Đổng Học Bân đang muốn gọi điện thoại gọi Quách Thuận Kiệt tiến đến, cộc cộc cộc, Quách Phàn Vỹ đến văn phòng gõ cửa trước, Quách Phàn Vỹ tại lúc Đổng Học Bân vừa mới tiến vào phân cục cũng sai hắn làm không ít, Đổng Học Bân đưong nhiên sẽ không có bất kỳ hảo cảm nào đối với hắn, tăng thêm Quách Phàn Vỹ không có chỗ dựa cường ngạnh, ngoại trừ quan hệ không tệ cùng Bàng Chủ nhiệm, người trong nhà nghe nói cậu hắn tại hải quan đầu kia làm lãnh đạo, cho nên Quách Phàn Vỹ thuận lý thành chưong bị Đổng Học Bân liệt vào đối tượng muốn gõ thứ hai.
“Đổng Chủ nhiệm, chuyện bên này xong xuổi, ngài còn có cái gì phân phó không ạ?”
“Hội trưởng bố trí xong chưa?” Đổng Học Bân ôn hòa nói.
Quách Phàn Vỹ trong vẻ tươi cười lộ ra ý tứ hàm xúc nịnh nọt, “Theo như ngài dặn dò đều bố trí thỏa đáng, cam đoan không có vấn đề”.
Đổng Học Bân gật gật đầu, sở cái chén, nâng lên muốn uống trà, nhưng nước đến bên miệng mới phát giác là lạnh, hắn lại thả cái chén xuông.
Quách Phàn Vỹ xem xét, lập tức vượt lên trước một bước cầm lấy cái siêu, cung kính rót nước cho Đổng Học Bân, “Ngài uống”.
“ừm” Đổng Học Bân có phần ngoài ý muốn, trong lòng tự nhủ Quách Phàn Vỹ này không hô là cao thủ nịnh nọt, da mặt cùng đủ dày, mình so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, hắn lại còn có thể cúi người cúi đầu xuống, thay đổi là mình khẳng định không làm được. Đổng Học Bân không khỏi thay đổi cách nhìn đối với hắn, do dự một lát, nhìn mí mắt hắn đã lung lay như vậy, tạm thời không gõ hắn, quan sát trước rồi nói sau, “...Cậu gọi Quách Thuận Kiệt tới đây”.
Quách Phàn Vỹ cúi đầu khom lưng đáp ứng một câu, lui thân ra khỏi phòng.
Mười mấy giây đồng hồ sau, cộc cộc cộc, tiếng đập cửa yếu ớt vang lên.
Trong lòng Đổng Học Bân cười lạnh, “...Tiến vào đi!” Thấy mặt Quách Thuận Kiệt giống như cha chết, Đổng Học Bân lười nhiều lời với hắn, đưa tay vứt một chồng văn kiện qua, “Đánh những tư liệu này vào trong máy vi tính, phải lập hồ sơ, cậu lập tức làm, trước khi tan sở tôi muốn dùng!” Phần văn kiện này đối với Đàm Lệ Mai mà nói, khả năng ba, bốn giờ là xong, nhưng đổi với Quách Thuận Kiệt, chỉ sợ không có bảy tám giờ tuyệt đổi không có cách nào đánh xong.
Quách Thuận Kiệt tức giận, “Một mình tôi đánh?”
Đổng Học Bân nhìn hắn, “Cậu nói đi?”
Quách Thuận Kiệt mắng to vài câu trong lòng, nhẫn nhịn, cầm văn kiện bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Chờ hắn vừa đi ra ngoài, Đổng Học Bân sở điện thoại nội tuyến trên bàn, gọi cho phòpg tổng họp bên ngoài, tít, tít, tít, nghe đầu kia nhấc một tiếng, là Đàm Lệ Mai, Đổng Học Bân tiện thể nói: “Đàm tử, tôi cho Quách Thuận Kiệt một phần văn kiện, bảo hắn đánh, cô giám sát xem, người khác ai cũng không cho phép hỗ trợ, bắt hắn làm một mình”.
Đàm Lệ Mai vừa nghe đã vui vẻ, “Được, tôi hiểu rồi”.
Một tháng trước kia, Quách Thuận Kiệt cũng không ít lần bắt ba người Đổng Học Bân và Đàm Lệ Mai, Thung Tử chia sẻ công tác của hắn, bây giờ là lúc nên trả nợ.
Một buổi xể chiều, khoa viên trong phòng tổng hợp đều rất thanh nhàn, duy chỉ có Quách Thuận Kiệt ở đăng kia đánh chữ răng rắc, từ buổi sáng đến giữa trưa rồi đến buổi chiều, suốt sáu bảy tiếng đồng hồ, eo Quách Thuận Kiệt đều mệt mỏi cứng lại rồi, ngón tay càng hầu như mất đi tri giác. Quách Thuận Kiệt một mực quan hệ không quá tốt cùng những đồng nghĩệp khác, Đàm Lệ Mai à, Thường Quyên à, lão Nghiêm à, tất cả mọi người ở một bên nhìn hắn chê cười.
Tới gần lúc tan tầm, đau lưng Quách Thuận Kiệt đem bản word cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân copy phần word vào trong máy vi tính mình, cũng không còn để cho Quách Thuận Kiệt ngồi, cứ như vậy tự xem bản chính, mười phút, hai mươi phút, Đổng Học Bân càng xem càng tức giận, quay đầu lại theo dõi con măt hắn, tham khảo thoáng qua từ ngừ Dương Nhất Trung và lãnh đạo khác sử dụng khi giáo huấn người, lớn tiếng quát trách mắng: “Cậu làm cái gì đây? Hả!? Sự tình đơn giản như vậy cũng không làm xong? Cậu xem xem cậu đánh cái gì đây? Cậu không biết chừ hả!? Toàn lỗi chính tả, cậu bảo tôi lập hồ sơ như thế nào? Cậu bảo tôi làm sao cầm qua cho lãnh đạo?”
