Dao găm đâm thẳng vào cánh tay của Bùi Cô Cẩm, khóe miệng Bùi Cô Cẩm giật giật. Đột nhiên hắn tự kiểm điểm một chút, có thể hắn thật sự qua làm khó Sầm Tu Kiệt rồi, xem này thằng nhãi con lo lắng như vậy, còn nghĩ ra những chủ ý không đâu gì rồi! Nhưng trong thùng xe, giọng nói của Tống Vân Tang có chút khiếp đảm vang lên: "A Cẩm... A Cẩm, bên ngoài làm sao vậy?" Bùi Cô Cẩm cũng không biết dây thần kinh nào của hắn có vấn đề rồi, vốn dĩ đang muốn né tránh chiếc dao găm kia lại ngừng lại một chút, thực sự để cho Sầm Tu Kiệt rạch một đường trên cánh tay của hắn!
Dao găm của Sầm Tu Kiệt là A Đông cho nó cũng là binh khí của Cẩm Y vệ nên vô cùng sắc bén. Bùi Cô Cẩm chỉ để cho nó rạch nhẹ một đường máu đã lập tức trào ra, thấm ướt tay áo. Đứa trẻ lưu dân trước đó muốn lén chui lên xe ngựa kia vừa mới hết choáng váng đứng lên, chỉ thấy tiểu công tử xinh đẹp đứng một bên nhanh tay ném cái gì đó về phía nó. Tiểu lưu dân cúi đầu nhìn lại, thấy một con dao găm dính máu.
Tiểu lưu dân choáng váng. Sầm Tu Kiệt đỡ lấy Bùi Cô Cẩm, hô to về phía xe ngựa: "Đại nhân! Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Giọng nói của nó vô cùng thê lương, giống như giây tiếp theo Bùi Cô Cẩm sẽ qua đời ngay tại chỗ. Bùi Cô Cẩm thật muốn liếc mắt xem thường nó, nhưng màn xe ngựa bị xốc lên, Tống Vân Tang bước ra với vẻ mặt kinh sợ.
Tống Vân Tang liền thấy Sầm Tu Kiệt đỡ Bùi Cô Cẩm, cực kỳ bi thương la lên. Trước mắt nàng tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu, nàng vội vàng đỡ lấy thành xe ngựa, khó khăn ổn định tinh thần. Tống Vân Tang nghiêng ngả lảo đảo xuống xe ngựa, nàng có cảm giác cả người mình đều mềm nhũn: "A Cẩm, chàng làm sao vậy?"
Sầm Tu Kiệt nâng cánh tay bị thương kia của Bùi Cô Cẩm tựa như nâng một bảo vật dễ vỡ, hoặc là sủng vật đã qua đời, lớn tiếng hô lên: "Đại nhân! Võ công của ngài tốt như vậy sao lại bị một tiểu lưu dân gây thương tích! Cho dù ngài lo lắng Tang Tang cô cô, cũng phải chú ý sự an toàn của chính mình chứ!"
Nó chỉ gào khan không hề rơi nước mắt, Tống Vân Tang bị nó gào cho nước mắt tuôn rơi đầy mặt. Nàng cũng thật cẩn thận đi đến đỡ cánh tay của Bùi Cô Cẩm: "Để cho ta xem xem."
Sầm Tu Kiệt bày ra vẻ mặt trầm trọng giao cánh tay của Bùi Cô Cẩm cho nàng. Tống Vân Tang nhìn nhìn, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: "A Cẩm, chàng chảy máu..."
Bùi Cô Cẩm thật sự... tâm trạng vô cùng phức tạp. Ở một khía cạnh nào đó, may mắn khổ nhục kế của thằng nhãi con quả nhiên dùng được, Tống Vân Tang không còn giận dỗi hắn nữa, về khía cạnh khác, hắn có chút chịu không nỗi hành động lố lăng này của Sầm Tu Kiệt, cùng phản ứng thái quá của Tống Vân Tang. Nước mắt của Tống Vân Tang lại chảy xuống nhiều hơn, hắn thật lo lắng mắt của nàng sẽ lại sưng thũng lên...
