Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 37



Lại nói, Bùi Cô Cẩm bởi vì Tống Vân Tang mà tâm phiền ý loạn, chợt nghe hạ nhân đến bẩm báo, Tống Vân Hành không cho cho người kiểm tra xe ngựa, trực tiếp vọt vào phủ. Cho nên Bùi Cô Cẩm mới đến hậu viện nhìn xem tình huống thế nào, thật không ngờ lại vừa vặn nghe thấy những lời này của Liêu Uẩn Hòa.

Hắn vừa lên tiếng, ba người trong xe ngựa đồng loạt cứng đờ. Một lát sau, Liêu Uẩn Hòa đứng lên, đi ra khỏi thùng xe trước tiên: "Bùi Đại nhân."

Tống Vân Tang cùng Tống Vân Hành đuổi theo. Bùi Cô Cẩm đứng cách xe ngựa không xa, thấy Liêu Uẩn Hòa khẽ nâng tay làm che trước người Tống Vân Tang, làm ra tư thế phòng vệ. Đối tượng bị đề phòng tất nhiên là hắn người đã "nhốt" Tống Vân Tang.

Trong lòng Bùi Cô Cẩm dấy ngọn lên lửa giận, nhưng cong khóe miệng nở nụ cười, hỏi hạ nhân bên cạnh: "Sao lại thế này? Liêu Đại nhân vào phủ chào hỏi, vì sao các ngươi không cho ta biết?"

Hạ nhân kia vô cùng thông minh: "Đại nhân thứ tội, tiểu nhân vẫn luôn canh gác ngoài cửanhưng không thấy Liêu Đại nhân vào cửa ạ!"

Bùi Cô Cẩm trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó! Liêu Đại nhân tính tình cương trực, nếu không phải đi từ cửa vào, chẳng lẽ còn lại học mấy tên đầu trộm đuôi cướp trộm trèo tường vào?"

Hạ nhân vô cùng phối hợp: "Tiểu nhân không có nói bậy! Liêu Đại nhân thật sự là không phải đường đường chính chính vào phủ ạ!"

Sắc mặt của Liêu Uẩn Hòa vô cùng khó coi. Hắn ta cũng vì nhất thời nóng lòng, hơn nữa Tống Vân Hành luôn miệng nói mọi việc rất nghiêm trọng cho nên hắn ta mới đồng ý trốn trong xe ngựa lẻn vào. Nào biết lại bị đúng lúc Bùi Cô Cẩm bắt quả tang...

Bùi Cô Cẩm lại quát: "Vậy ngươi nói xem, Liêu Đại nhân trộm vào trong phủ ta làm gì? Vàng bạc châu báu trong phủ ta nhiều vô kể, tên trộm nào cũng có thể đến trộm, nhưng nếu nói Liêu Đại nhân thì không thể nào! Hắn ta là quan thanh liêm nhà chỉ có bốn bức tường, căn bản không thèm để ý mấy loại đồ vật dung tục này!"

Sắc mặt của Liêu Uẩn Hòa càng khó coi hơn. Ngày thường hắn ta không hề vì bần hàn mà hổ thẹn, nhưng bị tình địch chê cười như vậy, hắn ta lại không nén giận được. Hạ nhân còn vô cùng đáng ghét tiếp tục nói: "Đại nhân, thứ khiến cho kẻ khác động tâm với phủ của ngài cũng không chỉ có vàng bạc châu báu!"

Bùi Cô Cẩm mắng: "Đồ ngu! Liêu Đại nhân không ăn trộm vàng bạc châu báu, chẳng lẽ muốn trộm người sao? Ngươi đây là khinh thường một thân khí khái của Liêu Đại nhân!"

Liêu Uẩn Hòa một câu cũng chưa nói được đã bị Bùi Cô Cẩm trào phúng từ đầu đến chân, trong lòng hắn ta vô cùng phẫn nộ. Hiện giờ triều đình trọng văn khinh võ, phàm là người làm quan trong triều, cho dù không đọc nhiều sách, cũng sẽ học đòi văn vẻ học theo thói quen của sĩ tử, lại càng không dám công khai đối đầu với văn nhân sĩ tử. Nhưng Bùi Cô Cẩm là một kẻ khác người. Người này xa cách chúng quan, tác phong vô sỉ, càng không nói chuyện theo lễ tiết văn nhân. Lúc gây sự với người khác, có thể làm ra các loại thủ đoạn lưu manh vô lại.

Trong triều không biết bao nhiêu người bởi vậy mà chán ghét Bùi Cô Cẩm, cảm thấy hắn cuồng vọng làm càn. Nhưng Hoàng Thượng lại thích hắn, còn khen hắn chân thật càng làm cho hắn thêm kiêu ngạo ương ngạnh.

