Quyền Tài

Chương 916: Đi hưởng tuần trăng mật!



Buổi sáng.

9h30.

Họ hàng Tạ gia đều lục tục đến biệt thự Tạ lão gia.

Tạ Quốc Bang, Hàn Tinh, Tạ Quốc Lương, Tạ Tĩnh, Tạ Nhiên, Tạ Hạo….

Tới sớm nhất là Tạ Hạo, hắn vừa ồn ào vừa đi nhanh vào, liến nhìn thấy Đổng Học Bân đang ngồi trên sô pha cùng cha mình nói chuyện phiếm, Tạ Hạo không khỏi cười ha ha một tiếng, lập tức ôm lấy Đổng Học Bân một cái nói: “Anh rể, rhần tượng của em. Coi như gặp được anh rồi, sự tích của anh em đã được nghe cha em nói. Anh một người đánh hơn hai mươi tên hải tặc? Rất lợi hại dọa người nha. Anh mau kí cho em chữ kí. Nhanh lên”.

Đổng Học Bân gõ đầu hắn một cái nói: “Chỉ biết như vậy, kí tên gì chứ?”

Tạ Nhiên Tạ Tĩnh đi theo sau tiến vào cười nói: “Anh rể”.

Đổng Học Bân khẽ gật đầu, hắn là con rể lớn nhất của Tạ gia, cũng là anh rể của mấy tên tiểu bối đó, tuy rằng tuổi không nhỏ hơn Tiểu Tĩnh Tiểu Nhiên, nhưng cái chức anh rể cũng là bưng đến.

“Bố, mẹ, đại thúc” Đổng Học Bân lập tức lại chào hỏi các trưởng bối.

Tạ Quốc Bang vẫn là như vậy ít nói, nhìn Đổng Học Bân, dùng sức gật đầu một cái.

Tạ Quốc Lương nhưng lại thật vui vẻ kéo Đổng Học Bân ngồi xuống: “Nghe nói tiểu tử nhà ngươi lại làm náo loạn, nào, nói tình huống lúc đó cho chúng ta một chút đi”.

Tạ Nhiên Tạ Tĩnh đi lại gần, Tạ Hạo tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua, đều trông mong Đổng Học Bân: “Trải qua có nguy hiểm không?”

Đổng Học Bân thấy mọi người đều hỏi, rơi vào đường cùng, đành phải dùng ngôi thứ nhất kể lại một lần chuyện đã xảy ra về việc cứu người từ trong tay hải tặc ra

Mọi người nghe rất hứng thú, nhất là tên tiểu tử Tạ Hạo, kêu a a, lại nhảy dựng lên kích động vô cùng.

Chờ cho kể xong sự việc, Tạ Hạo lúc này mới nói lớn: “Anh rể, anh thật mạnh, không được không được, lần này anh nói cái gì đều phải dạy em võ công”.

Tạ Nhiên vui vẻ nói: “Nghe thấy vậy em cũng muốn học”.

Lúc này Tạ Tuệ Lan giúp Tạ lão gia từ sau vườn đi đến, nghe thấy vậy, Tạ Tuệ Lan nở nụ cười nói: “Có chút võ công sẽ không biết nói mình họ gì, các cậu đừng học anh ấy, vẫn là chăm chỉ mà làm công việc cho tốt, đánh đánh giết giết như vậy có gì hay chứ?”

Đổng Học Bân trừng mắt với cô một cái, lại chọc phá tôi.

Tạ Hạo cũng kêu lên: “Em nói chị này, chị sẽ không hiểu đâu, đàn ông con trai đương nhiên phải học võ công rồi”.

Tạ Tuệ Lan híp đôi mắt đẹp nhìn em trai nói: “Em nói cái gì? Chị không hiểu cái gì?”

Tạ Hạo từ nhỏ đã sợ Tuệ Lan, bị cô bắt nạt đã quen, vừa nghe còn có chút sợ hãi, lau mồ hôi nói: “Em có nói gì đâu, em nói gì vậy?”

Mọi người đều cười ha ha.

Không lâu sau, vài đứa con của Hàn Tinh lại thấy Tạ lão gia và Tạ Quốc Bang, Tạ Quốc Lương bắt đầu nói chuyện, liên tiếp đến đón Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan.

Hàn Tinh đầu tiên là thầm oán nói: “Tiểu Bân, con sau này nếu lại mạo hiểm như vậy nữa, con có tin mẹ xử lí con không? Con bây giờ sắp làm cha rồi, nên lo lắng cho Tuệ lan và đứa nhỏ nhiều hơn”.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Mẹ, sau này sẽ không thế nữa”.

Hàn Tinh cười ừm một tiếng, vỗ vỗ tay hắn nói: “Tóm lại con trở về an toàn mẹ cũng an tâm, đúng rồi, con và Tuệ Lan tí nữa ăn cơm xong, mau đi chúc tết một số gia đình lãnh đạo cán bộ đi, có thể bỏ qua được thì không cần đi, gấp rút một chút, tranh thủ hôm nay chúc hết đi”.

Tạ Tuệ Lan nháy mắt mấy cái: “Làm gì?”

Đổng Học Bân cũng hỏi: “Đúng vậy mẹ, hôm nay liền chúc hết sao?”

