Quyền Tài

Chương 934: Ai so được?



Tất cả thuyền cứu viện đều tụ lại cùng nhau.

Trên thuyền bị dây thừng cố định, Đổng Học Bân cũng nhảy xuống từ trên du thuyền, đi lên chỗ bọn Tạ Hạ và thuyền đánh cá.

Tạ Hạo kích động đi lên chỗ Đổng Học Bân ôm một cái thật mạnh: “Anh rể. Được. Anh đã cọi như trở lại rồi. Vừa rồi làm em sợ tới mức suýt tè ra quần”.

Tạ Tĩnh nói: “Anh rể”.

Ánh mắt Tôn Khải cũng mang theo quái dị nói: “Anh Đổng”.

Đổng Học Bân cười gật gật đầu: “Để mọi người lo lắng rồi, thật xin lỗi’.

Tạ Tĩnh cười khổ nói: “Mới vừa rồi cũng doạ chết em, anh nếu gặp chuyện không may, chị em em thế nào cũng giết em”.

Đổng Học Bân nói: “Không nghiêm trọng như vậy chứ, hơn nữa anh không phải rất tốt sao? Ha ha…”

Tạ Hạo và Tạ Tĩnh đều biết Đổng Học Bân không phải người bình thường, tính mạng vô cùng lớn, cho nên vốn không có lo lắng gì, mà khi thấy Đổng Học Bân lái chiếc du thuyền nhỏ mà dám tiến lên đâm quân hạm, bọn họ mới thực sự ngây người, biết bọn họ vẫn là xem nhẹ tình tình xấu xa của Đổng Học Bân, cũng lại không nghĩ tới một chiếc du thuyền có thể làm đắm quân hạm và doạ chạy mất, đây đã muốn không phải trong phạm trù sức chiến đấu bình thường rồi.

Bên kia,vài người đi lên.

Vị thuyền trưởng được cứu kia nói: “Tiểu huynh đệ, cảm ơn ơn cứu mạng của cậu, cậu gọi là gì?”

Tạ Hạo cười hi hi nói: “Nói cho các anh đi, anh rể tôi tên là…’

“Tên không đáng để nhắc tới” Đổng Học Bân ngắt lời Tạ Hạo nói: “Cứ gọi tôi là tiểu huynh đệ hoặc là tiểu tử đều được”.

Tạ Tĩnh biết Đổng Học Bân không muốn bị người khác biết chuyện hôm nay, cũng kéo Tạ Hạo một cái, liếc mắt với hắn, bọn họ đều là cán bộ nhà nước, thân phận quả là không tiện nói ra.

Vài thuyền trưởng liếc nhau, cũng không hỏi thêm.

Nhưng có thuyền viên nhịn không được, vội hỏi: “Chiếc du….. chiến thuyền… này của các anh… là cái gì vậy? Sao lại chắc chắn tới như vậy?”

Hắn muốn nói chiếc du thuyền này là cái gì, nhưng nói đến trên miệng lại nuốt trở vào, du thuyền sao? Đây làm sao còn có thể gọi là du thuyền nữa.

Đây cũng là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.

Đổng Học Bân ho khan nói: “Chất lượng đặc biệt, gia cố qua một chút”.

Tạ Tĩnh Tôn Khải đều chớp chớp ánh mắt, chưa có nghe nói qua du thuyền Ngô Nhị có gia cố qua?

“Thì ra là như vậy” Một thuyền trưởng nhìn sang du thuyền nói: “Nhưng tôi cũng là lần đầu tiên thấy qua chiếc du… thuyền đặc biệt như vậy”.

Mọi người đều gật đầu, nếu không phải diện tích không đủ, thì không bằng đổi tên hàng không mẫu hạm cho rồi.

Đổng Học Bân không muốn nói tỉ mỉ về vấn đề này: “Người không sao rồi, chúng ta trở về thôi”.

Thuyền trưởng được cứu vội nói: “Chúng ta cùng nhau trở về, lên trên bờ chúng tôi còn phải cảm ơn các cậu mới được”.

“Không cần đâu” Đổng Học Bân xua xua tay nói: “Chỉ là chút công lao thôi mà, chúng tôi còn có việc, xin đi trước, sau này có cơ hội lại gặp lại”.

Vài thuyền trưởng cũng không đồng ý, nhất quyết mời Đổng Học Bân tới chỗ bọn họ.

Nhưng Đổng Học Bân thật sự không muốn lộ mặt, những người này sau khi trở về nhất định có phóng viên chờ phỏng vấn, thậm chí còn có quân cứu viện, Đổng Học Bân cũng không thể nói bừa, lần này hắn đã giận dữ làm một số việc, cho nên phải tận lực che giấu chính mình, ngay cả Nhị thúc của Tuệ Lan, Đổng Học Bân cũng không thể nói được.

Đổng Học Bân xin miễn ý tốt của bọn họ, nghiêng đầu gọi Tạ Hạo, Tạ Tĩnh, đều đi lên thuyền, tạm biệt mọi người.

Mọi người cảm khái vô cùng, nhưng thấy bọn họ không muốn ở lâu, cũng chỉ đành bỏ đi.

