Quyền Tài

Chương 913: Vợ thưởng!



Bắc Kinh.

Biệt thự Tây giao.

Sau khi ăn xong, Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên cầm món đồ chơi cười ha ha đi dỗ đứa nhỏ, Loan Hiểu Bình và ông bà Cù cũng không tức giận Đổng Học Bân, lôi Đổng Học Bân ngồi trên sô pha hỏi chuyện đã xảy ra.

“Hài, chỉ là mấy tên hải tặc mà thôi”.

“Bọn họ không phải không có súng sao? Không đánh được con sao?”

“Chỉ có mấy cái súng kia còn muốn đánh con sao? Không được đâu”.

“Vậy con trở về như thế nào? Đi quân hạm sao? Nhưng vừa rồi trên tin tức không có con mà?”

“Con là sợ ảnh hưởng không tốt nên không dám đi công khia, mà lén lút đi”.

Đối với việc làm thế nào cứu Tiểu Thiên Thiên trở về, Đổng Học Bân một bộ nhẹ nhàng bâng quơ bộ dáng, căn bản không dám kể lại việc mưa bom bão đạn lúc đó và số lượng cụ thể của hải tặc, chủ yếu là sợ mẹ lo lắng, Đổng Học Bân kể qua chính là cách bắn súng của mấy tên hải tặc vô cùng yếu, người cũng vô cùng ngốc, dưới sự phối hợp che chở của quân hạm, Đổng Học bân nhanh chóng xử lý được mấy tên hải tặc, ngay cả một chút sức lực cũng không mất, sau đó liền ôm con gái từ nơi tai ương cùng quân hạm trở về nước, cảm giác đó thật giống như tuỳ tiện đi ra ngoài du lịch một lần vậy.

Loan Hiểu Bình trong lòng lại vẫn còn một chút sợ hãi nói: “Con lần sau nếu còn dám không từ biệt mà đi như thế, nơi nơi chạy loạn, có tin mẹ sẽ không nhận người con này như con không hả?”

Đổng Học Bân cười làm lành nói: “Mẹ, con biết sai rồi”.

Ông Cù cảm khái nói: “Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi".

Cù Vân Huyên nghiêng đầu nói: “Là phiêu lưu, cũng may mà hải tặc không có được huấn luyện chuyên nghiệp".

Nhắm chừng cũng chỉ có Tạ Tuệ Lan biết tình huống lúc đó có bao nhiêu hung hiểm, nghe vậy, cô không khỏi liếc Đổng Học Bân một cái, cũng là không nói gì.

Bà Cù tự nhiên nói: “Thiên Thiên cũng không bị thương sao?".

“Đương nhiên là không" Đổng Học Bân nói: “Có con ở đây, có thể để cho con gái của con gặp chuyện không may được sao?"

“Vậy cũng không chắc chắn" Loan Hiểu Bình nói: “Ở trong tay hải tặc nhiều ngày như vậy, lại ở trên biển phiêu dạt hơn mười ngày, không được, mẹ phải mang cháu gái mẹ đi bệnh viện kiểm tra".

Đổng Học Bân ai da nói: “Thiên Thiên thực sự không sao, mẹ yên tâm đi, mẹ xem nó cười vui vẻ như thế kia, thật tốt mà".

“Lỡ có nhiễm bệnh gì thì sao? Mới đầu nhìn không ra, sau này mới phát hiện chẳng phải chậm rồi sao?" Loan Hiểu Bình nói.

Cù Vân Huyên cười nói: “Vậy cùng đi đi, xương sườn của con cũng có chút đau, vừa lúc muốn kiểm tra lại một lần".

Ông Cù nói: “Đã là buổi tối tết âm lịch, bệnh viện đều nghỉ cả rồi, làm sao có thể kiểm tra cho hai người được?"

“Không sao" Tạ Tuệ Lan cười cười nói: “Để con gọi điện cho bệnh viện, bảo Chủ nhiệm bọn họ trở về một chuyến".

Loan Hiểu Bình vỗ bàn nói: “Được, cứ như vậy đi, không kiểm tra một chút mẹ không yên tâm".

Đổng Học Bân vừa thấy cũng không có cách nào, cũng xung phong nhận việc cùng bọn họ đến bệnh viện, nhưng Cù Vân Huyên sống chết cũng không đồng ý, nói Đổng Học ban vừa từ ngàn dặm xa xôi trở về, để cho hắn ở trong nhà nghỉ ngơi an dưỡng một chút, không cho hắn đi theo lung tung, cuối cùng là ông bà Cù, Loan Hiểu Bình và Huyên Di cùng Thiên Thiên đi bệnh viện kiểm tra, lái xe là Huyên Di, nói về muộn một chút.

Tạ Tuệ Lan trong phòng khách gọi điện thoại cho người quen trong bệnh viện kia, Đổng Học Bân lại đưa bọn họ ra biệt thự, lúc này mới xoay người trở về nhà.

Đã sắp bảy giờ tối.

Đợi bọn họ trở về, ước chừng phải sau 11 giờ đêm.

