Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 72



Tiêu Việt Băng cười ha ha! Giống như hắn ta nghe được chuyện rất thú vị, vô cùng vui vẻ nói: "Sở dĩ xem đó là tâm nguyện, là bởi vì phần lớn đều không thực hiện được."

Bùi Cô Cẩm cũng cười nhẹ một tiếng: "Được hay không là do người."

Tiêu Việt Băng nghiêng đầu: "Tiểu nhân hiểu chút y thuật, xem sắc mặt của Khâm sai Đại nhân, hình như ngài rất nóng tính. Tiểu nhân có ngân nhĩ thượng hạng, hay là để ta hấp cách thủy một ít, sau đó tặng cho Khâm sai Đại nhân hạ hỏa?"

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm không hề dao động: "Bản quan biết nhìn lòng người, nhìn ngươi làm việc lén lén lút lút rõ ràng là một kẻ không đoan chính. Ngân nhĩ tự ngươi giữ lại uống đi, đừng bày mưu tính kế với Bản quan."

Tiêu Việt Băng liên tục lắc đầu: "Vì sao Khâm sai Đại nhân lại luôn nhằm vào ta như vậy? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt phải không?"

Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: "Ngươi nên tự biết vì sao ta nhằm vào ngươi. Ta xin khuyên Tiêu công tử nên quy củ một chút, đừng cho ta có cơ hội thực hiện tâm nguyện, nếu không, Bùi mỗ cũng sẽ không khách khí."

Hắn xoay người trở về viện. Tiêu Việt Băng nhìn thấy hắn đóng cửa viện lại, lúc này mới cười tủm tỉm kêu: "A Bình."

Nam nhân mặt thẹo kia lập tức đi ra từ phía sau tường viện, giúp Tiêu Việt Băng quay về viện. Tiêu Việt Băng hỏi: " Suy nghĩ của ta đối với Tống Vân Tang rõ ràng như vậy sao? Bùi Cô Cẩm kia đề phòng ta như vậy."

A Bình suy nghĩ một lát, nói: "Nếu có người âm thầm quan sát vợ ta, còn động tâm tư, hao tâm tổn sức hoán đổi thân phận đi gặp nàng, lại làm trò trước mặt ta muốn dụ dỗ nàng, ta cũng muốn móc mắt hắn ra."

Tiêu Việt Băng kéo dài giọng thở dài một tiếng: "Ai, không phải ta không nỡ nhìn mỹ nhân bị xui xẻo sao? Loại thô thiển như Bùi Cô Cẩm kia làm sao có thể xứng đôi với Tống tiểu thư. Ta cũng chỉ muốn cố gắng một chút, giải cứu nàng khỏi vũng nước nóng thôi."

A Bình nghiêm túc nói: "Ngươi nói như vậy, ta sẽ không chỉ muốn móc mắt ngươi nữa, mà còn muốn đánh chết ngươi nữa."

Tiêu Việt Băng xì một tiếng nở nụ cười: "Có rất nhiều người muốn đánh chết ta, thêm một Bùi Cô Cẩm cũng không sao cả. Nhanh đi, mang đàn tranh của ta đến đây. Đêm còn rất dài, cuối cùng cũng phải tìm chút chuyện thú vị để làm!"

Lại nói, Bùi Cô Cẩm trở lại trong viện, Tống Vân Tang còn đang ăn cơm. Sầm Tu Kiệt vô cùng đáng tin cậy nhìn chằm chằm sư nương của nó, không để cho Tống Vân Tang ra khỏi phòng một bước. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm trở về, lúc này Sầm Tu Kiệt mới rời đi. Tống Vân Tang lo lắng hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ: "Không có việc gì, có thể có chuyện gì được."

Tuy rằng chuyện Tiêu Việt Băng đang ở tiểu viện cách vách không thể nào giấu được, nhưng có thể giấu một đêm thì tính một đêm. Nghĩ tới sau này, hắn không chỉ có mỗi ngày đều phải nhìn thấy tên què chết tiệt kia, tra án cũng sẽ càng thêm gian nan, Bùi Cô Cẩm đột nhiên thấy bực mình.

Chắc chắn Tiêu Việt Băng cố ý đến huyện Dương Thái này theo dõi hắn, chuyện này Bùi Cô Cẩm thật sự không dự đoán được. Xem ra chứng cứ Sầm quản sự phát hiện ở huyện Dương Thái, quả nhiên không tầm thường. Trình độ của Hạ Chính Nghiệp không đủ, cộng thêm thân phân bị hạn chế, không có khả năng theo sát Bùi Cô Cẩm. Tiêu Việt Băng lại không giống. Thân là gia chủ Tiêu gia, người này có nhân thủ có năng lực, hoàn toàn có thể kìm hãm Bùi Cô Cẩm. Hiện tại hắn ta quang minh chính đại vào ở tiểu viện bên cạnh, cũng đủ để tuỳ cơ ứng biến. Hiện tại Bùi Cô Cẩm muốn tìm chứng cứ gì từ trên người Tiêu Quảng, vậy hắn phải thời thời dịp sơ hở hành động nhanh gọn...

Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Cô Cẩm quyết định —— mặc kệ bên Tiêu Quảng như thế nào, đầu tiên phải làm tốt công tác tư tưởng cho Tống Vân Tang! Những chuyện khác đều có thể từ từ tính, chỉ có con thỏ nhỏ hắn thật vất vả lừa tới tay, hắn nhất định phải giữ thật kỹ. Hai người ăn cơm tối xong, ngồi trên hàng ghế đá dài trong viện, Bùi Cô Cẩm nghiêm túc nói: "Tang Tang, có một số việc, ta cảm thấy nhật định phải nói cho nàng biết."

Tống Vân Tang thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng bắt đầu căng thẳng: "Chuyện gì vậy? A Cẩm nói đi."

Bùi Cô Cẩm nặng nề nói: "Gia chủ Tiêu gia mà hôm nay chúng ta gặp kia, không phải kẻ có thiện ý. Nàng đừng thấy hắn ta ngồi xe lăn, bày ra dáng vẻ ốm yếu dịu dàng, kỳ thật tâm địa độc ác, trước mặt tươi cười nhưng sau lưng lại giấu dao găm. Tâm tính của người này vặn vẹo thủ đoạn tàn nhẫn, tự tạo ra vô số cực hình, lột da móc mắt đối với hắn ta đều rất tầm thường, còn rất nhiều những chuyện làm người cho người nghe sởn gai ốc. Trong nhà hắn ta có hơn trăm tòa thủy lao, chuyên môn dùng cho giam giữ dân chúng vô tội, để ngày thường hắn ta tra tấn tìm niềm vui."

Tống Vân Tang quả nhiên bị dọa: "Đáng, đáng sợ như vậy?"

Bùi Cô Cẩm gật đầu, tận hết sức lực chửi bới Tiêu Việt Băng: "Không chỉ như vậy, hắn còn cực kỳ hoang dâm, noi theo kia Trụ vương kia xây Tửu trì Nhục Lâm, tìm mỹ nhân trong cả nước đến đưa vào trong đó, ngày đêm hưởng lạc. Người này không hề có quan niệm luân lý, chỉ cần là nữ nhân hắn ta nhìn trúng, mặc kệ có thành thân hay không, đều phải cướp cho bằng được, thậm chí ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha."

Tống Vân Tang ôm chặt cánh tay Bùi Cô Cẩm: "Thật quá đáng! Tại sao quan phủ lại không quan tâm đến chuyện này?"

Bùi Cô Cẩm đau khổ lên án: "Mẫn Chiết là địa bàn của năm đại gia tộc, Tiêu gia lại là thế lực đứng đầu trong đó. Hắn ta thân là Gia chủ Tiêu gia, ai dám đụng vào hắn ta?"

Tống Vân Tang quả nhiên tin là thật: "A Cẩm, chàng phải cẩn thận! Người này nhất định có ý đồ xấu với chàng. Vụ án chàng điều tra có liên lụy tới lợi ích của hắn ta chắc chắn hắn ta sẽ nghĩ cách khiến chàng không thể nào tiếp tục tra được nữa!"

Bùi Cô Cẩm ôm nàng: "Ta biết. Đừng sợ, ta mang hoàng mệnh trên người, hắn ta không dám đụng đến ta. Nhưng thật ra nàng nhất định phải cẩn thận, sau này nhìn đến hắn ta, phải trốn ra xa một chút."

Tống Vân Tang gật đầu đáp một tiếng. Cũng lúc này, một tiếng đàn tranh du dương vang lên. Bùi Cô Cẩm vừa nghe xong, sắc mặt lập tức đen thui. Còn có thể vì sao nữa, tiếng đàn tranh kia đúng truyền đến từ tiểu viện cách vách người đang đánh đàn là ai dùng đầu gối suy nghĩ hắn cũng biết!

Tên què chết tiệt kia này đang khiêu khích hắn! Dám hiên ngang quyến rũ Tang Tang của hắn như vậy! Bùi Cô Cẩm phẫn nộ rồi! Tống Vân Tang cũng kỳ lại "ồ" một tiếng, nghiêng tai lắng nghe. Nàng còn thật sự nghiêm túc nghe, ngay cả con mắt cũng không nhúc nhích. Trong lòng Bùi Cô Cẩm sợ hãi, gọi hai câu"Tang Tang", cũng không thể kéo sự chú ý của của nàng quay về.