Xa xa, thừa dịp Đổng Học Bân rời đi, quân hạm Nước A đã cứu những người rơi xuống nước, chờ sau khi mọi người được cứu lên xong, Đổng Học Bân bên này vừa lúc tạm biệt xong, lái du thuyền liền rời khỏi khu vực thuyền cứu viện, mà người trên quân hạm vừa thấy du thuyền lại một lần nữa kích động, đều kinh hãi thất sắc.

“Nó lại tới nữa”.

“Lui lại trước đã. Nhanh lên”.

Những người này đã bị du thuyền doạ cho sợ, căn bản không có thời gian lại vớt quân hạm bị chìm và trực thăng nữa,hoang mang rối loạn đổi hướng rời đi, chạy ra khỏi lãnh hải.

Nhìn thấy thế, Đổng Học Bân cười lạnh.

Người bên thuyền cứu viện cũng vui mừng.

“Cút đi”.

“Vĩnh viễn cũng đừng đến đây nữa”.

“Thế này mới biết lợi hại đi”.

“Ha ha, đáng đời, cho các ngươi hết kiêu ngạo”.

***

Trên du thuyền.

Tạ Tĩnh rốt cuộc hỏi: “Anh rể, du thuyền này thật gia cố qua sao? Sao không có nghe Ngô lão gia nói qua nhỉ? Hơn nữa cho dù gia cố qua cũng không có như thế này đi?”

Đổng Học Bân nói bừa: “Cũng không coi là gia cố qua, chủ yếu vẫn là đám quân hạm đó bọn họ đều là bị tổn hại, trước kia đã sử qua, các cậu ở phía kia không thấy rõ lắm, anh ở gần nên mới phát hiện được, sau đó liền đâm vào chỗ bọn họ bị tổn hại, còn dùng chút kĩ xảo, vì vậy mới thành công”.

“Kĩ xảo gì vậy?” Tạ Tĩnh hiếu kì nói.

Đổng Học Bân nói bừa: “Dù sao chính là nguyên lí vật lí học”.

Tạ Tĩnh chỗ hiểu chỗ không, ồ lên một tiếng.

“Hi hi, vẫn là anh rể của em học vấn cao” Tạ Hạo nói.

Đổng Học Bân xoa xoa Tiểu Hạo: “Nói trước rồi, chuyện hôm nay nhưng không được nói ra ngoài, Tiểu Tĩnh, Tiểu Tôn thì anh yên tâm, nhưng tiểu tử nhà ngươi anh không yên tâm lắm”.

Tạ Hạo ai da nói: “Anh cứ yên tâm đi, anh có bảo em nói em cũng không nói đâu”.

Đổng Học Bân ừm một tiếng: “Tuệ Lan biết thì không sao, nhưng đừng nói cho những trưởng bối trong nhà, bằng không ba em nên tìm anh nói chuyện, hiểu chưa?’

“Hiểu rồi, hiểu rồi, em nhất định sẽ kín miệng”.

“Vậy được rồi”.

Sự việc lần này nhất định có ảnh hưởng rất lớn, dù sao Nước A tổn thất đi một thuyền quân hạm, nhưng trước đó thuyền đánh cá không biết bọn Đổng Học Bân, Tạ Hạo và Tạ Tĩnh cũng sẽ không nói ra, vậy thì không sao, cho dù Tạ Tĩnh mấy người đối với việc lần này có nghi vấn, nhưng cũng là người nhà mình, vấn đề không lớn lắm. Hài, cuối cùng giải quyết được một chuyện, hôm sau phải để vài ngày ở cùng với Tuệ Lan mới được.

Đổng Học Bân tâm tình thả lỏng, hát một đoạn dân ca.

Phía sau.

Tôn Khải lại từ đầu đến cuối không nói nhiều.

Tạ Tĩnh nhìn hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Chỉ ngây người ra để làm gì thế?”

Tạ Hạo khẽ cười nói: “Nhất định là bị anh rể của tôi làm cho chấn động rồi, tôi đã nói anh rể của tôi vô cùng tuyệt mà. Anh còn không tin, hiện tại thì thế nào?”

Tôn Khải lau mồ hôi, giờ phút này còn có chút hết hồn lưu lại trong lòng, lúc trước Tạ Hạo và Tạ Tĩnh 100% yên tâm đối với Đổng Học Bân, nói khoa trương lên, Tôn Khải nói thật thực không tin, nhưng, hắn bây giờ chân chính biết bản lĩnh của Đổng Học Bân, đã biết Tạ Hạo, Tạ Tĩnh thậm chí cả Tạ Tuệ lan bọn họ tại sao lại tin tưởng về sức chiến đấu cũng như sức sống của Đổng Học Bân đến vậy, liền mới chỉ vài cái, ai còn không thể há hốc mồm được chứ?

Du thuyền đâm quân hạm?

Quả thật là nói nhảm mà thôi.

Nhưng lại ở ngay trước mắt bọn họ sinh động diễn ra. Một du thuyền nhỏ lại là đuổi theo quân hạm quốc gia không hề mất tí sức nào. Còn doạ cho bọn họ chạy mất? Việc này làm cho Tôn Khải nhìn Đổng Học Bân tầm mắt lại thêm một lần nữa thay đổi. Thảo nào người ta nhỏ tuổi hơn mình, lại sớm có địa vị cao đâu.

Lá gan này, bản lĩnh này, năng lực này… ai so được chứ?

Ai cũng không được.

…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.