Tạ Nhiên vội vàng nói: "Anh rể, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tạ Tuệ Lan cũng nhìn anh nói: "Nói một chút đi, sao đánh chìm được quân hạm?"
Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng: "Bọn họ chiếc thuyền kia không phải là thuyền mới, trước kia có được sửa qua, còn có chỗ hổng, anh vừa vặn đâm vào chỗ đó, kết quả là đâm được".
"Chỉ đơn giản như vậy sao?" Tạ Nhiên ngạc nhiên nói.
Đổng Học Bân ừm một tiếng: "Liền đơn giản như vậy".
Tạ Hạo bổ sung nói: "Còn có một số nguyên lí vật lí, nói các chị cũng không hiểu đâu".
Tạ Tuệ Lan trầm mặc trong chốc lát: "Mặc kệ thế nào, việc lần này dừng ở đây, chỉ có vài người chúng ta biết là được, không được truyền ra ngoài".
Tạ Hạo nói: "Đã rõ, anh rể cũng đã dặn bọn em rồi".
Tạ Tuệ Lan nói: "Chị cũng dặn thêm lần nữa, liên quan đến việc ngoại giao, đây cũng không phải là việc nhỏ đâu".
Thùng thùng, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, ngay sau đó, Ngô Nhị mặc áo ngủ liền từ từ đẩy cửa vào
Ngô Nhị thấy bọn họ đều ở đây, liền trấn an nở nụ cười nói: "Nghe thấy phía dưới có tiếng nói, cứ tới đây nhìn xem, đều đã trở lại rồi hả? An toàn là tốt rồi".
Du Du vội hỏi: "Anh Đổng, anh Tiểu Hạo, các anh cứu người về rồi sao?"
Đổng Học Bân trước nói một câu: "Trên biển gió quá lớn, bọn anh không đi, nửa đường liền trở lại, đúng rồi Ngô thúc, cửa kính trên du thuyền đều vỡ rồi, còn có chút tổn hại, thật xin lỗi, việc này, đến ngày mai chú có thể tìm người sửa một chút được không, phí sửa chữa để cháu trả".
Ngô Nhị cười khoát tay nói: "Nhiều chuyện, các cháu an toàn là được rồi".
Du Du đột nhiên a một tiếng, chỉ vào TV nói: "Mọi người xem tin tức, bọn họ đã về rồi".
Ngô Nhị cũng qua xem ti vi: "Ừm, xem ra là đội cứu viện đi cứu, ừm? Du thuyền? Đâm quân hạm? Đắm một chiếc?"
Sau đó, Ngô Nhị cùng Du Du đều trợn mắt há mồm, nhìn tin tức rất lâu không phản ứng lại.
Cuối cùng Ngô Nhị ngạc nhiên một tiếng nói: "Du thuyền còn có thể đâm quân hạm sao? Đây là du thuyền gì vậy? Còn có loại uy lực này sao? Quân đội đặc chế à? Còn có bọn họ nói người trẻ tuổi lái du thuyền kia là ai vậy? Thật cứng cỏi? Lái một chiếc du thuyền nhỏ mà lại có thể đâm quân hạm được? Đây là có gan như thế nào chứ".
Du Du cũng kêu lên: "Rất kích động nha".
Bọn Đổng Học Bân cũng không nói chen vào, chỉ có Tạ Nhiên dở khóc dở cười nhìn Đổng Học Bân liếc mắt một cái.
Ngô Nhị là căn bản sẽ không hoài nghi với Đổng Học Bân, bởi vì du thuyền của ông chính ông rõ ràng nhất, vật liệu rất bình thường, lại đã lái nhiều năm, đừng nói cho ông rằng chiếc du thuyền kia đi đâm quân hạm, chính là ai cũng không gặp phải nói bảo nó bay trên mặt biển đâu, cố gắng còn có chút rắc rối, cho nên ông và Du Du đều cảm thấy đây là cao nhân không thấy được, thế mới lái được du thuyền đi cứu người chứ?
Cuối cùng vẫn là giáo huấn một chút người Nước A.
...
20 phút sau
Ngô Nhị đưa con gái trở về nghỉ ngơi, đám Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh cũng trở về phòng mình, trong phòng chỉ còn Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan.
Nhìn vợ mình ánh mắt không tốt, Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nhìn anh nói: "Anh bảo em nói với anh cái gì thì tốt đây?"
"Vậy thì không cần nói nữa" Đổng Học Bân ôm ôm cô nói: "Không còn sớm nữa, bà xã, chúng ta mau đi ngủ thôi".
"Bỏ cái bộ dáng này nói chuyện với em đi" Tạ Tuệ Lan vắt tay ra sau lưng nói: "Biết em tại sao lại để cho em trai, em gái của em đi theo anh ra biển không? Vì để cho anh có cái gánh nặng, cho anh nghĩ đến trên thuyền còn Tiểu Hạo, Tiểu Tĩnh, là vì để anh để ý một chút, cẩn thận một chút, đừng quá kích động".
