Quyền Tài

Chương 93: Hạnh phúc đến



Từ ngày Đổng Học Bân đến phố bấc khẩu hòa bình, hắn nhận thức Cù Vân Huyên, lúc ấy thấy mẹ và nàng tỷ muội tương xứng, Đổng Học Bân đành phải kêu nàng Huyên di, sau đó còn không tới mấy ngày nữa, Đổng Học Bân liền bị Huyên di hiên lành từ trong khung triệt để làm cho mê hoặc, vụng trộm thâm mên chiếm hữu nàng, một năm, hai năm, ba năm, bao nhiêu ngày đêm Đổng Học Bân đều ảo tường có thể có một ngày câm tay Huyên di đi dạo phố, có thể cầm tay nàng cùng xem phim, sau bốn năm, hôm nay, cái nguyện vọng Đổng Học Bân vốn tường rằng vĩnh viễn cũng không khả năng thực hiện lại có thể thực hiện, có điểm không thể tin được, có diêm đột nhiên xuất hiện.

Hạnh phúc cực lớn đã từ bốn phương tám hướng vây quanh hắn, ngoại trừ kích động vẫn là kích động, ngoại trừ hưng phân vẫn là hưng phắn!

Bên cạnh, Huyên di còn đang cầm báo xem, cũng không biết nàng nghĩ gì.

Đổng Học Bân lặng lẽ liếc nhìn nàng, nắm chặt tay nàng nói: “Huyên di, tay dì thật trắng”.

“Ba hoa” Cù Vân Huyên nắm báo lên đánh vào ngực hắn, mặt đỏ khẽ gắt một câu, “Lại nói hươu nói vượn, dì kéo miệng con đó!”

“Nói thật mà” Đổng Học Bân vẫn lần đầu tiên nắm tay thiếu nừ, có chút khắn trương, “Cái này, khụ khụ, chỗ này dì có phim tình yêu hay không?”

Cù Vân Huyên tức giận nói: “Không có”.

“Ai da, dù sao ngày hôm nay cũng nghỉ ngơi, hai ta xem một lát”.

Huyên di lườm hắn một phát, “Không tình yêu, có ma quái xem không?”

“Đổ mồ hôi, ma quái cũng được, để ở đâu vậy?” Đổng Học Bân đi đến tủ TV tìm ra một bộ Tử Thân Đên mới nhất, đem cái đĩa bỏ vào trong đầu dvd, dùng điều khiên từ xa điều chỉnh, chợt ngồi trở lại trên ghế soía, tay duỗi về phía Huyên di, muốn lại nắm tay nàng.

Ai ngờ Cù Vân Huyên lại tránh né, “Đừng làm rộn, từ từ xem phim”.

Đổng Học Bân a một tiếng, “Cái này, con nắm tay dì, con sợ dì nhát gan”.

“...Không cần, gan dì lớn lắm”.

Ta chóng mặt, đừng giỡn chứ. Đổng Học Bân buồn bực nói: “Con đây gan hơi nhỏ, biết không? Dì năm con để cho con can đảm hơn?”

“...Miệng lười trơn tru!” Cù Vân Huyên liếc nghĩêng qua hắn, lược lường lự một chút, vẫn là đưa tay trái cho hắn bên kia.

Đổng Học Bân vui mừng quá đỗi, vui thích sờ sờ lên, một lần nữa dắt bàn tay nhỏ bé non nớt, trắng muốt, cùng Huyên di xem phim kinh dị. Cái cuộn phim này rất thảm, trong chôc lát ngựời này đã chết trong chốc lát người kia đã chết, nhưng mà Đổng Học Bân lại hoàn toản sẽ không có tự giác xem phim kịnh dị, ánh mắt hắn nhìn Tử Thần Đen, nhưng trong lòng lại hạnh phúc đến đây, rất vui vẻ. một bên xem còn một bên cười.