Bùi Cô Cẩm thừa dịp Tống Vân Tang không chú ý, liếc nhìn thằng nhóc ánh mắt như đao muốn chẻ Sầm Tu Kiệt làm hai khúc, Sầm Tu Kiệt ngầm hiểu. Nó túm lấy tiểu lưu dân đang dại ra, đoạt lấy dao găm của mình cất đi: "Ngươi dám làm hại Khâm sai Đại nhân! Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi lại đây cho ta!"
Tiểu lưu dân choáng váng lâu như vậy, lúc này rốt cuộc phản ứng lại, vội vàng cải cọ: "Không phải ta ưm ưm!"
Sầm Tu Kiệt che miệng của tiểu lưu dân lại, vừa lôi vừa túm vừa kéo nó ra phía xa. Nhóm Giáo úy còn chờ Bùi Cô Cẩm ra lệnh xử lý mấy đứa trẻ lưu dân này như thế nào, không ngờ Bùi Cô Cẩm cùng Tống Tiểu thư chỉ cầm tay nhau, hai mắt nàng đẫm lệ. Hai người đứng ở đó không lời nào, nhóm Giáo úy đành phải nhìn về phía Ngụy Hưng. Sắc mặt Ngụy Hưng không chút thay đổi gọi Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, trước tiên ngài lên xe ngựa nghỉ ngơi đã, chúng ta phải tiếp tục lên đường."
Lúc này Tống Vân Tang mới phản ứng lại: "Đúng đúng, lên xe ngựa trước."
Bùi Cô Cẩm không phản đối. Cũng không có ý muốn tính toán với mấy đứa nhỏ này, Ngụy Hưng bảo Nhóm Giáo úy thả hết mấy đứa nhỏ ra. Nước ở Mẫn Chiết rất sâu, chịu khổ cũng chỉ có bách tính. Những đứa nhỏ này sống sót cũng không dễ dàng, có lẽ là đói đến choáng váng, nhìn thấy đoàn xe nên muốn cướp chút ăn mà thôi. Bọn họ không có cách nào giúp đỡ, cũng không thể làm khó chúng.
Đoàn người lần thứ hai khởi hành. Trong thùng xe, Tống Vân Tang vừa tự trách vừa áy náy. Võ công của Bùi Cô Cẩm lợi hại như vậy, tình huống bình thường, làm sao có thể bị một đứa nhỏ gây thương tích? Nhất định là bởi nàng giận dỗi với hắn, trong lòng hắn không yên, nhìn thấy rối loạn lại sợ nàng bị thương cho nên mới không chú ý bảo vệ chính mình. Tống Vân Tang nghẹn ngào nói: "A Cẩm, ta sai rồi, ta không nên giận dỗi với chàng..."
Bùi Cô Cẩm yên lặng ở trong lòng thăng cấp cho địa vị của Sầm Tu Kiệt một chút. Hắn dùng bàn tay không bị thương lau nước mắt cho Tống Vân Tang: "Không có việc gì, bị thương nhẹ mà thôi, không cản trở hành động." Hắn gạt đi nước mắt của nàng, dỗ dành: "Tang Tang, đừng khóc, lại khóc nữa mắt của nàng lại sưng lên mất."
Tống Vân Tang thật sự ngừng khóc. Nàng thoáng bình phục cảm xúc: "Ta bôi chút thuốc cho chàng."
Nàng rương nhỏ từ dưới ghế của xe ngựa ra, lấy kim sang dược cùng vải bông. Bùi Cô Cẩm vốn không định quan về vết thương nhỏ xíu này, hắn tránh đúng lúc, vết thương nống đến mức không đáng để ý, căn bản hắn cũng không để ý. Nhưng thấy Tống Vân Tang muốn giúp hắn bôi thuốc, Bùi Cô Cẩm lập tức nuốt lời muốn nói trở về trong bụng. Hắn nâng cánh tay bị thương kia lên: "Vậy làm phiền Tang Tang."
Tống Vân Tang lập tức cởi đai lưng của Bùi Cô Cẩm. Cởi áo khoác, sau đó là áo trong, Tống Vân Tang cởi sạch sẽ nửa người trên của Bùi Cô Cẩm. Mặt nàng hồng hồng, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến hai người đều thân mật như vậy rồi, nàng lại là vì bôi thuốc cho nên miễn cưỡng thuyết phục chính mình. Bùi Cô Cẩm vẫn trầm ổn trầm mặc ngồi ở chỗ kia, hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi. Nhưng bỗng nhiên, từ trong áo trong của nam nhân, rớt xuống một vặt màu hồng.