Đổng Học Bân nói: "Bọn anh ra biển là em đồng ý mà".
"Em đồng ý cho anh đi đâm quân hạm sao?"
"Ai da, đây là không có cách khác, tình huống lúc ấy, em không biết chứ, anh nếu không lên, ngư dân của chúng ta liền xong rồi, sẽ bị bắt đi mất".
"Anh vẫn là có lý phải không?"
"Hài, cũng không có, anh biết vợ quan tâm anh mà, được rồi, sau này anh nhất định sẽ chú ý, cam đoan không để cho em có cơ hội phê bình anh nữa"
"Chỉ mong như vậy đi, lời này anh xem anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Hả?"
...
Bên kia.
Tôn Khải ở trong phòng khác.
Cửa phòng mở, Tạ Tĩnh đẩy cửa bước vào: "Ồ, anh cũng chưa ngủ sao?"
Tôn Khải thấy cô một thân áo ngủ, trên mặt hơi hồng nói: "A, Tĩnh Tĩnh em sao lại tới đây vậy?"
"Nói nhỏ một chút, đừng để cho chị em nghe thấy được, bằng không sẽ mắng em mất" Tạ Tĩnh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này mới đi tới nói: "Nằm một lát không ngủ được, anh nói chuyện một lát với em đi".
Tôn Khải ừm một tiếng: "Anh cũng không ngủ được, nói gì".
"Ồ, có cái gì hay hay để chơi không?"
"Có, bình luận này rất thú vị, em xem".
Tạ Tĩnh lập tức qua sóng vai ngồi cùng Tôn Khải, cùng nhìn về phía màn hình máy tính.
Tuy rằng đã sắp rạng sáng, nhưng trên diễn đàn vẫn là đầy người, thậm chí giống như số người còn nhiều hơn so với ban ngày, mọi người đều thảo luận xung quanh sự thật khiếp sợ chuyện du thuyền đâm quân hạm, một mảnh khí ngút trời, có chút lời nhắn đã là hơn 1 triệu.
"Rốt cuộc là thật hay giả? Tin tức xác nhận sao?"
"Sớm đã xác nhận, tôi có người thân ở bờ biển, nói lúc ấy thuyền cứu viện và thuyền đánh cá đều bị nhốt có mấy chục người, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, đây còn có thể là giả sao?"
"Quá siêu, quá siêu đi".
"Đúng vậy, đây quả thực….rốt cục là ai".
"Nhất định là cao nhân, điều này khiến tôi nghĩ đến lần trước người Nước A phi pháp trộm cướp một văn vật của nước chúng ta, còn quyên góp cho bảo tàng, sau đó nước cộng hoà chúng ta chẳng phải có cao nhân tới bảo tàng của bọn họ trộm trở lại thứ đó sao? Còn thuận tay cầm một quốc bảo của bọn họ. Vị kia cũng là cao nhân, vẫn là người tài ba ở nước chúng ta nhiều, ở trong lòng tôi, hai vị cao nhân này mới thực sự là anh hùng yêu nước chân chính".
"Đồng ý".
"Nên là ba vị cao nhân, các cậu còn nhớ rõ vụ Taekwondo lần trước không, nước chúng ta có một du khách thần bí đánh vô số đạo quán Taekwondo, lấy lại công bằng cho du học sinh của chúng ta sao? Đây cũng là cao nhân ".
"Đúng vậy".
"Ba người này ai cũng đều rất tuyệt".
Tôn Khải cũng cảm khái một tiếng: "Người tài ba trong nước chúng ta là quá nhiều, ban ngày ban mặt ăn trộm văn vật như vào nơi không người, giới Taekwondo mấy chục tên cao thủ đai đen cũng không phải là đối thủ của một người, chuyện này anh cũng nghe nói, xme ra còn có người lợi hại giống như anh Đổng".
Tạ Tĩnh cười nói: "Anh nói cái gì chứ, du khách thần bí lần trước đi chính là anh rể em, em không nói qua với anh sao?"
Ánh mắt Tôn Khải trợn tròn nói: "Em nói cái gì".
Tạ Tĩnh chỉ chỉ biểu hiện, ngữ khí kinh người nói: "Ồ, còn có người đi ăn trộm lại văn vật kia của nước chúng ta, cũng là anh rể em đó, nhưng chuyện này anh biết là được, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài".
Cái gì?
Tôi kháo!
Không ngờ ba cao nhân yêu nước như thế đều là anh rể em?
Tôn Khải suýt chút nữa té xỉu. Đây là anh rể gì chứ?
Hai sự việc trước kia Tôn Khải tất nhiên biết, cũng rất bội phục hai cao nhân chưa từng gặp kia, ai ngờ tất cả đều là anh rể của Tạ Tĩnh đi làm?