Quyền Tài

Chương 846: Tắm tại nhà Chị Từ



Buổi chiều.

Mưa càng rơi xuống càng lớn.

Cự ly mười mét đi đến hàng hiên của nhà chị Từ, đã khiến cho quần áo của Đổng Học Bân lúc đầu có chút đã có chút ẩm ướt đã trở nên ướt sũng, dính chặt ở trên người.

Từ gia.

Đổng Học Bân bộ dạng vô cùng thê thảm đưa tay nhấn chuông cửa.

Nhưng không đợi hắn nhấn, cánh cửa đã mở ra, lộ ra một khuôn mặt đẹp của người thiếu phụ… chính là Từ Yến. Chị Từ ngày hôm nay mặc quần áo ở nhà, quần dài màu đen tinh khiết bó sát người, áo sơmi rộng thùng thình, tóc buột cao, trang phục rất tùy ý. Thật ra lẽ ra với độ tuổi của chị Từ không nên gọi thiếu phụ nữa, vài năm trước đã tấn chức tới giai đoạn của phụ nữ trung niên, bất quá bởi Đổng Học Bân dùng Reverse rút lui không ít năm thời gian cho Từ Yến, hiện tại của chị Từ nhìn qua thật sự là rất có hình dạng của một người thiếu phụ, rất có mùi vị phụ nữ.

"Chị Từ, quấy rầy ngài."

"Sao lại thành như vậy?"

"Ừm, mưa lớn."

"Mau vào trước đi, nhanh chóng làm ấm."

Thấy cô ấy nghiêng người, Đổng Học Bân liền đi vào, cởi giầy ướt đẫm, thay một đôi dép Từ Yến đem cho hắn, thật ấm áp.

Trong phòng.

Từ Yến nhìn hắn, "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có." Đổng Học Bân nói quanh co: "Cũng là... Ừm, đến thăm ngài."

Từ Yến đỡ hắn ngồi xuống sô pha, "Được rồi, nhiều năm quan hệ như vậy liu, cậu còn gạt chị? Coi cái dạng này của cậu, có thể không có việc gì mới là lạ, tôi còn không biết tên nhóc cậu?"

Đổng Học Bân không nói, trong lòng tất cả đều là phiền muộn.

Từ Yến đột nhiên nhíu mày, sờ sờ mặt của hắn, "Làm sao vậy? Trong nhà có chuyện?"

Đổng Học Bân nói: "Ngài làm sao biết?"

Từ Yến nở nụ cười, "Lúc trước cậu đi Hàn Quốc, lẻ loi một mình đánh mười mấy võ quán, tại trong nước, một mình đấu với hơn mười người mà chị chưa từng thấy cậu bị thương, với dấu tát tai trên mặt cậu, hỏi cũng đều không cần hỏi, khẳng định là tên nhóc cậu tự nguyện chịu, không phải người trong nhà thì là ai?"

Đổng Học Bân thở dài nói: "Ngài thật lý giải tôi."

Từ Yến hỏi, "Vợ cậu đánh cậu?"

"Không phải." Đổng Học Bân nói: "... Là mẹ tôi."

Từ Yến cảm khái vỗ vỗ tay hắn, "Cậu à, thật ra là một đứa nhỏ hiếu thuận."

Đổng Học Bân tâm tình không cao nói: "Mạng của tôi đều là mẹ tôi cho, bà ấy đánh tôi cũng là đương nhiên, cho dù đánh chết tôi cũng không oán giận."

Từ Yến nhìn hắn một cái, "Ủy khuất?"

"Không có." Đổng Học Bân nói: "Tôi đuối lý, mẹ tôi nên đánh tôi, đừng nói bà ấy, tôi hiện tại đều rất muốn đánh mình vài cái tát!"

"Bởi vì sao?"

"... Không có việc gì."

"Không muốn nói với chị?"

"Tôi là không có mặt mũi nói, ngài... Ngài cũng đừng hỏi."

Đột nhiên, Từ Yến chậm rãi vươn tay ôm cái cổ của Đổng Học Bân, đem hắn kéo vào trong mình, ôm đầu của hắn vỗ vỗ, "Được rồi, đứa nhỏ ngoan của tôi, không sao, không sao, trên đời này, chưa từng có giới hạn nào không qua được, cũng không có chuyện không qua được, không có việc gì đâu."

Mặt của Đổng Học Bân bị Từ Yến ôm đến trước ngực, xúc cảm mềm mại nhất thời đánh vào mặt Đổng Học Bân, xuyên qua cổ áo sơmi, có thể thấy khe ngực trắng bóng của chị Từ, khiến cho khuôn mặt hắn nóng lên, biểu tình có chút mất tự nhiên, thế nhưng cảm thụ được sự quan tâm của Từ Yến, Đổng Học Bân cũng không có tâm tư, nhẹ nhàng ôm ôm lưng chị Từ, "Tôi không sao, cảm ơn ngài, thật sự không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi."