Tống Vân Tang liếc mắt một cái nhìn lại, cả người nháy mắt bùng nổ: "A Cẩm! Chàng!"
Nàng vừa xấu hổ vừa giận, nói cũng nói không ra lời —— kia vặt màu hồng kia là cái yếm đêm qua nàng đã mặc! Đêm qua nàng mệt muốn hoảng, lại không tìm được cái yếm, chỉ mặc áo trông đi ngủ. Sáng nay thay quần áo cũng đã quên việc này, sau đó nhớ tới, chỉ nghĩ A Đông sẽ giúp nàng thu dọn cái yếm, nào biết rằng lại ở chỗ của Bùi Cô Cẩm!
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm lạnh nhạt giống chuyện này căn bản không phải cái vấn đề lớn. Hắn nhặt cái yếm lên: "Đêm qua bị quấn trong chăn cho nên ta thuận tay cầm luôn."
Loại đồ vật này, còn có thể thuận tay thu sao? Tống Vân Tang muốn hỏng mất: "Đưa cho ta!"
Bùi Cô Cẩm thật không muốn trả, nhưng đang là ban ngày, hắn còn phải trầm ổn, đành phải mặc cho Tống Vân Tang cướp cái yếm đi. Dù sao đồ vật này đều giành không lại, Bùi Cô Cẩm ra vẻ khoan dung nói: "Vốn muốn trả lại cho nàng, chỉ là nàng vẫn không cho ta lên xe."
Tống Vân Tang có chút nghi ngờ, nhưng Bùi Cô Cẩm ảm đạm cười, nâng tay sờ đầu của nàng. Vẻ mặt đầy bao dung và sủng nịch kia làm cho Tống Vân Tang cảm thấy nghi ngờ Bùi Cô Cẩm là nàng không đúng. Nàng thầm muốn lướt quá việc này, cầm kim sang dược, vẽ loạn lên miệng vết thương của Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm tâm viên ý mãn, chỉ hận một đao này không cắt ở nơi khác. Hắn hy vọng Tống Vân Tang sờ lâu chút, nhưng miệng vết thương lớn có một chút như vậy, rất nhanh Tống Vân Tang đã lấy vải bông băng bó giúp hắn, lại giúp hắn mặc quần áo trở vào.
Như vậy đã bôi thuốc xong mất rồi... cơ hội thật tốt, sao cái gì cũng chưa xảy ra vậy? Trong lòng Bùi Cô Cẩm tiếc hận, nhưng Tống Vân Tang không giận dỗi, chính là chuyện tốt rồi. Trong lòng Bùi Cô Cẩm tính toán, có ý tưởng: "Mới vừa rồi Sầm Tu Kiệt tìm ta, đưa cho ta tờ giấy nàng viết. Lúc ấy ta vội vàng thương lượng chút chuyện cùng Ngụy Hưng, chưa kịp xem, kết quả mới vừa rồi rối loạn không cẩn thận rớt mất rồi, bị người ta đạp nát rồi." Hắn giả vờ hoàn toàn không biết gì cả hỏi Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng viết cái gì vậy?"
Bùi Cô Cẩm cảm thấy chính mình rất cơ trí! Hiện tại Tống Vân Tang đã không giận dỗi nữa, hắn hoàn toàn có thể làm bộ mình không biết mới vừa rồi nàng đưa ra yêu cầu gì, có thể Tống Vân Tang sẽ thay đổi chủ ý! Quả nhiên, Tống Vân Tang đỏ mặt cúi đầu nửa ngày, vẫn không nói ra chuyện trước khi thành thân không được chữa bệnh. Nàng lúng ta lúng túng nói: "A Cẩm chàng có thể được khắc chế một chút không... Đừng luôn làm muốn ta chữa bệnh cho chàng."
Yêu cầu này so với trước khi thành thân phải cấm thật sự tốt hơn nhiều! Bùi Cô Cẩm lập tức đồng ý: "Có thể, nhưng mà, vì sao Tang Tang không muốn trị?"
Ngàn vạn lần đừng nói, nàng muốn hắn ở trên giường cũng phải trầm ổn! Bùi Cô Cẩm có chút căng thẳng chờ đợi đáp án, chỉ thấy tai của Tống Vân Tang đều hồng thấu: "Chàng đừng hỏi!"
