rượu, nhiều nước như vậy cũng đủ chết.
Bụng trướng thật khó chịu, quả thực phải nhanh giải quyết!
Thì ra kết khổ sở như vậy, sớm biết thế này thì gấp gáp làm gì.
Đổng Học Bân trong lòng vừa buồn bực, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của mẹ đang nâng chén uống cùng bà thông gia, Đổng Học Bân lại không còn buồn bực chút nào.