Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 45



Tống Vân Tang có chút bất ngờ, thật không phải bởi vì suối nước nóng, mà là không ngờ Bùi Cô Cẩm sẽ đưa ra đề nghị đi gặp người nhà hắn. Hai người chưa thành thân, về lễ mà nói, kỳ thật chuyện này không thích hợp. Nhưng lúc trước Tống Vân Tang đã làm đủ chuyện quyến rũ Bùi Cô Cẩm, đã sớm không để ý mấy phép tắc này nữa rồi, cho nên hiện tại nàng cũng không gò bó lắm. Thêm nữa có thể đến nhìn xem có con cháu thích hợp hay không sớm một chút cũng là chuyện tốt, nàng nói: "Như vậy có quấy rầy bọn họ hay không?"

Nàng muốn đi, ai dám nói quấy rầy, ta sẽ đập kẻ đó! Trong lòng Bùi Cô Cẩm hò hét, nhưng trên mặt vẫn trầm ổn nói: "Không quấy rầy, người một nhà, ăn bữa cơm mà thôi, buổi tối chúng ta lại đến nhà của ta."

Lúc này Tống Vân Tang mới đồng ý. Buổi chiều hai người ra khỏi thành, giờ Thân trung đa tới nhà của cha Bùi. Cha Bùi là người trông coi Thanh Tuyền sơn trang, sống ở gần Thanh Tuyền sơn trang. Ngoại trừ Bùi Cô Cẩm, mười ba huynh đệ cùng mười sáu tỷ muội của Bùi Cô Cẩm đều ở nơi này, là một đại gia đình. Tống Vân Tang mới xuống xe ngựa, đã thấy một nhóm người đứng ở cửa nghênh đón bọn họ. Phía trước có hơn mười nam nhân đang đứng, tuổi từ sáu tuổi đến bốn mươi tuổi, phía sau có hơn hai mươi nữ quyến đi theo, nhất định là chị dâu cùng muội muội. Cuối cùng là bọn nhỏ, chừng hơn ba mươi đứa.

Tống Vân Tang nhìn thấy một màn này, thật sự muốn hôn mê. Nàng vốn còn hơi bị mù mặt, nhiều thân thích như vậy làm sao có thể nhớ rõ đây! May mà, Bùi Cô Cẩm căn bản không ý giới thiệu mọi người với nàng, chỉ nắm tay Tống Vân Tang khẽ gật đầu với các huynh đệ này, sau đó dẫn đầu đi vào phủ.

Đội ngũ sáu mươi người kia cũng cuồn cuộn đi theo phía sau hai người. Bùi Cô Cẩm đi tới đại đường, liếc mắt nhìn mọi người phía sau một cái: "Những người còn lại về trước đi, để lại vài vị chị dâu đệ muội, ở đây nói chuyện với Tang Tang là được."

Còn đuổi người đi! Tống Vân Tang có chút giật mình, không ngờ Bùi Cô Cẩm không khách khí như vậy. Nhưng hơn mười huynh đệ kia lại có vẻ tập mãi thành quen, mang theo bọn tiểu bối cung kính cáo từ. Còn lại chín nữ quyến vào phòng, ngồi cùng với Tống Vân Tang.

Các nữ nhân vô cùng lễ phép hàn huyên vài câu việc nhà, không khí coi như hòa hợp, cho đến khi nha hoàn bưng trà lên. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nói chen vào: "Không cần dâng nước trà, Tam tẩu pha một ấm trà đi."

Một nữ tử hơn ba mươi tuổi cười đáp ‘được’. Nhóm nha hoàn lại bưng trà xuống, đưa trà bàn và dụng cụ pha trà đến. Tống Vân Tang liền khen một câu: "Thì ra Tam tẩu biết trà đạo."

Nàng vừa nói ra lời này, nụ cười của Tam tẩu bỗng nhiên cứng đờ. Trong mắt nàng ta có chút kích động, quay đầu nói với Bùi Cô Cẩm: "Lục thúc, hôm nay ta cảm thấy không khoẻ, chi bằng... hay là thôi đi?"

Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt nhìn nàng ta: "Cảm thấy không khỏe, vậy vì sao vừa rồi không nói? Ngươi khinh thường ta cùng Tang Tang, không muốn pha trà cho chúng ta chứ gì?"

Lúc sắc mặt của hắn không thay đổi như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy áp lực. Tam tẩu không dám lại từ chối, đành phải ngồi xuống phía sau bàn trà. Tống Vân Tang bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Thái độ này của Bùi Cô Cẩm, thật như ép Tam tẩu pha trà vậy. Nhưng mà giữa thân thích với nhau, pha cho nhau ấm trà cũng không phải chuyện gì nhục nhã, tại sao Tam tẩu lại đột nhiên không đồng ý?

Tam tẩu run rẩy bày dụng cụ pha trà ra, sắc mặt có chút trắng bệch. Tống Vân Tang nhìn mọi người một lượt, phát hiện không chỉ Tam tẩu, sắc mặt của tám nữ nhân còn lại cũng rất khó coi. Nàng lại nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, Bùi Cô Cẩm không có biểu tình nhìn chằm chằm Tam tẩu như trước, tay vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay nàng, tựa như như đang bảo nàng không cần lo lắng.

Tống Vân Tang cũng không nói một lời, im lặng chờ. Nước sôi ục ục, Tam tẩu đổ nước sôi vào trong bình, lại nhanh chóng đổ ra. Lúc này Bùi Cô Cẩm lên tiếng lần thứ hai: "Khoan đã. Vì sao Tam tẩu không để cho ta uống nước trà đầu này?"

Tống Vân Tang trừng lớn mắt. Cái gì nước trà đầu? Nơi này chỉ có nước rửa trà thôi mà! Chẳng lẽ... lúc trước Tam tẩu này lừa gạt Bùi Cô Cẩm, nói nước rửa trà kia là chén trà đầu?

Sắc mặt Tam tẩu lại càng trắng hơn: "Chuyện này, chuyện này..."

Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: "Năm mười sáu tuổi ấy, ta vào Cẩm Y vệ, đó là lần đầu tiên Tam tẩu biểu diễn trà nghệ, chúc mừng cho ta. Lúc ấy người trong nhà tới bảy tám người, người nhiều như vậy, Tam tẩu lại chỉ để chén trà đầu này cho ta." Hắn mỉm cười: "Ngươi nói chỉ có loại người tiền đồ vô lượng nhân trung long phượng như ta mới có thể xứng uống chén trà đầu này. Ta uống, mọi người đều nở nụ cười."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, chậm rãi nói: "Bộ dạng chị dâu cười khi đó, hiện tại ta còn nhớ rõ."

Tống Vân Tang khiếp sợ không thốt nên lời! Đợi cho lúc phản ứng lại, lập tức giận đến đỏ mặt! Vậy mà Tam tẩu ức hiếp Bùi Cô Cẩm tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trêu đùa làm nhục hắn như vậy, cho hắn uống nước rửa trà! Càng làm cho nàng tức giận hơn là theo lời của Bùi Cô Cẩm các nữ nhân còn lại cũng ngượng ngùng cúi đầu. Hiển nhiên trong chuyện này các nàng đều có âm thầm trợ giúp, tỷ như nhìn thấy Bùi Cô Cẩm ngốc ngốc như vậy, không hề nhắc nhở ngược lại một đám người cùng nhau cười nhạo, thậm chí đi truyền bá bên ngoài...

Mà hiện tại, Bùi Cô Cẩm đã biết hắn bị trêu đùa. Hắn làm sao mà biết được? Mười tám chín tuổi lúc ra gặp người khác, phạm phải sai lầm, bị người ta dạy dỗ. Nghĩ đến Bùi Cô Cẩm bởi vậy mà ở bên ngoài bị người ta cười nhạo, tựa như hắn phải chịu trở thành đề tài câu chuyện vì đeo vàng bạc đầy người, trong lòng Tống Vân Tang đau xót cho Bùi Cô Cẩm, với xuất thân như thế, một đường đi tới vị trí hiện tại, xác định đã vô cùng vất vả...

