Sắc mặt Tào thị trở nên trắng bệch. Người bà ta tiếp xúc là Lâm quản gia, còn người mà Tống Vân Tang tiếp xúc là Nhị hoàng tử, ai đáng tin hơn không cần nghĩ cũng biết. Bà ta luống cuống, liều mạng lắc đầu: "Không, không phải, người mà Nhị hoàng tử muốn thật sự là Tống Vân Tang..."
Tống Vân Tang: "Nếu người Nhị hoàng tử muốn là ta, làm sao hiện tại ta lại đứng ở chỗ này?"
Tào thị nói không nên lời, còn mọi người đều gật đầu. Tống Vân Tang lại nhìn về phía Tống Vân Bích hỏi lại câu hỏi kia: "Muội muội ngoan, ở trong lòng muội, phụ thân có quan trọng hay không? Vì cứu phụ thân, muội có nguyện ý làm người của Nhị hoàng tử hay không?"
Tống Vân Bích ngốc lăng một lát, muốn quay đầu nhìn Tào thị. Tống Vân Tang lại dùng sức lay lay hai vai nàng ta, hốc mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào nàng ta, không cho nàng ta quay đầu. Dưới tình thế như vậy, Tống Vân Bích căn bản không có cách nào nói không, đành phải nói: "Ta, ta nghe theo tỷ tỷ..."
Lời này của nàng vừa vang lên, cả người Tào thị run lên một cái, suýt chút nữa đứng không vững. Tào thị xông lên phía trước, tát cho Tống Vân Bích một bạt tai! Mắng: "Ngu xuẩn!" sau đó hung hăng đẩy Tống Vân Tang ra: "Không được!"
Tống Vân Tang bị đẩy mạnh lui về phía sau hai bước rồi ngã ngồi trêи mặt đất: "Tại sao lại không được? Phu nhân có thể làm ta hôn mê mang ta đưa đến trêи giường Nhị hoàng tử, tại sao đến phiên Vân Bích lại không được? Không phải nói mọi chuyện đang gấp lắm sao? Không phải nói vì phụ thân, chịu chút ấm ức cũng không đáng là bao sao? Mẫu thân của ta đi sớm, bà vẫn luôn ức hϊế͙p͙ ta thì cũng thôi đi, thế nhưng hiện tại bà vẫn đối xử bất công như vậy!"
Thiếu chút nữa Tào thị nôn ra một ngụm máu! Bà ta vẫn luôn ức hϊế͙p͙ nàng? Thật ra bà ta cũng rất muốn, nhưng trước đó Hầu gia vẫn luôn ở bên, làm sao bà ta có thể ức hϊế͙p͙ đến nàng! Mấy năm trước Hầu gia còn bắt đầu giao sự vụ lớn nhỏ trong phủ cho Tống Vân Tang quản, vì thế chủ mẫu như bà ta bị cười nhạo không ít lần, thế mà Tống Vân Tang còn có mặt mũi nói bà ta ức hϊế͙p͙ nàng?
Nhưng nhóm người hầu trong phủ lại dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tống Vân Tang, hiển nhiên là tin vào lời này! Thu Miên cùng vài vị nhũ mẫu còn vội vàng bước lên trấn an nàng. Lại nghe thấy Tống Vân Tang nức nở dặn dò: "Ta không sao, mau, mau thay đổi quần áo cho Vân Bích muội muội, đưa đến phủ trạch của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử còn đang chờ!"
Thu Miên lập tức dẫn theo vài nhũ mẫu mang Tống Vân Bích đi. Tào thị cả kinh xông lên, vừa đánh vừa mắng: "Ai dám! Ai dám đụng đến con gái của ta!"
Vành mắt Tống Vân Tang hồng hồng: "Tào thị, bà chỉ lo cho con gái bà, không muốn cứu Hầu gia nữa sao? Hầu gia đối với bà không tệ, bà còn có chút lương tâm nào không?"
Nàng trả lại từng lời Tào thị từng nói với nàng cho bà ta, thật sự làm cho Tào thị á khẩu không lên tiếng được. Tào thị đẩy mấy người Thu Miên ra, lúc này mới đi tới trước mặt Tống Vân Tang, bày ra một nụ cười gượng: "Vân Tang, việc này... việc ta mang ngươi đến cho Nhị hoàng tử là do ta lo lắng không chu đáo, nhưng ngươi cũng không thể đưa Vân Bích qua đó. Từ nhỏ ngươi đã lớn lên cùng Vân Bích, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn nó bị hủy cả đời sao?"
Tống Vân Tang nắm chặt tay, nước mắt rơi xuống tí tách: "Vậy phu nhân nhẫn tâm nhìn ta bị hủy cả đời sao?"
Tào thị vội vàng thề thốt: "Không, không! Ta cam đoan, mặc kệ người Nhị hoàng tử muốn là ai, ta cũng không để ý! Ta tuyệt đối sẽ đưa con cho ai nữa cả!"
