Quyền Tài

Chương 813: Nhà ở tới!



Ngày kế tiếp.

Sáng sớm.

Gió lạnh thổi vù vù, có chút lạnh.

Đổng Học Bân lái chiếc Porche màu đen chạy vào đại viện thị ủy, khi chờ chạy đến ký túc xá ủy ban kỷ luật, ngày hôm nay chổ đậu xe rốt cục đã dư ra hai chổ, chiếc Crowd của Lưu Hán Khanh không còn chặn đường, phỏng chừng hiện tại đang sửa chữa trong nhà máy, Lưu Hán Khanh hôm nay một cũng bởi vì bệnh mà xin nghỉ, Đổng Học Bân cũng không biết ông ta là thật sự bị tức nên bệnh hay là vì chuyện của cha mà tránh danh tiếng, cái này gọi là gieo gió gặt bão. Đổng Học Bân rốt cục rõ ràng nguyên nhân Tạ Tuệ Lan và rất nhiều người không chỉ một lần kêu mình điệu thấp, trong thể chế, bạn chỉ cần quá kiêu ngạo, sẽ có người giơ súng bắn chim đầu đàn, Lưu Hán Khanh cũng là một ví dụ, rất có thể khiến cho Đổng Học Bân cảnh giới.

Bất quá Đổng Học Bân vẫn là duy trì nguyên tắc người không phạm ta ta không đụng người, chỉ có người khác không chủ động chọc hắn, hắn không bao giờ tai họa người.

Xuống xe, Đổng Học Bân đóng cửa xe lại.

Mấy người nhân viên tới đi làm liên tiếp nhìn về phía hắn, ánh mắt rất quái lạ.

Đổng Học Bân biết mọi người còn đang thảo luận chuyện ngày hôm qua, cũng không thèm để ý, hắn lần này sửa trị Lưu Hán Khanh thật ra cũng là vì lập uy, quan mới tiền nhiệm đốt ba ngọn lửa, mình cũng không thể bị cho rằng Đổng Học Bân hắn là một cây hồng mềm dễ bắt nạt, bằng không sau này tất nhiên sẽ có phiền phức vô cùng vô tận tìm tới cửa, còn không bằng ngay từ đầu thì đem tác phong công tác của mình bày ra, cũng dễ khiến cho người bên ngoài suy nghĩ.

Cách đó không xa, La Hải Đình chạy xe đạp điện tới đi làm.

Chị La vẫn mặc váy hoa màu trắng, Đổng Học Bân nhìn mà cũng thấy lạnh, gió thổi trước mặt một cái, váy của chị La thỉnh thoảng tung lên, lộ ra vớ chân màu đen, có một phen phong vận khác. Rất nhiều cán bộ kỳ cựu tuổi không nhỏ đều không nhịn được nhìn cô ấy vài lần.

Đổng Học Bân dừng chân lại, cười hô: "La chủ nhiệm, đi làm sớm như vậy?"

La Hải Đình cười dừng xe lại, bước nhanh đi lên tới, "Tôi ở đối diện, đi bộ cũng ba phút, đi xe đạp nhanh hơn."

Đổng Học Bân à một tiếng, "Đối diện? Chỗ nào?"

La Hải Đình cười khổ chỉ chỉ."Khu nhà thị ủy."

"Ơ? Nhà ở của chị chưa xuống tới?"

"Nhà ở của ủy ban kỷ luật rất khẩn trương, vẫn chưa có."

"Thì ra là như vậy. Đi thôi, cùng tiến lên lầu."

"Đúng rồi chủ nhiệm, phó chủ nhiệm Lưu Hán Khanh xin nghỉ, nói ở bệnh viện truyền nước biển."

"Tôi biết, lão Lưu gần đây công tác quá sức. Nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

Trong ký túc xá ủy ban kỷ luật.

Đổng Học Bân hai người đi cầu thang lên lầu, ở trên, phó thư ký trưởng kiêm chủ nhiệm phòng làm việc Cao Văn Vinh vừa lúc xuống lầu, gặp mặt bọn họ.

Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Cao chủ nhiệm, vội vàng vậy?"

Cao Văn Vinh lập tức nói: "Ha ha, không bận. Cái này, đang muốn tìm cậu đây."

"Ơ? Làm sao vậy?" Đổng Học Bân hỏi.

Cao Văn Vinh từ trong lòng ra một xâu chìa khoá, bên dưới còn đè một phong thư, đưa cho Đổng Học Bân cười nói: "Địa chỉ và số nhà đều ở bên trong. Ủy ban kỷ luật bên kia vừa lấy ra một căn nhà ở, tôi vừa rồi đã gọi người đi thu dọn, buổi tối ngày hôm nay là có thể ở, đây là chìa khoá, hai phòng ngủ một phòng khách."

Đổng Học Bân tiếp nhận tới nói: "Vậy cảm ơn Cao ca, đúng rồi, nhà ở không phải có chút khẩn trương sao?"