Tam tẩu biết mọi chuyện không ổn, bắt đầu ngang ngược. Nàng ta để dụng cụ pha trà qua một bên, bắt đầu khóc không biết trời đất: "Nghiệp chướng mà! Bảy năm trước ta chỉ vui đùa, hiện tại ngươi còn nhớ rõ! Chị dâu nhìn ngươi lớn lên, ngươi lại không nhớ lúc chị dâu đối tốt với ngươi, chỉ nhớ rõ lúc chị dâu cho ngươi uống một ly nước rửa trà! Ta không muốn sống nữa ——"

Nàng ta vừa lớn tiếng khóc, vừa nhìn trộm Bùi Cô Cẩm, đổ cho hắn có chức quan trong người, không nên tính toán với nữ quyến của ca ca. Bùi Cô Cẩm chưa có phản ứng, Tống Tiểu thư như tiên nữ ngồi bên cạnh hắn kia lại dịu dàng lên tiếng: "Tam tẩu đừng khóc, Bùi Đại nhân cũng chưa nói sẽ tính toán với ngươi mà."

Tiếng khóc của Tam tẩu dừng lại, có chút không dám tin nhìn cô nương kia. Tống Tiểu thư cười cười: "Bùi Đại nhân chỉ đang kể chuyện thú vị trong nhà mà thôi. Tam tẩu khóc khó coi như vậy, thật như giống như bị Bùi Đại nhân ức hiếp vậy."

Tam tẩu lại nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, thấy sắc mặt nam nhân ôn hòa xuống, quả nhiên không giống như đang tức giận. Vị Tống Tiểu thư kia lại nhẹ nhàng nói với Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, Tam tẩu đã nói nàng ta hay nói giỡn, không có ác ý. Chi bằng để cho nàng ta uống nước rửa trà hôm nay, việc này liền cho qua như vậy đi?"

Tam tẩu nghe nàng nói như vậy, sắc mặt cứng ngắc. Nữ nhân hậu viện cần nhất là sĩ diện, để cho nàng ta uống nước rửa trà, không biết nàng ta sẽ bị những nữ nhân khác cười nhạo bao lâu! Nhưng Bùi Cô Cẩm cũng gật đầu đồng ý: "Vậy làm theo Tang Tang nói đi."

Tam tẩu tránh không khỏi. Nàng ta thật sự không muốn uống, lại không dám không uống. Dù sao với thân phận của Bùi Cô Cẩm nếu như hắn thật sự muốn tính toán với nàng ta, cho dù là Bùi lão gia cũng không có cách nào cứu nàng. Tam tẩu đành phải bưng ly nước rửa trà kia lên, uống sạch sẽ.

Nàng ta nghe thấy xung quanh đều nghẹn tiếng cười, chỉ cảm thấy đã mất hết thể diện, Tống Tiểu thư kia lại ngây thơ vỗ vỗ tay, cười nói: "Vậy thì được rồi! Người một nhà nào có ghi thù với nhau. Không nói tới chuyện không vui này nữa, chúng ta tán gẫu về trang sức đang lưu hành ở kinh thành hiện tại!"

Mọi người đều đáp một tiếng ‘được’. Nữ quyến ở một chỗ vốn cũng không có gì hay để tán gẫu, nếu nói đến trang sức lưu hành hiện tại, Tống Vân Tang là Tiểu thư của Hầu phủ, tất nhiên nàng hiểu về những phục sức lưu hành của quý nhân kinh thành so với các nàng. Tất cả mọi người đều dài cổ nghe, liền thấy Tống Tiểu thư chỉ ngón tay thon dài trắng như ngọc về phía Tam tẩu: "Đã sớm chú ý đến đóa hoa trên đầu Tam tẩu, ta rất muốn nói. Hiện giờ nữ nhân trong kinh thành không lưu hành loại đóa hoa nhỏ này."

Nàng quay đầu nâng tay với Thu Miên, Thu Miên liền đưa lên một đóa hoa đỏ thẫm, lớn chừng một bàn tay, đóa hoa Sơn Trà vừa được hái từ trong viện. Tống Tiểu thư để đóa hoa vào trong lòng bàn tay, để cho mọi người nhìn thấy: "Hiện giờ nhóm quý nữ có hứng với loại hoa to như vậy, đặc biệt đáng chú ý. Ngày xuân lúc ra ngoài du ngoạn vừa lúc hợp thời." Nàng đứng lên, bước đến bên cạnh Tam tẩu, nàng cài đóa hoa trên đầu nàng ta, tươi cười ấm áp: "Tam tẩu như vậy mới xinh đẹp."