Bùi Cô Cẩm càng tức giận hơn! Chỉ hận không thể tha Tống Vân Tang quay về phòng, nhắc hai cục bông vào tai của nàng để nàng không nghe được một chút âm thành nà từ tiểu viện cách vách nữa. Nhưng loại hành động vừa bá đạo vừa ngây thơ này thật sự rất không phù hợp với hình tượng trầm ổn đáng tin của hắn. Bùi Cô Cẩm chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay, xương cốt đều phát ra tiếng.

Hắn ôm nỗi tức giận đợi đến khi nhạc khúc chấm dứt, lúc này Tống Vân Tang mới hoàn hồn. Nàng phản ứng lại, lập tức nhìn Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, khúc nhạc này... sao giống như Tiêu gia chủ đàn ra vậy?"

Như vậy mà nàng cũng có thể nghe ra! Trong lòng Bùi Cô Cẩm thoắt cái chua lồm! Đây là cái quỷ gì vậy? Ở lĩnh vực hắn dốt đặc cán mai, Tang Tang nhà hắn tâm linh tương thông cùng nam nhân khác?

Bùi Cô Cẩm cố nén ghen tuông, khó khăn lắm mới có thể hỏi ra một câu: "Vì sao nàng lại cho là Tiêu gia chủ đàn? Trên đời này người thiện nhạc lý nhiều như vậy, có lẽ là những người khác đạn cũng nên."

Tống Vân Tang lại xác định: "Khẳng định là Tiêu gia chủ đàn đó. Đây là cầm khúc người nọ tự mình phổ, hôm nay ở tửu lâu ta có nhìn thấy mà."

Ở trong tửu lâu Tang Tang chỉ cầm cuốn cầm phổ kia xem lướt lướt, hiện tại sao lại nhớ kỹ như vậy! Chuyện này là sao vậy? Nữ nhân của hắn vô cùng tôn sùng nam nhân, cho nên liếc mắt một cái đã ghi tạc trong lòng tác phẩm của người nọ?

Bùi Cô Cẩm bị mùa chua huân đến thiếu chút nữa nhịn không được. Nhưng kẻ thù mạnh đang ở trước mặt, Bùi Cô Cẩm phải ổn định chính mình, giọng nói mang theo vị chua: "Vậy mà Tang Tang lại nhớ rõ."

Tống Vân Tang nói rất đương nhiên: "Trí nhớ ta rất tốt." Nàng bắt đầu cảnh giác, nắm tay của Bùi Cô Cẩm đi đến cạnh cửa viện, ghé vào cửa nhìn xung quanh: "Ta nghe thấy cầm khúc này truyền ra từ cách vách. Tại sao gia chủ Tiêu gia lại ở cách vách?"

Vậy mà nàng... nàng còn đi nhìn lén! Tại sao lại như vậy? Một ngày không thấy như cách tam thu, nằm úp sấp trên ván cửa mỏi mắt chờ mong sao?

Thật sự không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa! Bùi Cô Cẩm một tay ôm lấy Tống Vân Tang vào trong lòng một tay đánh lên mông một cái! Tống Vân Tang sợ tới mức thét một tiếng kinh hãi! Mặt nàng đỏ lên nhìn dáo dác xung quanh, may mà không ai nhìn bọn họ. Tống Vân Tang vừa thẹn vừa giận, đỏ mắt hỏi: "Tại sao chàng lại đánh mông ta?"

Bùi Cô Cẩm kéo nàng vào trong góc viện, ỷ vào bóng tối, bộc phát vẻ mặt ghen tuông che không chút che giấu: "Những lời vừa rồi ta cùng nàng, nàng đã quên rồi sao?"

Tống Vân Tang bị hắn hung hăng đè trên tường viện, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta không quên. Ta biết hắn ta là một kẻ ác độc, mới chú ý hướng đi của hắn ta như vậy!"

Hửm? Sự ghen tuông trong đầu Bùi Cô Cẩm rốt cuộc cũng giảm một chút, lòi ra được chút lý trí. Hắn nhìn kỹ Tống Vân Tang, thấy Tống Vân Tang bày ra vẻ mặt ấm ức: "Tiểu viện đối diện chúng ta không phải vẫn luôn trống không sao? Ta chỉ muốn biết, hắn ta có đến ở cách vách của chúng ta không thôi mà? Nếu là có, khẳng định hắn ta có ý đồ khác, sau này chúng ta làm việc càng phải cẩn thận hơn!" Nàng lên án nói: "Cho nên, vì A Cẩm lại đánh ta chứ!"

Bùi Cô Cẩm: "..."

Bùi Cô Cẩm mới sẽ không thừa nhận hắn ăn bậy dấm chua: "Ta đánh nàng, là bởi vì nàng đến cửa viện nhìn ra. Nếu hắn ta thực sự ở tiểu viện đối diện, cũng đang ghé vào cửa viện nhìn qua bên này thì sao?"