Hàn Tinh cười ha ha nói: “Sau khi các con kết hôn được hai tháng, công việc vẫn vô cùng nhiều, lại là công tác điều chỉnh động đất, còn chưa có đi hưởng tuần trăng mật, nên mẹ với ba con đã thương lượng rồi, đã đặt xong vé máy bay và khách sạn cho hai đứa, đi Đài Loan, tiền phí đều do hai chúng ta trả”.

Tuần trăng mật?

Hài, chuyện tốt.

Đổng Học Bân nói: “Mẹ, làm sao có thể để cho mẹ và ba trả được?”

Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ nói: “Sắp qua tết còn không ít việc đâu, không đi được không?”

Hàn Tinh không nghe: “Mẹ nói đi thì đi, các con còn trẻ, những việc lớn cũng không quan trọng bằng việc kết hôn, chờ sau khi các con già đi, làm quan càng lớn, muốn đi hưởng tuần trăng mật còn không kịp đâu, lần này nghe mẹ với bố con đi đi, nhân lúc còn trẻ vợ chồng son đi chơi nhiều một chút”.

Tạ Tuệ Lan cười buông tay, nhìn Đổng Học Bân.

Nhưng lời này nói ra lại bị Tạ Hạo nghe thấy được, ánh mắt của hắn mở lớn, cũng không biết từ đâu lập tức ngạc nhiên vui mừng đi lại nói: “Cái gì cái gì? Chị, anh rể, hai người muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?”

Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn nói: “Có quan hệ gì tới tiểu tử em sao?”

“Đương nhiên là có” Tạ Hạo kích động nói: “Em vừa vặn được nghỉ hè, không có chỗ nào đi, mang theo em đi, mang theo em đi”.

Tạ Tĩnh ở sau trừng mắt nhìn hắn nói: “Chị và anh rể đi hưởng tuần trăng mật, em làm loạn gì chứ. Tiểu bóng đèn”.

Tạ Hạo vội la lên: “Em cam đoan không làm phiền hai người, thật đó chị, chị liền mang em đi đi, em ở nhà sắp chán chết rồi, xin chị đấy, được không? Được không?”

Đổng Học Bân nhưng thật ra không có ý kiến gì, lúc hắn đi chơi cũng cảm thấy có nhiều người mới vui, nếu để hắn và Tuệ Lan chỉ hai người đi, đi chắc cũng không thú vị lắm.

Tạ Tuệ Lan nhìn hắn nói: “Em thật sự muốn đi sao?”

“Thật sự” Tạ Hạo vẻ mặt năn nỉ nói: “Chị, chị dẫn theo em đi nhé”.

Tạ Tuệ Lan di di hai chân, cười nói: “Trước rót cho chị chén nước đã”.

“Được. chị chờ chút” Tạ Hạo vội vàng đi rót nước, ngoan ngoan đưa nước cho Tạ Tuệ Lan.

“Ha ha, như vậy còn được” Tạ Tuệ Lan nói: “Chuẩn bị hành lí đi, nhưng trước tiên phải nói trước, đến Đài Loan em đừng có làm loạn là được, cái gì cũng phải nghe chị”.

Tạ Hạo lập tức hoan hô: “A ha, thật tốt quá, ha ha ha”.

Đổng Học Bân mỉm cười nhìn về phía Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh: “Tiểu Nhiên, Tiểu Tĩnh không phải cũng được nghỉ lâu dài sao? Cùng đi chứ?"

Tạ Tĩnh ngại ngùng nói: “Em thì thôi, không ổn lắm".

“Có gì không ổn chứ? Nhiều người càng vui" Đổng Học Bân cười nói.

Tạ Tuệ Lan cũng nói: “Muốn đi đều cùng đi đi, Tiểu Nhiên, Tiểu Tĩnh có đối tượng sao? Có thì cùng mang đi đi”.

Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh xem ra cũng muốn đi du lịch, nhưng da mặt bọn họ không có dày như Tạ Hạo, ngại không muốn quấy rầy chị đi hưởng tuần trăng mật.

Thấy bọn họ do dư, Hàn Tinh liền nói: “Liền quyết định như vậy đi, vậy nhóm các con mấy tiểu bối liền đi thành một đoàn đi, vé máy bay để mẹ đặt cho các con”.

Tạ Quốc Lương nói một câu: “Chị, để Tiểu Nhiên và Tiểu Tĩnh ở nhà đi”.

Tạ Quốc Bang mỉm cười nói: “Để chúng nó ở nhà mãi cũng chán, để bọn nó đi chơi đi".

Hàn Tinh nhìn về phía Đổng Học Bân nói: “Tiểu Đổng, con là anh rể, nhiệm vụ của nhóm này mẹ giao cho con, đến lúc đó nhất định phải chú ý an toàn, bên đó không bằng đại lục, ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút".

Đổng Học Bân lập tức đồng ý nói: “Mẹ cứ yên tâm”.

Tạ Hạo cười hì hì nói: “Thím, có Đổng ca cháu ở đó, cháu cảm thấy chúng ta có muốn xảy ra chuyện cũng khó".

Hàn Tinh vừa nghĩ liền nở nụ cười, cũng đúng, trải qua nhiều chuyện như vậy, Hàn Tinh đối với sức chiến đấu của Đổng Học Bân cũng có nhiều hiểu biết, quả thật không cần phải lo lắng linh tinh làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.