Bùi Cô Cẩm thật sự muốn biết. Hắn mơ hồ thử nói: "Tang Tang chán ghét ta như vậy sao?"
Lúc này, Tống Vân Tang trực tiếp bưng kín mặt. Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay nàng, nắm ở trong lòng bàn tay, hình người dạ sói nói đạo lý cùng nàng: "Nếu nàng có chỗ nào không thích, hay là nói cho ta biết đi, nếu không làm sao ta biết được."
Hắn khẩn thiết như vậy lại nói lời thấm thía, Tống Vân Tang cảm thấy chính mình là đứa nhỏ cố tình gây sự. Nàng xấu hổ đến mức cả người đều muốn bốc khói, cũng cố gắng lắp bắp nói: "Chỉ là, chỉ là ta cảm thấy, rất thỏa mái... thật là đáng sợ, ta cảm thấy sẽ chết mất, chàng còn không chịu dừng..."
Nàng nói xong mấy câu nói đó, nức nở một tiếng nhào vào trong lòng Bùi Cô Cẩm không chịu ló mặt ra. Bùi Cô Cẩm cũng bị này tin tức làm cho nổ tung đến đỉnh đầu cũng muốn bốc hơi! Thì ra không phải Tang Tang chán ghét hắn không đủ trầm ổn, nàng chỉ đang thẹn thùng!
Mở cờ trong bụng cũng không đủ để nào hình dung tâm trạng lúc này của Bùi Cô Cẩm! Tang Tang nhà hắn nói thoải mái! Hắn muốn bay lên trơi! Ai cũng không được cản hắn!
Tống Vân Tang nhớ lại cảm giác xa lạ muốn làm cho người ta điên loạn đêm qua, lại bật khóc trong lòng hắn: "Ta cảm thấy chính mình rất kỳ lạ... vừa sợ vừa hân hoan, có phải ta là nữ nhân trời sinh đã phóng đãng như trong tiểu thuyết đã viết hay không?"
Bùi Cô Cẩm thiếu chút nữa cười ra tiếng, thật may kìm lại đúng lúc. Bộ dạng mới đùa một chút đã xấu hổ muốn chết muốn sống của nàng mà gọi là phóng đãng? Thế này rõ ràng là phóng không ra mà! Bùi Cô Cẩm nghiêm túc nói: "Không có, tuyệt đối không có."
Tống Vân Tang dùng sức lắc đầu, khóc càng thương tâm hơn: "Chàng không cần gạt ta, ta biết ta chính là, chính là nữ nhân phóng đãng! Ta còn chưa có thành thân với chàng, đã cùng chàng như vậy... Vốn dĩ ta muốn giúp chàng chữa bệnh, chuyện này cũng coi như cho qua, nhưng tại sao lại ngược lại, ngược lại là ta cảm thấy rất thỏa mái? Hiện tại chàng cũng không bị bệnh, ta hẳn nên cùng chàng bảo trì khoảng cách, chỉ là ta còn đồng ý cho chàng như vậy, như vậy... Ta thật sự là không biết hổ thẹn hu hu hu..."
Mới đầu Bùi Cô Cẩm còn cảm thấy buồn cười, sau khi nghe được những lời phía sau, hắn cười không nổi. Hắn nhớ tới kiếp trước. Sau khi thành thân một hai năm, hắn dần dần mò ra được phương pháp, cũng có thể làm cho Tống Vân Tang hồn phách lên mấy. Hắn cũng không muốn tổn thương nàng, thấy nàng rốt cuộc cũng có thể thoải mái, trong lòng hắn rất vui vẻ. Nhưng Tống Vân Tang ngược lại càng chán ghét, bộ dạng kia, giống như hắn đang nhục nhã nàng vậy.
Hắn thật sự bị nàng chọc tức điên rồi, vì thế càng thay đổi cách thức dày vò nàng. Mà phản ứng của nàng lại càng buồn bực, thái độ của nàng lúc ở với hắn không chỉ là lãnh đạm, mà còn đờ đẫn. Bùi Cô Cẩm cũng trở nên vội vàng nôn nóng, càng hỉ nộ vô thường. Hắn thường xuyên buông hạ người lấy lòng nàng, lại luôn không được nàng đáp lại, vì thế hắn lại thay đổi sắc mặt, không quan tâm tất thảy chỉ giữ lấy nàng, ngông cuồng chứng minh cái gì đó...