“Đúng, gọi là Cù Vân Huyên, được, vậy lúc bọn họ đến tôi sẽ bảo bọn họ trực tiếp đi tìm cậu, cảm ơn nhé" Tạ Tuệ Lan gác di động.

Tạ Tuệ Lan hôm nay búi tóc, mặc một thân quần áo ngắn da màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, bên dưới mặc một chiếc quần bó sát màu đen, hiển lộ ra đôi chân thon thả của cô, hơn nữa còn đi một đôi giày cao gót nhọn, càng làm cho cả người cô đầy vẻ tươi trẻ, phong cách ăn mặc này của Tuệ Lan Đổng Học Bân là lần đầu nhìn thấy, nhịn không được có chút quen mắt.

“Tuệ Lan" Đổng Học Bân đi tới nói: “Còn giận anh sao?"

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Tạ tỷ của anh nào dám giận anh, nếu nói gì đó anh không thích nghe, anh chớp mắt cái liền rời nhà trốn đi, ai mà chịu được?"

Đổng Học Bân ho khan nói: “Anh lần này không phải là đi tìm con gái sao?"

Tạ Tuệ Lan bắt chéo đôi chân đẹp nói: “Vậy anh cũng không thương lượng trước một chút với em sao?"

“Anh mà nói em còn có thể để anh đi sao? Anh biết em sẽ giữ anh lại mà" Đổng Học Bân ngồi trên sô pha với cô, xoa xoa tay cô nói: “Hơn nữa chỉ là mấy tên hải tặc mà thôi, anh sẽ để vào mắt sao?"

Tạ Tuệ Lan híp mắt nói: “Mấy tên hải tặc sao? Nhưng sao Tạ tỷ anh lại nghe nói là hơn hai mươi mấy tên?"

Đổng Học Bân toát mồ hôi nói: “Được rồi, được rồi, anh đã nhận lỗi với em rồi còn không được sao? Để cho em lo lắng rồi, đều tại anh, tại anh cả, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa".

Tạ Tuệ Lan không để ý đến anh, duỗi tay ra xoa xoa cái chén trên bàn trà.

Đổng Học Bân ân cần cầm lấy cái chén, đưa tới bên miệng cô nói: “Em bây giờ đang là phụ nữ mang thai, không nên động đậy, chuyện gì cũng để anh làm là được".

Tạ Tuệ Lan đổi bắt chéo chân, cầm chén trà nhìn chăm chăm xuống đất mà uống.

Đổng Học Bân lập tức lại gọt cho cô một quả táo, đưa một miếng đến bón cho cô ăn: “Nào, ăn nhiều hoa quả tốt cho sức khoẻ".

Tạ Tuệ Lan mỉm cười, cũng không khách khí, hé miệng cắn một miếng ăn: “Ừm, xem ông chồng nhỏ của em biểu hiện tốt như vậy, lần này em tha thứ cho anh, ha ha".

Đổng Học Bân cũng cười: “Nào, mau cho anh xem động tĩnh của con một chút".

Hắn lập tức ngồi xuống trước mặt Tạ Tuệ Lan, ghé đầu vào bụng cô nghe ngóng, hai tháng, chiếc bụng nhỏ của Tuệ Lan đã thoáng có chút dấu hiệu, nhưng còn chưa rõ ràng mà thôi: “Bảo bối, ta là ba ba, có nghe thấy ba ba nói chuyện không? Mau động đậy một chút cho ba ba xem nào, nhanh lên, hài, không nghe lời có phải không? Cẩn thận sau này con mà ra đời là ba ba đánh vào mông con đó".

Tạ Tuệ Lan cười cốc cốc vào trán Đổng Học Bân nói: “Dám đánh con em hả? Lá gan của anh cũng không nhỏ nhỉ? Em xem là tiểu tử nhà anh muốn bị đánh hả?”

Đổng Học Bân ôm cô nói: “Anh thấy em cũng muốn bị đánh rồi”.

“Được, đi ra ngoài có vài ngày lá gan có phải càng ngày càng lớn hay không hả?” Tạ Tuệ Lan cười dựa vào sô pha, híp mắt nói: “Ôm Tạ tỷ anh lên lầu đi, xem ai đánh ai, ha ha”.

Đổng Học Bân tinh thần nhất động, mau chóng ôm lấy Tuệ Lan, đi lên lầu.



Phòng ngủ lớn.

Đổng Học Bân nhẹ nhàng đặt Tạ Tuệ Lan ở trên giường.

“Chúng ta nghỉ ngơi đi”.

“Đi tắm rửa trước đã”.

“Vậy hai chúng ta cùng tắm đi”.

“Anh với em cũng không phải cùng một khối, mồ hôi ướt kìa, ha ha, anh đi trước đi”.

Đổng Học Bân đành phải lưu luyến nhìn ngắm trên thân hình của Tuệ Lan mà lưu luyến rời đi dần vào trong phòng vệ sinh, tắm hai ba lần xong, lúc này mới đổi cho Tuệ Lan đi vào.

Đợi chờ.

Đợi chờ.