Tống Vân Tang cười buồn bã: "Ta không thể tin bà. Bà là chủ mẫu, muốn hại ta không phải rất dễ dàng à? Vẫn nên đưa Vân Bích cho Nhị hoàng tử đi, sớm ngày cứu phụ thân ra ta mới an tâm."
Trong lòng Tào thị lại phun một ngụm máu: "Ngươi, ngươi..." Bà ta nén giận hỏi: "Vân Tang, ta phải làm như thế nào ngươi mới an tâm?"
Cuối cùng Tống Vân Tang cũng ngừng khóc. Nàng nhận lấy khăn tay Thu Miên đưa qua, lau nước mắt: "Phu nhân đức không xứng với vị như vậy, tất sẽ mang đến tai ương cho Hầu phủ... Bà là thê tử của phụ thân, ta xử lý ngươi cũng không tốt. Vậy nên phu nhân cứ quay về viện yên phận mà sống một hồi đi." Sau đó nàng lại nhìn về phía nhũ mẫu bên cạnh Tào thị, nấc lên một cái: "Về phần những người này, người đâu, giải đến phòng chứa củi."
Nàng vẫn bày ra bộ dạng khóc đến suy yếu, nhưng sắc mặt của Tào thị lại lập tức khó coi, bà ta biết Tống Vân Tang... muốn giam lỏng bà ta!
Tào thị tâm không cam lòng cũng không nguyện, nhìn sang Tống Vân Bích bị đánh đỏ một bên mặt, bà ta không dám phản đối. Bà ta lạnh lùng nói: "Được, chỉ cần lúc bôn ba bên ngoài ngươi không cảm thấy không đủ người dùng là được."
Tống Vân Tang thở dài một hơi: "Không đủ người dùng vẫn tốt hơn có kẻ ở hậu viện châm lửa, phu nhân nói có phải không?"
Tào thị hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi. Cuối cùng cũng xử lý xong việc trong nhà, Tống Vân Tang thở ra một hơi, thầm muốn nhanh nhanh nghỉ ngơi một chút. Nhưng không ngờ ngay lúc này một trận ồn ào vang lên! Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy hơn mười Cẩm Y vệ cẩm Tú xuân đao trong tay bao vây căn phòng này!
Tào thị mới đi đến cửa phòng thấy thế sợ tới mức lại lui trở về. Bà ta vừa lui lại, nhóm nhũ mẫu phía sau cũng luống cuống, mất khống chế lui về phía sau. Một đám nữ nhân lui về giữ đại sảnh, dồn lại thành một đống.
Nhóm Cẩm Y vệ mỗi người bước lên vài bước vào đại sảnh rồi tản ra, mặt không chút thay đổi đứng đó. Tú xuân đao lập lòe hàn quang dưới ánh nến, không một ai nói chuyện, không khí nhất thời căng thẳng, yên tĩnh đến mức ngay cả một tiếng thở mạnh cũng có thể nghe thấy. Trong bầu không khí yên lặng như vậy, có một người cách đó không xa, từng bước đi đến từ trong bóng đêm.
Người tới mặc một thân phi ngư phục màu đỏ, mặt mày tuấn mỹ, thần sắc lại tối tăm, chính là Bùi Cô Cẩm! Nam nhân lướt qua Cẩm Y vệ đang cầm đao đứng ngoài cửa, bước vào phòng, cười khẽ một tiếng: "Trời đã tối rồi, Hầu phủ đang làm cái gì vậy? Mọi người trông rất đông đủ."
Hắn quét mắt một vòng, lúc ánh mắt chạm đến hai mắt sưng đỏ của Tống Vân Tang, nụ cười trêи môi cứng lại một lát. Nam nhân hạ mắt, bỗng nhiên trầm mặc. Tống Vân Tang cũng không biết nên làm gì, thấy Tào thị tránh trong đám người không dám lên tiếng, đành phải tiến lên vài bước, hạ người nói: "Bái kiến Bùi Đại nhân. Không biết Bùi Đại nhân đêm khuya tới chơi là vì chuyện gì?"
Bởi vì đã khóc rống một hồi nên giọng nói của nàng có chút khàn khàn, dưới ánh nến trong phòng, nước mắt trêи mặt nàng càng thêm rõ ràng. Thật sự là bộ dạng hốc mắt phiếm hồng cùng cái mũi đỏ đỏ, nhìn thấy thế nào cũng hết sức đáng thương. Bùi Cô Cẩm nâng mắt, nụ cười giả tạo kia vụt tắt, giọng nói âm trầm: "Ta nhận được bẩm báo, sau khi Tống Hầu gia bị nhốt vào Chiêu ngục, các ngươi cấu kết cùng mệnh quan triều đình có ý đồ quấy nhiễu tra án."