Nàng lui lại từng bước, để cho mọi người đều nhìn thấy. Lập tức có người nhịn không được cười lên tiếng. Tam tẩu có nhan sắc bình thường, lại cài đóa hoa đỏ thẫm to hết nửa đầu, nhìn qua đã vô cùng quê mùa này lại càng quê mùa, thật sự so với bà mối còn đáng sợ hơn. Tam tẩu cũng ý thức được Tống Vân Tang đang giúp Bùi Cô Cẩm báo thù, nâng tay muốn gỡ đóa hoa xuống: "Khụ, Tống tiểu thư, ta tự biết mình không có nhan sắc, không xứng với đóa hoa xinh đẹp nhường này, hay là tự Tống Tiểu thư cài đi..."

Lời của nàng ta còn chưa dứt, Tống Vân Tang đã đỏ hốc mắt. Nàng không vẻ khó tin nói: "Tam tẩu đang khinh thường ta sao? Ta tự mình cài hoa cho ngươi vậy mà ngươi nói không cần?"

Giây tiếp theo, nước mắt của nàng đã chảy xuống. Tống Vân Tang bước nhanh về phía bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân..."

Bùi Cô Cẩm ôm lấy nàng, thần sắc lạnh lùng nói với Tam tẩu hai chữ: "Cài đi."

Tam tẩu làm sao chịu được nỗi nhục này! Ngay lúc này, một nam nhân trung niên tiến vào: "Lục đệ, tìm ta có chuyện gì?"

Tam tẩu lập tức noi theo Tống Vân Tang, chạy đến bên cạnh nam nhân kia cáo trạng: "Quan nhân, bọn họ ức hiếp thiếp..."

Nàng ta nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang khóc càng thảm hơn. Tam tẩu chưa gặp qua người biết khóc như vậy, thoạt nhìn giống như nàng mới là người bị ức hiếp, thiếu chút nữa á khẩu. Tam ca lại vô cùng căm tức: "Không biết xấu hổ! Ngươi nói ngươi đã làm gì, khiến cho Tống Tiểu thư khóc thành như vậy?"

Tống Vân Tang rơi lệ như mưa: "Nàng ta không cài hoa ta cài cho nàng ta!"

Nam nhân trung niên kia lập tức nổi giận, tát cho Tam tẩu một bạt tai: "Ta còn tưởng chuyện gì! Không phải chỉ là một đóa hoa thôi sao! Tống Tiểu thư là ai? Cho ngươi hoa là nể mặt ngươi rồi, ngươi còn dám không cài! Cài cho ta! Nàng không cho ngươi gỡ, ngươi không được gỡ!"

Tam tẩu bị đánh cho lảo đảo vài bước, cũng khóc, bắt đầu chửi ầm lên: "Không có lương tâm". Một nhóm nữ quyến ở bên cạnh vui vẻ xem kịch, giả ý khuyên can, hiện trường hỗn loạn. Bùi Cô Cẩm nắm tay Tống Vân Tang kéo nàng dậy, lặng yên rời đi.

Ra khỏi đại sảnh, Bùi Cô Cẩm liền giúp Tống Vân Tang lau nước mắt, thấp giọng nói: "Được rồi, Tang Tang, đừng khóc nữa."

Bùi Cô Cẩm cũng không biết hôm nay mình đang muốn như thế nào nữa, đột nhiên nhắc lại chuyện của bảy năm trước. Kỳ thật trước đó rất sớm, hắn đã biết mình bị trêu đùa. Lúc ấy hắn mới vừa vào Cẩm Y vệ, chẳng qua chỉ là một Giáo úy, lúc uống trà cùng với Bách hộ quản lý mình, hắn đã đưa "chén trà đầu" này cho Bách hộ. Bách hộ kia là người có lòng dạ hẹp hòi, sau đó liền khắp nơi khắp chốn nhằm vào hắn, làm cho hắn chịu không ít tội.