"... Ừm."

Từ Yến từ từ buông hắn ra, "Coi cậu kìa, cả người ướt sũng, đi tắm nước nóng trước đi, có chuyện gì một hồi nói cùng chị Từ một chút, tôi cũng ra chủ ý giúp cậu."

Đổng Học Bân lười hoạt động, "Không tắm đâu."

"Nhanh đi." Từ Yến nghiêm mặt, "Nghe chị Từ nói, đừng để bị cảm."

Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là ừm một tiếng, đứng dậy đi phòng vệ sinh, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, lần trước mượn tiền của ngài, tôi đã gửi vào tài khoản ngân hàng cho ngài, ngài nhìn thấy chưa?" Lúc mua nhẫn kết hôn, Đổng Học Bân thiếu tiền, tìm chị Từ mượn hơn một trăm ngàn.

"Thấy rồi." Từ Yến cười nói.

Đổng Học Bân xấu hổ nói: "Tiền lần này... Ừm, qua vài ngày tôi trở về nhà sẽ trả cho ngài."

Từ Yến không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, nhiều chuyện quá, còn nhiều lời với chị Từ sao?"

Cũng đúng, Đổng Học Bân suy nghĩ một chút cũng không làm kiêu, "Vậy tôi đi tắm."

"Đi đi, chị nấu canh cho cậu, cho dạ dày ấm áp một chút." Từ Yến cũng đứng lên đi phòng bếp, "Quần áo ướt cởi ra bỏ vào máy giặt là được, buổi tối chị Từ giặt sạch cho cậu, quần áo à... Tôi tìm xem cho cậu, nhìn xem có vừa hay không."

"Phiền phức ngài."

Trong phòng vệ sinh.

Đổng Học Bân đem quần áo ướt sũng cởi ra, bắt đầu tắm.

Ào ào, ào ào, nước nóng xói lên người, vô cùng thoải mái.

Đổng Học Bân vừa tắm rửa vừa hít vào hơi, nhưng như thế nào cũng không có tinh thần, vô tình gội đầu rửa mình, hình như khí lực cả người đều bị tháo nước vậy. Mỗi lần Đổng Học Bân phát hỏa muốn thu thập người là tinh thần chấn hưng, nhưng đó đỉnh cao đạo đức của hắn, có lý thì làm, cho nên trong lòng cũng không có lo lắng, nhưng lúc này thì không giống, Đổng Học Bân là làm sai, chính hắn đều nghĩ mình hơi quá đáng, cũng không có khí lực phát giận, huống chi đối mặt chính là mẹ già Loan Hiểu Bình, Đổng Học Bân càng không có cách nào giận mẹ già.

Mẹ già sau này không biết còn nhìn mình hay không?

Nếu như là thật, vậy phải làm sao bây giờ?

Đổng Học Bân là vừa quấn quýt vừa đau khổ, trong lòng đặc biệt lo lắng trạng thái thân thể của mẹ già, sợ mẹ già lại xảy ra chuyện gì, lần trước mẹ già đã làm giải phẫu tim rồi!

Nước dừng.

Đổng Học Bân tắm rửa xong.

Hắn lần trước đã từng tắm rửa tại nhà Từ Yến, biết cái khăn mặt màu trắng là Từ Yến dùng để lau mặt, thế nhưng ngẫm lại có chút không thích hợp, Đổng Học Bân quay sang nhìn cái khăn màu xanh, hẳn là chị Từ dùng lau chân, hắn đương nhiên không chê chị Từ bẩn, mượn nó lau thân thể.

Cốc cốc, cánh cửa bị gõ.

"Tiểu Đổng, tắm rửa xong chưa?" Là tiếng của chị Từ đng.

Đổng Học Bân ừm một cái, "Được rồi."

Từ Yến lúc này mở cánh cửa đi vào.

Đổng Học Bân kinh hãi thất sắc, cuống quít lấy khăn mặt trong tay che phía dưới, nhưng hắn vẫn chậm, chị Từ phỏng chừng đã thấy được.

Từ Yến cũng rất tự nhiên cười cười, "Được rồi, thấy tên nhóc cậu cũng không có chuyện gì, còn biết e lệ, ha ha, này, đây là quần áo của chị Từ, trong nhà thật sự không cái khác, mặc tạm đi." Lần trước quần áo mới của con trai chị Từ, cô ấy sớm đưa cho Đổng Học Bân mặc, lúc này khẳng định không có.

Áo sơmi cũng may, nam nữ đều có thể mặc, nhiều lắm có chút đường viền hoa thôi.

Bất quá cái quần ngủ trong tay của Từ Yến, thì có chút...

Đổng Học Bân một tay che phía dưới, một tay tiếp nhận quần áo.

Từ Yến nhìn hắn trên dưới, "Chị cũng không thấy gì cả, thay đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.