Bốp, đùi mình bị Huyên di đánh cho một cái, “Cười gì? Chết người còn cười được?”

“Khụ khụ, con chính là xem rất có ý tứ, cuộn phim này hay, làm được rất tốt”.

“Tốt cái gì, toàn bộ người đều đã chết”.

Tâm tình Đổng Học Bân một mực ở vào một cái giai đoạn phấn khởi, hơn một giờ trôi qua, phần phấn khởi này vẫn không có su thế suy giảm, chờ cái này bộ phim vừa xong, Đổng Học Bân liền xem xét bên ngoài, nghĩêng đầu chờ đợi nói: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi? Con mời dì ăn cơm Tây, a, đồ ăn Trung Quốc cũng được, dì thích hơn”.

Cù Vân Huyên ngó ngó hắn, “Ngày hôm qua vừa mua khăn quàng cổ mua túi cho dì, đừng dùng quá nhiều tiền, tiền lương con còn không có nhiều bằng dì”.

Đổng Học Bân nói: “Không có chuyện đó đâu, giờ đây con có tiền hơn so với dì, đi một chút, cơm Tây hay đô ăn Trung Quốc?”

Cù Vân Huyên vừa nghe, không nhịn được dùng ngón tay gõ gõ trán hắn, “Con có tiền lương bốn ngàn thôi mà? Dì xem ba nghìn đều mất, chính con ăn cơm, rồi cho Loan tỷ tiền, còn lại mua cái này cho dì, một tháng có thể còn lại bao nhiêu? Đủng rồi, tiền lương tháng này của con còn chưa nhận mà? Lại mua túi cho dì, còn có tiền sao? Không nói trước để dì cầm tiền đưa cho?”

“Ai ui, con thật không thiếu tiền” Trong sô tiết kiệm của hắn có hơn hai mươi vạn, hao phí cũng không xài hết.

“...Vậy cũng không ra ngoài ăn, sợ đau bụng, dì làm cơm trong nhà mình, món ăn đều có sẵn”.

Quan hệ mình và Huyên di có tính đột phá nhảy lên, Đổng Học Bân cơ bản còn muốn nương theo cơ hội hẹn ước cùng nàng, nhưng thấy Cù Vân Huyên kiên trì lần nữa, hắn sẽ không ương nghạnh, hài, cùng ăn ở nhà thì cùng ăn ở nhà đi, cũng ấm áp, “...Đi, con làm trợ thủ cho dì”

Cù Vân Huyên ừm một cái, vịn chân đứng lên từ trên ghế salon, sau khi nhìn hắn, “.. - Tay”.

Đổng Học Bân cũng cùng đi theo, giả ngu nói: “Tay? Tay làm sao vậy?”

Cù Vân Huyên dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, nữ nhân thành thục nhìn một cái cùng vũ mị kinh người, “Không biết xấu hổ, tin dì đánh con thật hay không?”

Thẳng đến vào phòng bếp, Đống Học Bân mới lưu luyến buông lòng tay, câm dao căt cả chưa và hành, măt thấy đằng sau, ào ào ào, Cù Vân Huyên đang rửa món ăn tại cái bể nơi đó, đột nhiên, vài giọt nước trong đó văng đên trên xương quai xanh nàng, trượt xuống dưới, giọt nước theo mương máng chảy đên giữa khe ngực lôi lồm của nàng, thân thể Huyên di cứng ngăc, cánh tay ung dung thản nhiên cọ xát một cái trên bộ ngực.

Đổng Học Bân thấy trong lòng khô nóng, không nhịn được biết rõ còn cố hỏi: “Huyên di, di có đối tượng chưa?”

Cù Vân Huyên dừng tay lại, lại không quay đầu, rửa rửa qua, “...Làm gì?”

Đổng Học Bân buông dao xuống chà xát tay, “Dì xem, dì cũng không có đối tượng, con cũng không có đối tượng, không bằng hai ta gom góp được một đôi, thật tốt đó”.