Nói đến việc này, cũng tại hắn lúc ấy tuổi nhỏ cân nhắc không chu đáo, nhưng Tam tẩu cũng trốn không thoát lỗi lầm. Sau đó hắn có thế rồi, đã tìm cơ hội trả thù. Đương nhiên cũng không phải trực tiếp nhằm vào Tam tẩu, mà là nhằm vào Tam ca. Phụ thân giúp Tam ca lót một chức quan ở nha môn, hắn đi tìm phủ doãn, đuổi Tam ca đi. Lúc Tam ca tìm tới nha môn hỏi lý do, hắn chỉ nói hắn ta về dạy dỗ vợ mình cho tốt.

Đã nhiều năm như vậy, Bùi Cô Cẩm cũng đã quên việc này. Nhưng có Tống Vân Tang ở đây, hắn lại bỗng nhiên nói muốn việc này cho nàng. Rốt cuộc là vì... có lẽ trước đó thấy nàng săn sóc quan tâm hắn, nên tham lam muốn càng nhiều hơn.

Nhưng Tống Vân Tang lại vì hắn mà xé mặt với người ta. Một người vì muốn có một cuộc sống yên tĩnh mà tình nguyện gả cho người nghèo, người như nàng, vậy mà vì hắn, không tiếc khóc một hồi. Bùi Cô Cẩm bắt đầu đau lòng, lại có chút giận chính mình, cảm thấy mình quá ngây thơ...

Vì đã khóc một hồi nên giọng nói của Tống Vân Tang rất mềm mại, nàng nắm chặt hai tay Bùi Cô Cẩm: "Loại chuyện này, ngài không cần gây chuyện với nàng ta, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thân phận. Ta là một cô nương đi đối phó mới thích hợp, biết không?"

Trong lòng Bùi Cô Cẩm rối tinh rối mù. Hắn đã khiến nàng khóc rất nhiều lần, nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây lần đầu tiên Tống Vân Tang vì giúp hắn mà khóc. Bùi Cô Cẩm gật gật đầu, lại nói không nên lời. Trong lòng hắn đều là xúc động muốn trao mạng sống của mình cho nàng, dục vọng này nghẹn trong ngực hắn không thể tiêu, một lát sau Bùi Cô Cẩm mới nói: "Ta mang nàng đi xem căn phòng trước kia của ta."

Tống Vân Tang đáp một tiếng. Tiểu viện của Bùi Cô Cẩm rất xa, hai người đi hồi lâu mới đến. Tống Vân Tang nghĩ sẽ nhìn thấy tiểu viện đầy cỏ dại, nhưng không ngờ trong viện chỉ hơi cũ nát, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Âm thanh bọn họ đẩy cửa làm người trong phòng kinh ngạc, một tên sai vặt vội vàng chạy đến, nhìn thấy là Bùi Cô Cẩm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Thiếu gia, ngài đã trở lại."

Bùi Cô Cẩm gật đầu, ý bảo hắn ta lui ra, lại nói với Tống Vân Tang: "Không muốn những người không liên quan lại đây, nên để lại một người trông coi."

Vậy có nghĩa nàng là người có liên quan, Tống Vân Tang mím môi cười nhe. Hai người đi một vòng dọc theo tường viện. Viện rất nhỏ, vài bước đã đi hết. Ngoại trừ dưới tường viện có một cái lỗ chó, tựa như không có gì đặc biệt.

Bùi Cô Cẩm thấy nàng nhìn lỗ chó kia, đứng lại: "Khi ta còn bé tính tình cứng đầu không muốn thua thiệt, lúc chơi đùa bên ngoài nếu bị người khác ức hiếp, căn bản sẽ không chịu thua, vì thế bị đánh cho rất thảm. Phùng nhũ mẫu không có cách nào, mỗi khi ra ngoài làm việc sẽ ta nhốt lại trong viện, không cho ta đi ra ngoài. Ta mới đào ra cái động này, ngày thường lấy cây cỏ che lại, chờ sau khi bà ấy ra ngoài mới chui ra từ nơi này."

Khóe mắt của Tống Vân Tang hơi hồng lên, lại bật cười: "Trước kia Bùi Đại nhân cũng ham chơi như vậy sao?"

