Quyền Tài

Chương 85: Bảo bối chôn ở dưới đất!



Vừa vặn tới giờ nghĩ trưa, Lý Khánh mới Đổng Học Bân cùng một chỗ đi tới nhà ăn, “Học Bân, đã có đối tượng chưa?"

Đổ mồ hôi, lại là vấn đề này? Đổng Học Bân cảm giác từ lúc mình tiến vào cơ quan đến nay, chí ít có bốn người hỏi qua lời này, hắn thật sự là không muốn thảo luận cái đề tài này, bởi vì sống hai mươi mấy năm còn không có kinh nghiệm luyến ái một lần... Đây quả thật không phải là cái chuyện mặt mày rạng rỡ gì, nhưng lãnh đạo hỏi ngươi tất phải đáp, Đổng Học Bân đau khổ cười, dối trá nói: “Còn chưa tìm, tôi muốn bắt tay làm tốt công tác lắm trước, chuyện đối tượng này không nóng nảy” Hắn không nóng nảy mới là lạ

Quẹo ra khỏi khu nhà, Lý Khánh cười ha ha nói: Ta nên phê bình cậu đó”.

Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng.

“Công tác là công tác, không thể vì vậy mà chậm trễ tìm đối tượng” Lý Khánh vì vừa rồi trách lâm Đống Học Bân nên co chút áy náy, thiện ý nhắc nhờ: “Giờ đây cậu quá trẻ tuổi, hơn nữa lên Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp như vậy sẽ gây sự chú ý, cậu biết sau lưng có bao nhiêu người không phục cậu không? Tôi hiểu rõ ngươi có năng lực, nhưng tuổi dù sao vẫn ở bày biện đằng kia, đúng không? cho nên, gặp ngựời phù họp, trước hết hãy tìm đối tượng khắp nơi, hãy mau đem giải quyết vấn đề hôn nhân, đừng chậm trễ”.

“...Kết hôn?”

Đã đến nhà ăn, Lý Khánh cười vỗ vai hắn, “Tự cậu lo lắng đi”.

Lý Khánh không đề cập tới, Đổng Học Bân thật đúng là không nghĩ tới phương diện này. Xác thực, nếu như khi kết hôn, thành gia đình của mình, nhất định ấn tượng với người khác sẽ thành thục hơn một ít so với bây giờ, có thể thoáng đền bù ảnh hưởng mặt trái do tuổi mình còn rất trẻ mang đến, đối với bước tiếp theo tấn chức của mình cũng có chỗ tốt thật lớn, nhưng, Đổng Học Bân lại không biết là nên khóc hay nên cười, lời nói là nói như vậy, để ý là để ý cái này, nhưng... hắn đi kết hôn kiểu gì? Hắn kết hôn với ai? Nghĩ đến đối tượng mình muốn kết hôn trong suy nghĩ, nhấc tới cũng kỳ quái, trong đầu Đổng Học Bân lại có thể nhớ lại gương mặt hai người, trong đó một người không gì đáng nói là Cù Vân Huyên, mà cái khác... đúng là nữ chủ ví tiền ngày đó mình ở trên đường dùng back bất tên ăn trộm đoạt lại, người kia nói sau này gọi điện thoại mởi mình ăn cơm nhưng vẫn không gọi, tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất nữ tính phi thường ưu nhã!

Ta chóng mặt, như thế nào lại nghĩ đến nàng?

Đổng Học Bân dùng sức lắc lắc đầu, vứt khuôn mặt nữ kia từ trong đầu ra, thời gian dài như vậy còn không gọi điện thoại cho mình, nhất định là đã quên hắn, sau này đánh giá cũng không có cơ hội gập lại, kết quả là, Đổng Học Bân lại lần nửa có chủ ý xấu với Cù Vân Huyên. Nếu có thể nói yêu thương cùng Huyên di, hiển nhiên là kết cục không thể tốt hơn, ài, đáng tiếc đến giờ vẫn không rõ Huyên di rốt cuộc là nghĩ cái gì, thôi, mặc kệ, lợi nhuận đủ một trăm vạn cho Huyên di mở công ty trước rồi nói sau, trong đó mình còn nghĩ biện pháp theo đuổi nàng, hai bút cùng vẽ, tranh thủ trong hai tháng nắm bắt Huyên di!

Đúng! Kiếm tiền trước! Cho dù không chỉ vì mình mà còn vì Huyên di, Đổng Học Bân cũng muốn kiếm một ít tiền!

Mua xe, tặng lễ, mua nhà kết hôn, cái đó không cần tiền?

Kiếm tiền, truy đuổi nữ nhân, hai cái hạng nhiệm vụ này đều phải cố gắng hết mình!

Sáng sớm hôm sau.

Không khí lạnh và khô ráo, chân đạp từng mành lá rụng khô vàng, tóe lên tiếng rào rạo.