Cao Văn Vinh thở dài, "Đúng vậy, bởi vì địa chấn, rất nhiều địa phương đều... Bất quá có khẩn trương cũng phải tăng cường cho cậu trước."

Ánh mắt của La Hải Đình nhìn về xâu chìa khoá. Không nói cái gì, cô ấy cũng không chỗ ở.

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, lấy xâu chìa khoá đẩy trở lại, nhét vào tay của Cao Văn Vinh, "Cao chủ nhiệm, cái nhân tình này tôi nhận, tôi biết hiện tại lấy ra một căn nhà ở có bao nhiêu khó khăn, bất quá tôi hiện tại cũng chỉ có một người, sao có thể được thông qua, tôi thấy hay là lưu lại cho đồng chí khác đi?"

Cao Văn Vinh lập tức lắc đầu nói: "Như vậy sao được? Cậu là lãnh đạo của phòng giám sát số một, nói thế nào cũng phải vấn đề chỗ ở của cậu giải quyết, cán bộ không chỗ ở chúng tôi sau này sẽ mau chóng nghĩ biện pháp."

Đổng Học Bân nói: "Không ít người đều chờ nhà ở, chờ đã lâu, tôi vừa mới tới hai ngày thì được phân, tôi ở cũng không nỡ, Cao ca, anh nghe tôi đi."

Cao Văn Vinh cười khổ, "Tôi biết cậu giác ngộ cao, nhưng chìa khoá tôi đều đem tới, cái này..."

Đổng Học Bân suy xét, liếc mắt về phương hướng của La Hải Đình, nói: "Bằng không như vậy đi Cao chủ nhiệm, La chủ nhiệm của phòng chúng tôi cũng tới một tuần rồi, La chủ nhiệm không giống với tôi, có con trai, có chồng, trong nhà còn có người già, tôi thấy nhà ở cho La chủ nhiệm ở đi, anh xem được không?"

La Hải Đình vội xua tay nói: "Không được không được, cái này không thể được."

Cao Văn Vinh cũng nói, "Nếu Đổng chủ nhiệm đều nói như vậy, vậy được rồi."

"Cái này thật không thích hợp." La Hải Đình chối từ nói: "Chủ nhiệm, vẫn là ngài ở đi."

Đổng Học Bân nói: "Chìa khoá chị cứ cầm đi, đừng đẩy, cứ như vậy."

Cao Văn Vinh đem đồ đưa cho La Hải Đình, "Đúng vậy, Đổng chủ nhiệm yêu thương thuộc hạ, La chủ nhiệm cô cũng đừng đẩy, được rồi, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành, đi thôi."

...

Một lát sau, Đổng Học Bân mang theo chị La trở về phòng làm việc của mình.

La Hải Đình cầm chìa khoá và phong thư, cảm ơn nhìn Đổng Học Bân, "Học Bân, vậy... Vậy chị không khách khí? Cảm ơn."

Đổng Học Bân cười nói: "Không cần khách khí."

Thật ra chờ Tạ Tuệ Lan tới, Đổng Học Bân khẳng định có chỗ ở, thành phố Phần Châu cho dù có thiếu nhà ở, không an bài cho Đổng Học Bân cũng phải cho phó thị trưởng thỏa đáng, hơn nữa khẳng định là gia thuộc viện thị ủy, thậm chí vẫn là một căn hộ không tồi, cho nên Đổng Học Bân không cần phải ở chổ này.

Nhà ở này đối với Đổng Học Bân mà nói có thể không có cũng không sao, đối với La Hải Đình mà nói thì không giống với, chị La lúc này liền nói: "Tôi dọn dẹp phòng làm việc một chút cho cậu."

"Ài, không cần."

"Không có việc gì, tôi nhàn rỗi mà."

"Chị xem chị không có ý nghĩa kìa chị La."

"Ha ha, cậu cứ giao cho chị đi."

La Hải Đình không nghe, bắt đầu quét dọn giá sách, cầm khăn lau lên.

Đổng Học Bân thấy khuyên không được cô ấy, đành bất đắc dĩ mở một phần danh sách và lý lịch sơ lược của cán bộ khoa viên trong phòng mình, chậm rãi làm quen tình huống.

Bỗng nhiên, La Hải Đình lau bàn làm việc cho Đổng Học Bân.

Chị La khom lưng, hai nhũ phong to lớn nhất thời hiện ra, đem cả cái váy đè xuống, khe ngực trong cổ áo hiện ra không xót gì, ngay cả áo ngực màu hồng phấn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đổng Học Bân hít vào một hơi, trong lòng tim đập mạnh.

La Hải Đình tựa như không hề phát hiện bình thường, tiếp tục lau bàn, lau tới lau lui, hai khối thịt lảo đảo ngay tại trước mắt Đổng Học Bân.

Một cổ hương vị thành thục đập vào mặt mà đến.

Hai người cũng chỉ cách nhau một bàn tay, Đổng Học Bân cảm giác mặt mình đều sắp tiến vào khe áo của chị La, gần quá, thấy cũng quá rõ ràng.

Đong đưa đong đưa

Vô cùng đẹp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.