Tiếng nước còn đang chảy ào ào, Đổng Học Bân chờ không kiên nhẫn, ở trên giường chuyển người, liên tục nhìn về phía phòng tắm thuỷ tỉnh hơi nước mù mịt, rốt cuộc, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra, một mùi hương thơm ngào ngạt của vị tắm rửa từ trong bay ra, toàn bộ phòng ngủ đều thơm.

Tạ Tuệ Lan cuốn khăn tắm đi ra.

Đổng Học Bân hé ổ chăn ra, để cô chui vào.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm bỏ dép, ung dung xoay người trên giường, cùng hắn chui vào một chăn: “Được rồi, ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn có việc đó”.

Đổng Học Bân sớm đã cởi quần áo ôm lấy vòng eo tinh tế của cô: “Chuyện gì?”

Tạ Tuệ Lan nói: “Trở về nhà của em chúc tết người lớn, việc này lúc sáng nay anh không đi, chỉ có thể để sang ngày mai thôi, còn nữa có một số lãnh đạo trung ương có quan hệ tốt với nhà em, cũng phải đi chúc tết họ, một số có quan hệ bình thường cũng chỉ sợ phải đi, những lãnh đạo khác có thể gọi điện chúc tết, những đồng nghiệp của anh ở thành phố Phần Châu, còn có một số cũng phải nhắn tin chúc nữa, dù sao từ mùng 1 đến mùng 5 tết không có ngày nhàn rỗi, đúng rồi, hai ngày nữa phải trở về thành phố Phần Châu, chúc tết hết năm các lãnh đạo, hai chúng ta cũng phải chờ người ta đến chúc tết nữa chứ”.

Đổng Học Bân vừa nghe đầu liền đau: “Phiền toái như vậy sao?”

“Quen là tốt rồi” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Tạ tỷ của anh không phải là năm nào đều ăn tết như vậy sao?”

Vị trí càng cao, việc tự nhiên cũng càng nhiều, Đổng Học Bân thở dài nói: “Sớm biết như vậy anh liền về muộn vài ngày cho xong”.

Tạ Tuệ Lan nhìn anh: “Này, anh còn muốn nghỉ ngơi trên biển nữa sao?”

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng có thể chậm đi đến chúc tết người ta”.

“Vốn đang định nói lần này anh đi cứu con gái nuôi của em vất vả, muốn thưởng cho anh một chút, quên đi, hiện tại xem ra cũng không cần thiết rồi” Tạ Tuệ Lan cười chuyển người: “Ngủ đi”.

Đổng Học Bân vội hỏi: “Thưởng cái gì? Mau nói đi”.

“Anh không phải không muốn trở về sao? Vậy còn nghe làm gì”.

“Ai da, anh chỉ vừa nói như vậy thôi mà, nhìn em kìa, mau nói cho anh thưởng cái gì đi”.

Tạ Tuệ Lan cười hi hi nhìn anh, nghiêng người đối diện với Đổng Học Bân, hai đùi trơn bóng hướng người anh kẹp một cái, cười nói: “Nhiều ngày như vậy không gặp, em cũng nhớ chồng của em lắm chứ, đã muốn chờ sau khi anh ấy trở về liền ngoại lệ cho phép anh ấy từ phía sau ép buộc em một lần”.

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Thật hay giả?”

“Giả”

“…”

Đổng Học Bân biết cô lại đùa chính mình, không khỏi có chút bực mình, nghiêng người liền kéo người Tuệ Lan, kéo một cái chiếc khắn tắm trên người cô xuống: “Không được, em đã nói rồi, em bây giờ đổi ý cũng vô dụng, nhanh, trèo qua quỳ đi”.

“Đùa anh thôi mà, anh còn cho là thật hả?”

“Đúng vậy, em có nằm bò ra không?”

“Không nằm, anh có thể làm gì với Tạ tỷ của anh chứ? Nói em nghe xem?”

“Anh liền khiến em phải nằm”.

Đổng Học Bân không khỏi phân trần một phen ôm lấy Tuệ Lan, mạnh mẽ lật cô lên, khiến cho bộ mông săn chắc của cô quyệt vào, quỳ trên giường, đưa lưng về phía mình. Hiện tạy bụng Tuệ Lan mới hai tháng còn có thể, nếu đợi sau ba tháng, đến lúc đó muốn ép cô đều không ép được, đương nhiên nắm chắc mỗi một lần cơ hội.

Tạ Tuệ Lan lại không tức giận, quay đầu lại cười nói: “Chừa chút cho Tạ tỷ anh một chút mặt mũi được không?”

Thấy cô không kháng cự, là gan Đổng Học Bân càng lớn hơn nữa, cũng không để ý đến cô, lên bắt lấy cặp mông của Tuệ Lan, từ phía sau hung hăng tai hoạ cô.

Tạ Tuệ Lan hít một hơi, nguyệt nha ánh mắt híp thành một khe hở.

Đổng Học Bân cũng là sắc mặt căng thẳng, lâu như vậy cũng không lên giường với Tuệ Lan, anh chỉ cảm thấy cả người đều dựng hết lông lên, từ đầu đến chân vô cùng thoải mái.

Hơn nữa tư thế này luôn đem lại khoái cảm chinh phục được Tạ Tuệ Lan.

Cái cảm giác kia cũng đừng nhắc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.