Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 73



Lúc Bùi Cô Cẩm đóng cửa phòng, trong đầu đã nghĩ ra vài cách trả đũa. Tuy rằng không quá cao minh, nhưng không có lý nào tên què chết tiệt kia đã khiêu khích tới tận cửa, hắn còn phải chịu đựng! Dám trêu ngươi hắn, vậy mọi người cùng nhau không thoải mái!

Bùi Cô Cẩm quát to: "Sầm Tu Kiệt! Đi trò chuyện cùng sư nương ngươi..."

Lời còn chưa dứt, không biết đứa nhỏ từ đâu chui ra, vèo một cái ôm chặt lấy đùi của Bùi Cô Cẩm: "Sư phụ! Ngài đừng xúc động! Đừng trung kế của tên què chết tiệt kia!" Có lẽ là sợ Bùi Cô Cẩm bước đi, đứa nhỏ đơn giản nằm luôn trên mặt đất: "Sư phụ, ngài nghe ta khuyên ——!"

Vẻ mặt Sầm Tu Kiệt kiên quyết như trung thần liều chết can gián, ai không biết, sẽ nghĩ Bùi Cô Cẩm muốn đi giết người phóng hỏa. Khóe miệng Bùi Cô Cẩm giật giật: "Buông tay!"

Sầm Tu Kiệt thấy hình như hắn cũng không giận đến nổi điên, lúc này mới buông lỏng ra một chút: "Sư phụ sư phụ! Chút việc nhỏ ấy, ngài giao cho ta đi! Con có biện pháp!"

Trong lòng Bùi Cô Cẩm chợt lóe lên một suy nghĩ, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng một cái: "Biện pháp gì?"

Sầm Tu Kiệt vội vàng đứng lên, bám vào bên tai Bùi Cô Cẩm nói nhỏ một phen. Vừa mới dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, Tống Vân Tang kích động chạy ra: "A Cẩm! Chàng muốn làm gì?"

Bùi Cô Cẩm ôm nàng, vẻ mặt ngữ điệu đã khôi phục lại bộ dạng trầm ổn đáng tin cậy: "Không có gì. Mới vừa rồi ta hoa mắt nhìn lầm rồi, sợ bóng sợ gió một hồi. Thật xin lỗi, làm nàng sợ rồi sao? Đi thôi, ta cùng nàng trở về phòng."

Tống Vân Tang mơ mơ hồ hồ chạy đến, lại ngơ ngơ ngác ngác bị Bùi Cô Cẩm mang về phòng. Lúc đóng cửa, Bùi Cô Cẩm dùng ra hiệu cho Sầm Tu Kiệt ý nói "nhóc con làm cho tốt vào". Mà Sầm Tu Kiệt lại chỉ chỉ tay lên ngực mình, đáp lại ánh mắt của hắn: "Cứ tin ở ta!"

Sầm Tu Kiệt lập tức tìm Ngụy Hưng cùng đi ra ngoài. Một khắc sau, Tiêu Việt Băng đang ra vẻ ta đây thạo dùng kế rốt cuộc nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiêu Việt Băng nở nụ cười, kêu: "A Bình, có khách đến đây. Mau đẩy ta quá đó."

Hắn ta thực chờ mong nhìn thấy vị khách này —— có lẽ là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành bị nhạc khúc hấp dẫn tới đây, đương nhiên cũng có thể là Bùi Cô Cẩm bị ép đến giận sôi lên hùng hổ xông vào. Mặc kệ là ai, chỉ cần có cá mắc câu, Tiêu Việt Băng vẫn rất vui vẻ. A Bình đẩy hắn ta đi về phía cửa viện, Tiêu Việt Băng sửa sang lại tóc tai: "A Bình, ngươi không hiểu. Người còn sống luôn luôn nên tìm cho chính mình chút niềm vui, giống như thân phận này của ta, muốn cái gì cũng có được dễ như trở bàn tay, tìm niềm vui rất không dễ dàng..."

Hắn ta đi đến trước cửa viện vài bước thì ngừng xe lăn vô cùng có phong độ mở quạt ra, lúc này mới cho A Bình bước lên mở cửa. Nhưng không ngờ lúc cửa viện vừa mở ra, đứng ngoài cửa vừa không phải Tống Vân Tang, cũng không phải Bùi Cô Cẩm, mà là Ngụy Hưng mặt không chút thay đổi, Sầm Tu Kiệt tinh xảo đáng yêu... cùng một đống đào kép ăn mặc lòe loẹt.

Nụ cười của Tiêu Việt Băng cứng đờ ở trên mặt. Khoảng hai ba mươi đào kép, có nam có nữ, có già có trẻ, trong tay mỗi người đều đang cầm nhạc khí, mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt. Trong đầu Tiêu Việt Băng hiện lên một suy đoán không ổn: "Ngụy Đại nhân, ngài là đang..."