Liêu Uẩn Hòa tranh luận với Bùi Cô Cẩm một phen, lại biết chính mình tranh không thắng kẻ vô lại này, còn có thể làm mất phong độ của chính mình, cho nên chỉ là đáp vấn đề trước đó của hắn: "Mặc dù Tống Tiểu thư và ta chưa hề có ba thư sáu lễ, nhưng hôn sự là do chính miệng Tống Hầu gia đề nghị với ta. Chỉ là bởi vì ta bị điều đến Dự Trung, mới gác lại chuyện thành hôn, tại sao lại không phải thê tử của ta?"

Bùi Cô Cẩm thấy hắn ta nói khá lâu nhưngTống Vân Tang vẫn đứng ở phía sau Liêu Uẩn Hòa, giống như nàng đang ủng hộ cho Liêu Uẩn Hòa vậy, hắn âm thầm cắn răng, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Còn có việc này?" Hắn đi tới bên cạnh Liêu Uẩn Hòa, chặn trước người Tống Vân Tang: "Vậy vì sao ngày hôm trước Tống Hầu gia còn nhắc tới với ta, muốn ta lấy Tang Tang?"

Liêu Uẩn Hòa nhăn mày: "Không thể nào. Tống Hầu gia đã nói với ta rồi, ông cảm thấy thân phận của ngươi như thế, cuộc sống sau này nhất định sẽ không được an bình, không muốn gả con gái cho ngươi."

Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực khoanh tay mà đứng: "Trước khác nay khác. Lúc trước Tống Hầu còn ngồi trên địa vị cao, tất nhiên không muốn nhìn đến ta. Nhưng hiện tại ông thân tại phòng giam, tất nhiên muốn tìm một người có năng lực chăm sóc con gái của ông." Hắn nhẹ nhàng khoác tay qua vai của Tống Vân Tang: "Lời nói của ông Tang Tang cũng nghe thấy. Tang Tang, nói cho Liêu Đại nhân nghe, phụ thân ngươi đã nói như thế nào."

Tống Vân Tang thật sự lên tiếng: "Liêu Đại nhân, phụ thân ta thật sự đã nói muốn ta gả cho Bùi Đại nhân."

Vẻ mặt của Liêu Uẩn Hòa thay đổi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tang Tang là một cô nương, hiện giờ bị ngươi khống chế, tất nhiên không dám nói thật."

Bùi Cô Cẩm cười ha ha: "Liêu Đại nhân không tin, cũng có thể hiểu được. Như vậy đi, hiện tại ta phái người đưa ngươi vào Chiêu ngục để Tống Hầu gia chính miệng nói cho ngươi nghe." Nhưng nụ cười giả tạo kia biến mất trong giây lát, Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên âm trầm: "Nhưng nếu Tang Tang thật sự là thê tử của ta, Liêu Đại nhân nói ta đoạt thê, hôm nay lại xông vào phủ của ta đoạt người, món nợ này, ta phải tính toán thật kỹ với ngươi!"

Hắn khoát tay một cái, hạ nhân đã xông lên! Liêu Uẩn Hòa là một văn nhân, làm sao có thể là đối thủ của những người tập võ! Dường như bị lôi ra khỏi phủ. Liêu Uẩn Hòa không duy trì được sự trầm ổn phong độ của mình nữa, hắn ta bắt đầu giãy dụa, lớn tiếng hô lên: "To gan! Bùi Cô Cẩm, ta là mệnh quan của triều đình, sao ngươi dám tùy ý bắt ta vào Chiêu ngục!"

Tiếng cười của Bùi Cô Cẩm lanh lảnh: "Ai nói ta bắt Liêu Đại nhân vào Chiêu ngục? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội để ngươi đi hỏi Tống Hầu gia một chút, miễn cho Liêu Đại nhân không tin lời của ta!"

Mới hét được một câu, Liêu Uẩn Hòa đã bị lôi đi xa. Tư thế này, nói không phải nhốt vào Chiêu ngục sợ là không ai tin. Bùi Cô Cẩm ngừng cười, buông Tống Vân Tang ra, đi vài bước. Tống Vân Hành đứng xem toàn bộ quá trình trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới cúi đầu nói ra một câu: "Quá, quá vô sỉ..."

Tống Vân Tang hung hăng vỗ lên cái ót của nó: "Câm miệng!"

Tống Vân Hành la đau một tiếng, che đầu: "Không phải chứ tỷ tỷ, hắn vô sỉ như vậy, tỷ cũng không giật mình?"