Đây là một tuần hoàn chết chóc, hai người bọn họ tổn thương nhau. Bùi Cô Cẩm thừa nhận, kiếp trước hắn vẫn đối với việc này canh cánh trong lòng: vì sao rõ ràng hắn đã cưới nàng, nàng vẫn nhớ hoài chuyện hắn muốn nàng trước ngày thành thân vài ngày, sau đó thậm chí quở trách hắn chưa từng tôn trọng nàng. Vì sao rõ ràng hắn là bởi vì yêu nàng, chuyện giao hoan cũng muốn cho nàng vui thích, lại bị nàng xem thành nỗi nhục nhã. Nhưng lúc này giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu được Tống Vân Tang.
Nàng chẳng qua chỉ một tiểu quý nữ theo khuôn phép cũ mà thôi. Kiếp trước hắn đối với nàng mà nói, đầu tiên là bị biến thành thân thành chuyện giao dịch, rồi sau đó là hiềm nghi giết phụ thân nàng. Lúc ban đầu hắn quá mức vội vàng muốn nàng, nàng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không được tôn trọng, lại bởi vì hai người cũng không thân thiết, không dám biểu đạt. Hắn không biết, chỉ muốn tùy ý giữ lấy nàng, điều này làm cho nàng khúc mắc "không được tôn trọng" của nàng càng ngày càng sau.
Sau đó phụ thân nàng chết, nàng muốn tách ra với hắn, hắn cũng không buông tay. Vì thế mỗi khi mây mưa, nàng chỉ có thể xem như chính mình đang hoàn thành nhiệm vụ vợ chồng, miễn cưỡng duy trì cảm xúc không để mình sụp đổ. Nhưng hắn không tiếp thu được loại lãnh đạm này của nàng, nhất định phải làm cho nàng thất thố, nhất định phải ép nàng cũng vui thích...
Thời điểm kia, trong lòng Tống Vân Tang nhất định đang xấu hổ giận dữ hơn rất nhiều so với hôm nay. Nàng rất mẫn cảm, tất nhiên sẽ cảm thấy lúc làm chuyện phòng the Bùi Cô Cẩm thay đổi các loại phương pháp dày vò nàng làm ngược với ý nguyện của nàng, là dẫm đạp tự tôn của nàng trên mặt đất. Hiện giờ hai người bọn họ tâm ý tương thông, vấn đề này còn có thể làm trò cười, giải quyết thật tốt. Mà khi, cái chết của Tống Hầu gia ngăn giữa hai người, nàng không có cách nào tin tưởng hắn, càng không thể thẳng thắn thành khẩn với hắn. Vấn đề này đã đủ để biến thành hắn đang "nhục nhã" nàng, sau đó tạo thành một kết cục thảm hại.
Nói đến cùng, hai người bọn họ của kiếp trước, thật sự là từng bước đều sai, nơi nơi đều sai. Ngay từ đầu, nàng đã không có cảm tình với hắn, không phải cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Một đoạn hôn nhân d đầu cơ trục lợi mà tới, dưới tình cảnh bên ngoài lo âu bên trong sợ hãi bị phá cho vụn nát, cũng là điều tất nhiên.
Người trong ngực khóc đến mức hít thở không thông, kéo suy nghĩ của Bùi Cô Cẩm quay trở lại. Hắn gắng hết sức ổn định cảm xúc, bỗng nhiên thật cảm ơn kiếp này, Tống Vân Tang có thể nổi giận với hắn, có thể nói với hắn những lời này.
Bùi Cô Cẩm giữ chặt tay của Tống Vân Tang, cách quần áo, đặt tại chỗ kia của mình. Tiếng khóc của Tống Vân Tang đột ngột ngừng lại. Có lẽ do động tác này của hắn khiến nàng không thể tưởng tượng được. Tống Vân Tang chậm rãi ngẩng đầu, dại ra nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm liền khẽ hôn lên mắt của nàng, mũi cũng hai má của nàng nhẹ giọng thì thầm cùng nàng: "Nói bậy bạ gì đó. Người phóng đãng chẳng lẽ không phải là ta sao?"