Bùi Cô Cẩm nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng, trong lòng rung động: "Không phải ham chơi, ta muốn đi ra ngoài lấy lòng phụ thân ta đấy. Ông ta là người mà lúc ấy ta nghĩ có thể dễ lấy lòng để có được chút ưu đãi nhất, vừa là người dễ dàng tiếp xúc nhất. Ngay từ đầu, ta chỉ ngồi chồm hổm canh giữ ngoài viện ông ta chờ ông ta, chờ hết nửa ngày một ngày, có thể nhìn thấy ông ta một lần sẽ chào hỏi ông ta một lần. Sau đó ta cướp luôn việc của sai vặt và nha hoàn, giúp ông ta mặc quần áo, múc nước rửa thùng nước tiểu, lúc may mắn một chút, còn có thể ăn thêm được miếng cơm."

Tống Vân Tang cười không nổi. Phảng phất như Bùi Cô Cẩm không hề để ý, lại kéo tay nàng đi vào trong phòng. Trong phòng được bày một chiếc giường bằng gỗ lim thật lớn, hoàn toàn không ăn khớp với căn phòng nhỏ chật chội cũ nát này. Bùi Cô Cẩm nói: "Chiếc giường này là ưu đãi đầu tiên ta xin được từ chỗ phụ thân. Ông ta muốn đổi giường cũ, ta lập tức nói lấy việc giặt quần áo cho ông ta làm trao đổi, lấy về đây. Kỳ thật mục đích chủ yếu của ta là muốn giặt quần áo cho ông ta, như vậy có thể nhìn thấy ông ta nhiều hơn vài lần, chiếc giường này cũng có thể xem như ta kiếm thêm."

Hốc mắt Tống Vân Tang lại đỏ. Từ thuở nhỏ nàng đã được Tống Hầu gia sủng ái lớn lên, không biết trong thiên hạ này thì ra còn có những phụ mẫu phải liều mạng đi lấy lòng. Bùi Cô Cẩm giữ chặt hai tay nàng, cúi đầu nhìn nàng: "Tang Tang, ta nghĩ ta thiếu nàng một lời giải thích."

Tống Vân Tang kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ hắn đang nói cái gì. Giọng nói của Bùi Cô Cẩm rất nhẹ nhàng, giống như mỗi một chữ mỗi một từ, đều phải qua sự chọn lọc kỹ càng: "Từ nhỏ ta muốn cái gì, đều phải đi chém giết mới tranh được. Không chủ động một chút, ta nghĩ thứ đó sẽ rơi vào tay người khác. Rất nhiều lúc, ta xác thực quá mức luồn cúi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."

Bùi Cô Cẩm chưa bao giờ nghĩ có một ngày hắn sẽ nói ra những lời này. Nhưng hắn cũng nói ra tự nhiên như vậy, giống như trong lòng hắn kỳ thật đã sớm hiểu rõ rồi. Bùi Cô Cẩm nhìn nữ tử trước mặt, trong nháy mắt, cảm thấy khuôn mặt của nàng trùng với nàng của kiếp trước: "Ta muốn có nàng, nhưng ta lại phạm phải sai lầm. Ta quá muốn có được nàng, không muốn mất đi nàng, bởi vậy làm rất nhiều chuyên không để ý đến cảm xúc của nàng. Nàng chán ghét ta, e ngại ta cũng là bình thường."

Những chuyện mà sau khi trọng sinh hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, theo những câu nói này tan thành mây khói. Giờ khắc này, Bùi Cô Cẩm giải hòa cùng kiếp trước. Hắn không muốn lại so đo lúc đó hai người ai đúng ai sai, hắn chỉ muốn mình của sau này sẽ không phạm phải sai lầm. Thì ra Tang Tang của hắn tốt như vậy. Nàng tốt như vậy nên đáng giá có được một hắn tốt hơn.

Sự ẩn nhẫn cùng dịu dàng hiện lên khóe mắt đuôi mày, Bùi Cô Cẩm ôm lấy khuôn mặt của Tống Vân Tang, giọng nói trầm ấm: "Đã từng làm nàng tổn thương, ta thật sự xin lỗi, Tang Tang...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.