Tống Vân Tang nhất thời bị ví dụ này của hắn làm cho sợ hãi. Một lát sau nàng mới mặt đỏ lên nghẹn ra một câu: "Không có chuyện này đâu! Như vậy trông ngốc lắm!"

Bùi Cô Cẩm lại nói rất nghiêm túc: "Vì sao không có? Đã nói tính tình của hắn ta vặn vẹo, chuyện gì mà hắn ta không làm được? Hơn nữa nàng nói như vậy rất ngốc à? Không phải vừa rồi nàng cũng làm như vậy sao?"

Tống Vân Tang thiếu chút nữa bị hắn chặn miệng, một lát sau mới phản ứng lại: "Không phải, chuyện này có thể giống nhau sao? Ta ghé vào cửa viện của ta nhìn ra bên ngoài sao có thể giống với chuyện hắn ta ghé vào cửa viện khác nhìn ra bên ngoài chứ?"

Bùi Cô Cẩm cắn lên môi của nàng một ngụm! Một lát sau mới buông ra, hung dữ nói: "Nàng còn chưa chịu nhận sai? Cho dù hắn ta không làm như vậy, cũng có thể phái thủ hạ của hắn ta làm như vậy! Hắn ta dẫn theo rất nhiều nhân thủ tới đây!"

Tống Vân Tang bị hắn bất thình lình cắn một ngụm cắn... môi đỏ lên, người cũng ngây ngẩn. Nàng chỉ cảm thấy tối nay Bùi Cô Cẩm là lạ, có lẽ là một loại hỗn tạp kỳ lạ giữ nôn nóng, lo lắng, bất an, ngan ngược không nói lý và xúc động khó nhịn. Nàng sợ nếu nàng không nhận sai, Bùi Cô Cẩm sẽ còn cắn nàng đánh mông nàng ở trong viện, đành phải khuất nhục nhận sai: "Ta biết sai rồi. A Cẩm, chàng, chàng đừng bắt bẻ ta nữa."

Hai người nhìn nhau một lát, Bùi Cô Cẩm ho nhẹ một tiếng rồi lui ra. Hai tai Tống Vân Tang đều đỏ, chợt nghe Bùi Cô Cẩm ra vẻ trang nghiêm nói: "Không có chuyện gì nữa, chúng ta đi rửa mặt nghỉ ngơi đi."

Cả người Tống Vân Tang cứng đờ, u oán ngẩng đầu: "Là nghỉ ngơi thật, hay là nghỉ ngơi giả vậy?"

Trong đầu Bùi Cô Cẩm đương nhiên sẽ không có chuyện đứng đắn, nhưng nhìn thấy Tống Vân Tang bày ra bộ dạng tiểu đáng thương này... Bùi Cô Cẩm đột nhiên ngẫm lại vài ngày gần đây có phải mình hơi quá đáng hay không. Hắn cam đoan nói: "Nghỉ ngơi thật, ta chỉ ôm nàng ngủ."

Tống Vân Tang thở dài một hơi. Hai người chuẩn bị vào nhà, nhưng không ngờ ngay lúc này tiếng đàn du dương kia lại vang lên.

Nắm tay của Bùi Cô Cẩm lại nổi gân xanh! Tống Vân Tang dừng bước, đứng ở kia lắng nghe. Bùi Cô Cẩm cố nén, trong lòng bắt đầu dùng khổ hình với Tiêu Việt Băng. Đến lần thứ tám hắn dùng kiếm đâm xuyên tim Tiêu Việt Băng, rốt cuộc cầm khúc cũng ngừng.

Lúc này ánh mắt của Tống Vân Tang mới dừng ở trên người Bùi Cô Cẩm, thở dài: "Tuy rằng người này tâm tính vặn vẹo thủ đoạn tàn bạo, nhưng nói đến nhạc lý, cũng vô cùng có thiên phú." Nàng lắc đầu: "Thật đáng tiếc."

Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì? Lúc này, sự trầm ổn cùng đáng tin cũng không áp chế được sự ghen tuông ngập trời của Bùi Cô Cẩm! Bùi Cô Cẩm khom người, khiêng Tống Vân Tang lên trên vai, đi nhanh đi vào phòng trong tiếng la kinh hãi của Tống Vân Tang!

Tống Vân Tang chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn một vòng, nàng đã bị đăt ở trên giường: "A Cẩm! Chàng lại làm gì vậy!"

Nàng muốn ngồi dậy, Bùi Cô Cẩm lại xốc chăn lên trùm thẳng lên đầu nàng: "Nàng ở trong này đợi, không cho đi đâu cả!" Sau đó hắn xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.