Cù Vân Huyên đóng vòi nước, hung hắng trừng mắt nhìn hắn, “Tốt cái gì? Con nhỏ tuổi hơn nhiều so với dì!”

“Cái này, thật cũng không có vài tuổi”.

“Trong kinh phật, có câu nói này con chưa từng nghe qua sao? Nữ lớn hơn ba, như gạch vàng, nữ lớn hơn năm...” Cù Vân Huyên không nói sau.

Đổng Học Bân nghe qua lời này, nữ lớn hơn ba, như gạch vàng, nữ lớn hơn năm... như là mẹ, ý nói chính là nếu tìm vợ là nữ nhân lớn hơn mình năm tuổi, tựa như tìm mẹ, trong mắt người thể hệ trước quan niệm truyền thống thâm căn cố đế, đây là chuyện phi thường kiêng kị. Đổng Học Bân quan sát thoáng qua Huyên di, cắn răng nói: “Lớn hơn năm tuổi sao? Cho dù dì hơn năm mươi tuổi con cũng thích dì!”

Cười khúc khích, Cù Vân Huyên cả giận: “Dì không phải thành lão yêu tinh sao?”

“Con không phải có ý tứ kia, con chính là... chính là muốn nói tuổi không là vấn đề”.

“Cái đó không là vấn đề? Con so với dì ít tuổi nhiều như vậy, chỉ riêng mẫu thân dì đã gây khó dễ, sau này không cho phép nói bậy nữa, để cho người ta nghe thây sẽ chê cười” Cù Ván Huyên rửa xong rau liền nhét trong tay hắn, “Nhanh cắt”.

“Con sẽ giải thích là, nếu như mẹ dì và mẹ con đều đồng ý, hai ta làm đối tượng cũng không phải không thể, đúng không?”

“...Dì cũng không nói như vậy”.

“A, vậy dì nói như thế nào?”

“...Di nói con thái nhanh lên!”

“Ai da, dì nói cho con biêt dì rôt cuộc là ý tứ gì?”

Khuôn mặt Cù Vân Huyên hơi nóng giơ lên tay, hung hắng nói: “...Nếu không cắt dì sẽ đánh con đó!”

Đổng Học Bân không được câu trả lời, trong lòng có chút buồn bực, cũng không hỏi nữa, quơ lấy đao băm băm rau trên cái thót, kết quả cắt vô cùng thể thảm, nhỏ không nhỏ lớn không lớn.

Cù Vân Huyên nhìn hắn..Động kinh à?”

Có thể không động sao? Mất hứng quá! Đổng Học Bân vẫn không nói, lại bắt đầu loảng xoảng đang đang loảng xoảng cắt khoai tây.

Cù Vân Huyên đập miệng một cái, lầm bầm nói: “Người này, thật đúng là không dễ hầu hạ” Thanh âm chợt hạ xuống, “...nắm lấy tay”.

“Làm gì vậy?”

“Cho con nắm”.

Đổng Học Bân mê mang khẽ vươn tay.

Huyên di thoáng nhìn hắn, từ từ đưa tay đưa đến trong taỵ Đổng Học Bân, chủ động giữ chặt tay hắn, “...Cái này có thể thái tốt được không?”

“A, con dùng một tay cắt?”

“...Dì làm sao biết”.

Đổng Học Bân bắt đầu khởi động, tâm tư vừa chuyển, hiểu rõ chuyện thành đối tượng cũng không phải chuyện có thể sôt ruột, Huyên di có thể để cho mình nứm tay dì nhiên nói rõ vấn đề, nàng đối mình một điểm cảm giác đều không có, có khả năng sẽ chủ động nắm tay sao? Không có khả năng! Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình Đổng Học Bân lại thoải mái, chuyện này đi từng bước một, hôm nay kéo bàn tay nhỏ bé, sờ soạng băp đùi, lân sau nên thử xem có thể hôn đên miệng nhỏ hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.