Tống Vân Tang giật mình, cấu kết cùng mệnh quan triều đình? Bùi Cô Cẩm đang... đang nói đến nàng sao? Hắn ngại ban ngày nàng đi theo khiến hắn chán ghét, đây là đang tìm cái cớ đến đây gây phiền toái...
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm lạnh lẽo: "Hoàng Thượng khoan hồng, tạm không bắt giữ nữ quyến của Hầu phủ, các ngươi lại làm như thế này để cảm tạ..."
Tống Vân Tang cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên từng bước: "Bùi Đại nhân, vài ngày lại đây quả thật chúng ta có tiếp xúc với mệnh quan triều đình, nhưng chỉ là lui tới như ngày thường không hề có ý quấy nhiễu, thỉnh Đại nhân minh tra!"
Bùi Cô Cẩm trực tiếp xoay người, để lại cho Tống Vân Tang một cái bóng lưng: "Người đâu! Bắt lấy Tào thị, tống vào Chiêu ngục!"
Tống Vân Tang sửng sốt một chút, thì ra... đang nói Tào thị? Bất quá hôm qua Tào thị thực sự đã chạy đến hơn mười nhà quan lớn, người mà bà ta đã tiếp xúc nhiều hơn nàng rất nhiều, có khi Bùi Cô Cẩm muốn giết gà dọa khỉ thôi. Ngay lập tức có hai Cẩm Y vệ tiến lên tùm lấy Tào thị lôi ra bên ngoài! Tào thị sợ tới mức chân nhũn ra, trong miệng hô to oan uổng! Lúc đi ngang qua bên cạnh Bùi Cô Cẩm, Tào thị đột nhiên hô to: "Bùi Đại nhân! Bùi Đại nhân ta có chuyện muốn nói!"
Bà ta ngồi bệt xuống đất, mượn cơ hội tránh khỏi hai Cẩm Y vệ đang bắt lấy mình. Vừa vội vừa sợ nắm lấy vạt áo của Bùi Cô Cẩm, đè thấp giọng nói: "Bùi Đại nhân! Xin Bùi Đại nhân tha cho ta một lần, tối nay ta, ta sẽ đưa Tống Vân Tang đến quý phủ của Đại nhân!"
Tống Vân Tang đang ở bên cạnh, nghe được những lời này rất rõ ràng, cơn giận lại lập tức bùng lên. Không phải nàng để ý chuyện bị đưa đến cho Bùi Cô Cẩm, dù sao nàng đã tự mình quyến rũ hắn rồi, nhưng Tào thị lại biến nàng trở thành hàng hóa đi tặng người khác để đổi ưu đãi làm cho nàng rất tức giận. Nàng nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, thấy Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tào thị, dùng sức giật vạt áo ra! Tào thị không còn điểm tựa ngã trêи mặt đất!
Giày quan màu đen bước tới hai bước dừng trước mặt Tào thị. Bùi Cô Cẩm nâng chân dẫm lên lưng Tào thị, đè bà ta trêи mặt đất, gằn từng tiếng hỏi: "Trông ông rất giống người thiếu nữ nhân sao? Ngươi tặng một cô nương, ông phải thả ngươi?"
Hắn dồn lực lên chân, Tào thị bị giẫm đến thở không nổi, liều mạng giãy dụa. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới nhấc chân lên, đá Tào thị lăn một vòng. Hai Cẩm Y vệ vội vàng tiến lên, kéo Tào thị đi xuống. Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn Tống Vân Tang một cái, lạnh lùng cười: "Những người còn lại ở lại chỗ này trông giữ, không có sự cho phép của ta, không một ai được bước ra cửa một bước!" Nói xong liền đi thẳng!
Tống Vân Tang kinh hãi! Bùi Cô Cẩm bắt Tào thị cũng thôi đi, nhưng không cho phép người trong phủ ra ngoài, như vậy làm sao được! Không có ai lo liệu, phụ thân bên kia phải làm sao bây giờ!
Tống Vân Tang thấy Bùi Cô Cẩm đã sắp bước ra khỏi viện, vội vàng túm lấy váy đuổi theo: "Bùi Đại nhân, xin hãy dừng bước!"
Bước chân của Bùi Cô Cẩm hơi khựng lại nhưng không hề dừng lại, ngược lại hắn đi nhanh hơn. Tống Vân Tang khó khăn đuổi theo hắn, kéo lấy ống tay áo của hắn, thở dồn dập. Tay áo của Bùi Cô Cẩm bị nàng túm chặt, cuối cùng cũng chịu ngừng bước, không kiên nhẫn lên tiếng: "Tống tiểu thư, Bùi mỗ còn có chuyện quan trọng cần làm, thứ lỗi không phụng bồi."
Hắn giật ống tay áo ra, định rời đi! Tống Vân Tang trước lạ sau quen, dựa theo động tác hất tay này của hắn, nàng lảo đảo một cái sau đó "bịch" một tiếng, ngã trêи mặt đất!