Mặt Quách Thuận Kiệt lúc đó lúc trắng, “Thời gian quá gấp!”
“Đừng lấy cớ!” Đổng Học Bân vỗ cái bàn, “Tiểu Đàm người ta mỗi lần làm chẳng phải cũng là thời gian như vậy sao? Hả!? Tại sao người ta làm được cậu không được? Cậu so với Tiểu Đàm thiếu một cái đầu hay thiếu một cánh tay?” Khoát tay chặn lại, Đổng Học Bân nói: “Tôi cho ngươi biết, cái tư liệu này hôm nay phải làm ra, làm không hết cậu tăng ca làm cho tôi, khi nào thì làm xong thì tan tầm!”
Quách Thuận Kiệt mười phần hận ý nhìn sang Đổng Học Bân, mẹ, lão tử không để yên cho ngươi, sau đó... quay đầu đi.
Trước cửa phòng, Đàm Lệ Mai và Thung Tử đều ở dưới cái bàn vụng trộm giơ ngón tay cái lên đối với Đổng Học Bân bên này.
Đổng Học Bân mỉm cười nhìn nhìn, mở trừng hai mắt nhìn hai người.
Bên ngoài, nhìn thấy Quách Thuận Kiệt hai ngày trước còn chỉ lên trời muôn làm Phó Chủ nhiệm kia bị Đổng Chủ nhiệm mới nhậm chức thu thập, mí mắt Thường Quyên nhảy nhót, trong lòng rất không yên, lúc còn đang mở hội Đảng ủy, nàng khuyên qua Đổng Học Bân nên cúi đầu với Quách Thuận Kiệt, nhớ rõ mình còn cậy lớn hơn nói vài câu giáo dục hắn, cái này, Tiểu Đổng Chủ nhiệm sẽ không bởi vậy mà ghi hận mình chứ?
Càng nghĩ càng lo lắng, mắt thấy sắp tan tầm, Thường Quyên lưỡng lự một lát, thế là chạy nhanh mang gương ra đánh đánh lại phân, vẽ mi mắt, đi đến văn phòng chủ nhiệm gõ cửa.
“Mời vào”.
Đi vào, Thường Quyên đem cửa khép lại, nặn ra một nụ cười quyến rũ đối với Đổng Học Bân trên ghế làm việc, “Đổng Chủ nhiệm”.
Đổng Học Bân cảm nhận được trong mắt nàng có điện, ho khan vài tiêng, “Ngồi đi, có việc gì?”
Thường Quyên câu nệ ngồi nửa cái mông xuống, “Đổng Chủ nhiệm, tôi nói lời xin lỗi ngài trước, ngài cùng biết con người của tôi có đổi khi nói chuyện không suy nghĩ, giữa trưa ngày đó, lúc hội nghị Đảng ủy sắp chấm dứt ấy, tôi... Ài, ngài lớn có độ lượng, đừng chấp nhặt một nữ nhân như tôi, tôi...”
Đổng Học Bân thoáng ngơ ngác một chút, sau đó mới nhớ tới nàng nói cái gì, không khỏi bật cười nói: “Thường tỷ, chị nói nghiêm trọng như vậy, những lời kia của chị tất cả đều là vì muốn tốt cho tôi, tôi đây vẫn không rõ sao? Hài, chị vì chuyện này à? Tôi còn tưởng cái gì”.
Nghe hắn còn gọi mình là Thường tỷ, trong lòng Thường Quyên cùng có nhiêu thoải mái, mị thái trên mặt càng đậm, ngữ khí cùng thoải mái hơn rất nhiều, “Ha ha, tôi nói Tiểu Đổng Chủ nhiệm rất phóng khoáng mà, a, lúc không ở ngoài... tôi gọi ngài là Tiểu Đổng Chủ nhiệm có gì đáng ngại không?” Vốn lời này không xấu, nhưng bên trong tăng thêm một câu “lúc không ở ngoài”, cái này trở nên có phần mập mờ.
Đổng Học Bân ho khụ khụ hai tiếng, “Thường tỷ, không chú ý nhiều như vậy, gọi sao cũng được”.
“ừm!”
“Tan tầm rồi, chị cũng trở về đi, còn phải đón con hả?”
“Con cùng đã có người đón” Thường Quyên cười nói: “Tiểu Đổng Chủ nhiệm, tôi trở vê, sau này tôi có chỗ nào hữu dụng, cậu cứ việc nói là đựợc” Đầu gối bên phải ung dung thản nhiên hếch ra bên ngoài, đến cái váy kéo lớn hơn một ít, kéo lớn đển mức hầu như cọ the thấy được quang cảnh bên trong.
Ta kháo, đây là làm cái gì?
'Ngực Đổng Học Bân nóng lên, chờ sau khi Thường Quyên ra khỏi văn phòng, hắn mới xoa xoa mô hôi trên trán.
Chóng mặt, ngày hôm nay thật là mệt, rất nhiều thử lần đầu tiên liên tiếp chạy tới.
Lần đầu tiên làm lãnh đạo, lần đầu tiên được chỉ huy, lần đầu tiên giáo huấn người, lần đầu tiên được người nịnh bợ, lần đầu tiên bị người hấp dẫn...
Trách không được nhiều người tranh rách da đầu muốn làm quan như vậy, đây là quyền lực đó!!