Đổng Học Bân mặc thân áo ôm bụm lấy cổ áo xuống xe công cộng, đi đơn vị báo danh một chuyến trước, mười giờ gì đó, hắn cầm một xấp văn kiện và một vài tài liệu đi tới vãn phòng Từ Yến, lại báo cho Lý Khánh bên kia, đến phòng tổng hợp dặn dò một trận, mới ra khỏi phân cục, ngồi xe đi Hữu An môn.

Nhà khách bên cạnh phân cục Thành Tây ở, nghe nói nhà trệt chung quanh và rất nhiều kiến trúc phải phá bỏ và dời đi nơi khác, nhân viên công vụ nhà khách phụ trách tiếp các nơi văng lai sẽ không đóng quân ở bên này, trải qua hội nghị Đảng ủy cục thảo luận bỏ phiếu, quyết định do Từ Cục trưởng phụ trách, ghi một phần kế hoạch có tình huống hình ánh và tư liệu tỉ mỉ xung quanh nhà khách xác thực theo sát báo cáo thị cục trước, nếu như cục phê duyệt thông qua, trong cục mới có thể bắt đầu bắt tay vào làm công việc dời nhà khách. Mà Đổng Học Bân công tác hôm nay chính là phụ trách ghi báo cáo.

Từ hộ thành hà đi thành Tây, Đổng Học Bân đi tới mục tiêu.

Binh binh bang bang, leng keng thùng thùng, cát bụi như thuốc phiện sống bay ra, mười dân công đang đập phá.

Đổng Học Bân bị sặc đến ho khan vài tiếng, ngạt mũi tránh qua cái chỗ này, đi ngõ đằng sau trước, sau khi nhìn hai bên một chút, hắn lấy ra giấy bút từ trong bọc, một bên đơn giản ghi lại cảnh vật chung quanh, một bên đem camera chụp ảnh. Trong ngõ hẻm còn có vài cái hộ không đi bị cưỡng chế, ba lão đầu, một lão thái thái, đang ở ngoài một cái đại viện ríu ra ríu rít nói gì đó, thấy Đổng Học Bân răng rắc răng rắc chụp ảnh ở đàng kia, mấy người ngẩn ra, đều xông tới.

“Tiểu tử, ngươi là phóng viên hả?” Lão thái thái nhìn camera của hắn.

Một lão trong đó có phần kích động, “Đồng chí phóng viên, cậu nhất định phải cho bọn họ lên báo, phá bỏ và dời đi nơi khác quá không phải thứ gì tốt, trong đêm lại hướng vào trong nhà của chúng ta, gạch, thủy tinh cũng đập nát, cửa cũng đập, còn uy hiếp nếu như chúng ta không đi thì sẽ không để yên, cái này... cái này còn có vương pháp không!?”

Đổng Học Bân dở khóc dỡ cười khép vỡ lại, “Lão gia, xấu hổ, tôi không phải phóng viên”.

Lão hoài nghĩ nói: “Vậy cậu ở chỗ này chụp cái gì đó?”

Đổng Học Bân nói: “Ta là người vẽ tranh, chụp tấm tứ hợp viện để trở về thuận tiện vẽ tranh”.

Mấy người vừa nghe, đều thất vọng đi trở về.

Đổng Học Bân cười cười lắc đầu, tiếp tục đi bộ ở một bên ghi lại tình huống, bởi vì giờ đây không phải ghi bàn thảo chính thức, cho nên Đống Học Bân cũng không để bụng việc đi tạo hình ngôn ngữ, tâm tư tách ra một bộ phận nhanh chóng làm xong để đi Phan Gia Viên hoặc cửa hàng đồ cố mười dặm sông dạo chơi, xem có cơ hội có thể để mình phát tài hay không. Giờ đây mình có tài sản mười vạn mấy ngàn đồng, cách mục tiêu một trăm vạn còn kém xa lắm.

Giữa trưa, Đổng Học Bân ngồi trong ngõ nhỏ đối diện đại học Hồng Kỳ muốn ăn một chút.

Lúc đi Phan Gia Viên, mình có nên tìm chuyên gia đi theo đằng sau cái mông hắn, chuyên gia mua cái gì mình dùng back vượt lên trước mua trước một bước? Ôi chao, nhưng chuyên gia không phải dê gặp như vậy, hơn nữa, chuyên gia mua đồ cũng không nhất định là chính phẩm, lại càng không nhất định sẽ có cơ hội, cái này... Nhưng không đi thì sao có tiền? Làm sao? Đánh cuộc hạch đào lần nữa? Nhung chuyện tốt như lần trước nhất định là sẽ không thấy, nếu chi chờ người khác mở thanh bì sau đó dùng back “đoạt” của đối phương, đây là không phải có chút lãng phí? Mặc dù dùng hai lần back đánh cuộc được một đôi sư tử đầu 45mm bán hơn mấy ngàn đồng, cần phải đánh cuộc đến một trăm vạn... vậy bao nhiêu mới đũ? Hơn nữa mùa này, đã không phải lúc đánh cuộc thanh bì, đánh cuộc cũng phải chờ sang năm!

Đổng Học Bân càng nghĩ càng đau đầu, xem ra mặc dù là có back trong người, muốn kiếm tiền cũng rất khó!