Vì sao Tống Vân Tang phải giật mình? Nàng đã được chứng kiến những lúc Bùi Cô Cẩm vô sỉ hơn thế này. Nàng chỉ cúi người nói với Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, Vân Hành gây thêm phiền toái cho ngài, mong Đại nhân trách phạt."

Thật ra Bùi Cô Cẩm cũng muốn trách phạt, nhưng hắn chỉ sợ nếu hắn thực sự phạt, Tống Vân Tang sẽ tức giận. Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: "Đây là đệ đệ của Tống tiểu thư, Tống Tiểu thư tự mình quản tốt là được, Bùi mỗ cũng không dám xen vào."

Tống Vân Tang nghe hắn nói lời này, cảm thấy hẳn là hắn bỏ qua cho Tống Vân Hành: "Đệ quay về viện chờ, xem tỷ sẽ xử lý đệ thế nào!"

Tống Vân Hành liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm, ngoan ngoãn theo Thu Miên rời khỏi. Trong hậu viện chỉ còn hai người Bùi Cô Cẩm cùng Tống Vân Tang. Lúc này Tống Vân Tang mới đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, nhẹ giọng nói: "Cám ơn Đại nhân. Vân Hành không tốt, ngay cả phụ thân cũng thường xuyên không biết làm sao với nó." Nàng dừng một chút, giọng nói càng thấp: "Nhưng Đại nhân cưới ta, sẽ thành tỷ phu của nó, sau này còn mong Đại nhân dạy dỗ nó nhiều hơn."

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm cứng ngắc: "Ta nói muốn thành thân với ngươi khi nào?"

Tống Vân Tang nhìn hắn, chậm rãi trừng mắt: "Mới vừa rồi ấy. Ngài nói, Liêu Đại nhân nói xấu ngài đoạt thê, hôm nay còn đến phủ của ngài cướp người."

Nàng nâng tay lên, chỉ vào chính mình: "Cướp ta."

Ngón tay trắng như ngọc chỉ vào chiếc cằm như gọt của nàng, không hiểu sao làm cho trong lòng Bùi Cô Cẩm đột nhiên căng thẳng. Bùi Cô Cẩm thật muốn cắn ngón tay kia một ngụm! Hắn khắc chế cơn xúc động kỳ lạ này xuống, cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ là luôn ghét Liêu Uẩn Hòa, không muốn để cho hắn ta sống thỏa mái, cho nên mới tùy ý gắn cho hắn một tội danh, Tống Tiểu thư không nên cho là thật."

Tống Vân Tang buông tay xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ỉu xìu: "Tại sao Đại nhân có thể như vậy... Ta tin rồi mà." Nàng rầu rĩ chỉ trích: "Ngài lừa gạt tình cảm của ta."

Bùi Cô Cẩm: "..."

Này thật sự là... tội danh tày trời mà! Cũng không biết mấy ngày này, rốt cuộc là ai đang lừa gạt tình cảm của ai! Nếu không phải hắn từng trải qua kiếp trước có khi hắn đã bị nàng lừa đến cái quần cũng không còn!

Bùi Cô Cẩm thật muốn nói chuyện rõ ràng với Tống Vân Tang, nhưng thấy bộ dạng muốn khóc lại nhịn không khóc của Tống Vân Tang, không dám cãi cọ cùng nàng, đành phải nuốt cơn tức này xuống: "Chẳng qua là một câu vui đùa, Tống Tiểu thư đừng để ở trong lòng. Nếu làm cho Tống Tiểu thư hiểu lầm, vậy Bùi mỗ xin lỗi Tống tiểu thư. Sức khỏe của Bùi mỗ không tốt, đi trước một bước, Tống Tiểu thư cứ tự nhiên."

Hắn xoay người bước đi, Tống Vân Tang cũng không buông tha cho hắn, đi theo: "Đại nhân không định thú ta, vậy vì sao lại muốn tranh luận với Liêu Đại nhân chuyện phụ thân ta muốn gả ta cho ai trong các người?"

Bùi Cô Cẩm đã biết Tống Vân Tang sẽ cắn chặt lấy chuyện này không buông nhưng lúc nãy cãi nhau với Liêu Uẩn Hòa, hắn lại quản không được chính mình. Giọng nói của Bùi Cô Cẩm lạnh lùng: "Nếu không thì sao? Tự nhận ác danh đoạt thê, để cho hắn ta đi tìm quan viên khác, sau đó đề một tấu chương mang tên của ta?"

Bước chân của Bùi Cô Cẩm nhanh hơn, thầm muốn bỏ Tống Vân Tang lại phía sau. Tống Vân Tang vẫn không buông tha cho hắn, đi không kịp cũng phải đuổi theo: "Vậy vì sao ngài phải cố ý đứng vào chính giữa ta cùng Liêu Đại nhân?"

Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi câu này? Bùi Cô Cẩm nhớ đến Tống Vân Tang chậm chạp không chịu đứng về bên cạnh mình, vô cùng tức giận, hắn lên tiếng: "Tống Tiểu thư nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đứng tùy ý mà thôi, không có nhiều ẩn ý như vậy."

Tống Vân Tang "ồ" một tiếng, dừng lại. Bùi Cô Cẩm nghĩ việc này đã có thể cho qua, nhưng không ngờ Tống Vân Tang vẫn theo hắn tới phòng ngủ. Bùi Cô Cẩm đau đầu, lung tung bước đi vài bước: "Nếu Tống Tiểu thư không có chuyện gì thì ta phải nghỉ ngơi."

Tống Vân Tang giống như nghe không hiểu hắn nói cái gì, không hề có ý rời đi: "Bùi Đại nhân, ngài thực sự chỉ cho người mang Liêu Đại nhân đến hỏi phụ thân thôi sao? Không phải nhốt Liêu Đại nhân vào Chiêu ngục?"

Bước chân của Bùi Cô Cẩm dừng lại. Cho nên, nàng theo hắn lâu như vậy, là bởi vì nàng lo lắng cho Liêu Uẩn Hòa?

Bình giấm chua trong lòng Bùi Cô Cẩm nháy mắt bị xô ngã, vừa chua xót vừa khổ vừa giận. Hắn không muốn để ý đến Tống Vân Tang, nhưng Tống Vân Tang vẫn không chịu buông tha cho hắn: "Bùi Đại nhân?"

Bùi Cô Cẩm cắn răng, nhả ra một câu: "Ngươi cho rằng muốn bắt ai vào Chiêu ngục cũng có thể tùy tiện bắt sao? Ngươi đã yên tâm chưa!"

Quả nhiên Tống Vân Tang thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi. Nếu hắn ta không bị nhốt vào Chiêu ngục, vậy ta đây có thể gả cho hắn ta được rồi."

Bùi Cô Cẩm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tống Vân Tang: "... Cái gì?"

Giọng nói của Tống Vân Tang vẫn rất mềm mại, nhưng nội dung nàng nói ra không hề dễ nghe: "Dù sao Đại nhân cũng không thú ta, ta vẫn nên gả cho người khác đi. Liêu Đại nhân là người được sĩ tử tôn sùng, không chừng cũng sẽ có biện pháp cứu phụ thân."

Bùi Cô Cẩm bị chọc giận đến bật cười. Ngày hôm qua người này mới nói muốn đi tìm Nhị Hoàng tử, hôm nay lại nói muốn gả cho Liêu Uẩn Hòa. Nàng biết hắn không thể buông bỏ nàng, cho nên muốn gây sức ép cho hắn đến cùng đấy à?

Bùi Cô Cẩm bước nhanh tới gần Tống Vân Tang, nghiêm giọng nói: "Tống Vân Tang, làm phiền ngươi nghĩ cho rõ ràng, hiện tại trên danh nghĩa ngươi là nữ nhân của ta! Nếu ta để cho ngươi đi tìm nam nhân, sau này làm sao còn mặt mũi nhìn người khác!"

Tống Vân Tang ngẩng đầu nhìn hắn, ấm ức nói: "Ngài cũng nói trên danh nghĩa mà. Trên thực tế, Đại nhân cũng không tính lấy ta... tuy rằng năng lực của Liêu Uẩn Hòa không bằng ngài và Nhị Hoàng tử, nhưng hắn ta nguyện ý lấy ta. Tuy rằng ta muốn cứu phụ thân, nhưng dù sao cũng phải lo lắng cho tương lai của chính mình một chút..."

Bùi Cô Cẩm nhất thời cười to. Một lát sau, nam nhân mới tức giận nói: "Ta không quan tâm tương lai của ngươi sẽ như thế nào! Tóm lại việc này ta không đồng ý!"

Tống Vân Tang mím môi, cúi thấp đầu xuống. Bùi Cô Cẩm hơi lo lắng, còn tưởng rằng nàng muốn khóc, nhưng không ngờ, Tống Vân Tang bỗng nhiên tiến lên từng bước.

Nữ tử ôm lấy hắn, bàn tay nhỏ bé sờ soạng, níu vào thắt lưng của hắn. Nàng dựa sát người vào, nhanh như chớp, hôn lên má hắn một nụ hôn. Sau đó nàng trốn trong lòng hắn, nỉ non: "Đại nhân thật đúng rất biết cách gạt người," nàng nâng một bàn tay lên, lòng bàn tay dán lên ngực của hắn, hơi thở của nàng thổi vào bên gáy hắn: "Tim của Đại nhân đập thật nhanh... như vậy cũng vì không thích ta sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.