Một lần nữa trở lại khu nhà trệt đang phá, nhìn một tòa tứ họp viện sụp đổ trong lá vụn cành khô, Đổng Học Bân một bên vắt hết óc cân nhắc kiếm tiền một bên vô ý thức chụp ảnh, đi đâu kiếm tiền? Hắn cũng không hy vọng xa vời thoáng cái nhật nguyên một cái Thanh Hoa hoặc là Tuyên Đức, chỉ cần cho Đổng Học Bân mười vạn đồng là hắn đã biết đủ! Ai ai ai, tiền, ngươi ở nơi nào?

Đang lúc Đổng Học Bân không biết làm sao kiếm được chỗ tiền tiếp theo mà buồn khổ khộng-thôi, sau lung đột nhiên vang lên một âm thanh.

“Này này! Anh làm gì vậy!” Nhìn lại, là năm người trên người dính đầy đất.

Đổng Học Bân dùng trong tay camera lại, cau mày nói: “Làm sao vậy?”.

“Anh không được chụp nữa!”

“Tôi làm kệ tôi, cản trở chuyện gì của anh?”

Đằng sau người trung niên là vài dân công đang nạy gạch ra trong sân nhỏ, nhìn khí chất hắn, tám phần là đốc công hoặc là nhân viên công tác tương quan khác. Người trung niên rảo bước đi tới, vươn tay muốn đoạt camera của Đổng Học Bân, “Đây là cửa nhà tôi, anh chụp ảnh được chúng ta đồng ý chưa?” Hắn coi Đổng Học Bân trở thành phóng viên, bởi vì trên mặt có người thông báo, cho nên thái độ người trung niên phi thường cứng ngắc, sợ có phóng viên viết báo tin tức xấu.

Đổng Học Bân rụt tay lại, trầm mặt nói: “Đây là đất quốc gia, khi nào thì biến thành của anh?”

Người trung niên mất lộ ra sắc mặt hung ác, “Anh nói cái gì! Đưa camera cho tôi!”

“Tôi nói cho anh biết trước, tôi không phải phóng viên, chụp ảnh là vì trở về vẽ tranh” Sau khi Đổng Học Bân uốn éo vài cái cùng hắn, nhanh chóng thu hồi camera, mặt lạnh lùng theo dõi con mắt hắn nói: “Cái gì cũng không hỏi đã đi lên đoạt? Anh là cướp hả? Tôi chẳng muốn nói nhàm với anh! Người phụ trách các anh đâu? Gọi hắn tới đây!” Đổng Học Bân hai ngày này quen sai sử người, lời này nói ra rất trôi chây.

Đốc công trung niên lập tức nở nụ cười, “ơ a, miệng ngươi không nhỏ đó? Tìm lãnh đạo? Tôi chính là lãnh đạo!” Vừa nói, hắn tiến lên một bước đoạt túi của Đổng Học Bân, “Lập lại lần nữa! Lấy camera ra cho tôi!”

“Anh không để yên hả?”

Đúng lúc này, tường đằng sau sụp đổ và gạch nát ngói nát chồng chất, vài dân công trong đó đột nhiên kinh hô một tiếng, một người ném cái xẻng ngồi chồm hổm trên mặt đất lấy tay đào lấy cái gì đó, sau đó một cái đầu nắp gỗ hầu như bị ăn mòn không thành bộ dáng bị đào đến trên mặt đất.

Đốc công trung niên ngẩn ra, “Chuyện gì vậy!?”

Một dân công khẩu âm phương bấc lớn tiếng nói: “Là thùng, vừa đào một khối gạch lớn chôn trong đất, bên trong giống như có bảo bối!”

Đốc công trung niên nhất thời không kịp phản ứng, “...Bảo bối!?”

Đổng Học Bân ngẩn ngơ, nhướng cổ ngấm nhìn, lại không nhìn thấy.

Dân công khẩu âm đông bắc khác ghé vào nơi đó nói: “Trong rương có một hộp sất lớn, không biết là cái gì!”

Thùng? Hộp sắt?

Đốc công trung niên chắn động tinh thần, hắn làm cái này nhiều năm như vậy, đương nhiên tinh tường cái vật trong đất này nói không chừng chôn lấy cái cổ vật gì đó, đây không phải cái gì kỳ quái, ví dụ như năm kia hắn tại phô trưởng xuân dẫn thợ khéo làm việc, liền đào ra hai cái khuyên tai ngọc từ dưới nên đất một hộ gia đình, bán được không ít tiền. Nghĩ tới đây, đốc công trung niên tâm tình thật tốt, ha ha, cái này lại có thể lợi nhuận thêm một số khoản thu nhập, quay đầu hung dữ nhìn Đổng Học Bân, cũng không đoạt cameras hắn, đuổi hắn như ruồi bọ, “Được rồi được rồi! Đi nhanh lên đi nhanh lên!”

Giờ đây muốn đuổi ta đi rồi?

Ngươi nghĩ rất hoàn mỹ!

Nhìn thấy cái thùng kia, con mắt Đổng Học Bân cũng sáng lên, “...back!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.