Ngụy Hưng không tiếp lời, đơn giản lui qua bên cạnh từng bước, để cho Sầm Tu Kiệt lên. Sầm Tu Kiệt bày ra một nụ cười khờ dại với Tiêu Việt Băng: "Tiêu công tử, Khâm sai Đại nhân mới vừa nghe thấy ngài đàn tấu, vô cùng thưởng thức, rất thích vài đoạn hí khúc."

Nó lại chỉ tay về phía nhóm đào kép muôn màu muôn sắc kia: "Tiêu công tử thân là Gia chủ Tiêu gia, tất nhiên là để tiền vào trong mắt, Khâm sai Đại nhân cũng không thể lấy những thứ tầm thường dung tục ra để thưởng cho Tiêu công tử. Ngài ấy thông cảm Tiêu công tử ngươi một người độc tấu không thú vị, quyết định tặng cho công tử một gánh hát, chuyên môn đệm nhạc cho công tử. Sau này lúc Tiêu công tử đàn tấu, sẽ không bị một người cô độc thê thảm nữa."

Tiêu Việt Băng tái mặt rồi, chiếc quạt trong tay kia cũng quạt không nổi nữa rồi. Hắn ta không muốn nhận kia một đống người lộn xộn này, nhưng của Khâm sai Đại nhân ban cho, sao hắn ta có thể cự tuyệt? Nhưng hắn ta vẫn cố gắng cứu vãn một chút, Ngụy Hưng liền cứng rắn nói ra câu: "Tiêu Việt Băng, còn không lĩnh thưởng?"

Tiêu Việt Băng đành phải cúi người thi lễ: "Tạ ơn Khâm sai Đại nhân ban thưởng."

Sầm Tu Kiệt lại cười he he nói: "Ây dô, vậy chúng ta đi vào trong viện đi thôi. Dù sao thì, Khâm sai Đại nhân còn đang ở cách vách chờ nghe khúc đấy."

Lại nói bên này, Tống Vân Tang bị Bùi Cô Cẩm kép trở về phòng, mới phát hiện có chút không thích hợp. Nàng nghi ngờ hỏi: "A Cẩm, Vừa rồi rốt cuộc là chàng hoa mắt nhìn lầm cái gì?"

Bùi Cô Cẩm giả vờ như không có chuyện gì lôi kéo nàng ngồi xuống, trong lòng cũng âu sầu: chuyện này làm sao để lừa cho qua đây? Đầu tiên, hắn phải thấy gì đó rất bất thường, nếu không hắn sẽ không phản ứng lớn như vậy, thật sự là quá không trầm ổn. Tiếp theo, hắn thấy gì đó lại không quá thu hút sự chú ý của người khác, nếu không mới vừa rồi Tống Vân Tang cũng nên thấy.

Bùi Cô Cẩm nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Vừa rồi trong đêm đen có một luồng sáng xẹt qua, ta tưởng là đạn tín hiệu đặc chế của Cẩm Y vệ."

Tống Vân Tang nửa tin nửa ngờ: "Đạn tín hiệu không phải rất sáng sao? Đạn tín hiệu đặc chế của Cẩm Y vệ không sáng à?"

Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm thản nhiên: "Thứ mà Cẩm Y vệ đặc chế, tự nhiên không giống với đạn tín hiệu bình thường. Chỉ là ngày thường sử dụng ít, không có bao nhiêu người biết thôi."

Đương nhiên không có bao nhiêu người biết, trở lại kinh thành hắn còn phải tìm người đi làm. Dường như Tống Vân Tang tin rồi: "Vậy ánh sáng kia vốn là cái gì?"

Bùi Cô Cẩm bị hỏi cứng miệng, nói dối: "... Là sao băng."

Tống Vân Tang giật mình, một lát sau vội vàng đứng lên: "Có sao băng? Ta muốn đi xem!"

Nàng bước nhanh ra khỏi phòng. Bùi Cô Cẩm cũng không dám cản trở, đi theo nàng ra khỏi phòng. Tất nhiên trên bầu trời đêm không có sao băng, Tống Vân Tang ngẩng đầu đợi nửa ngày: "A Cẩm, không sao băng mà."

Bùi Cô Cẩm thong dong giống như hắn không có nói dối: "Sớm đã bay qua rồi, lần tới ta thấy sẽ gọi nàng đến."

Tống Vân Tang "ồ" một tiếng, chậm rãi nói: "A Cẩm, không phải chàng đang gạt ta chứ?" Nàng quay sang hỏi A Đông vẫn đang giặt quần áo: "A Đông, vừa rồi ngươi có thấy sao băng không?"

A Đông cũng không phải là Sầm Tu Kiệt sẽ phối hợp ăn ý cùng Bùi Cô Cẩm. Nàng ta thành thật đáp: "Sao băng cái gì? Không phát hiện."

Bùi Cô Cẩm im lặng gạt mồ hôi cho chính mình. Cùng lúc này, một trận tùng tùng cheng cheng vang lên từ phía tiểu viện cách vách.

Tống Vân Tang bị một loạt âm thanh chói tai vang lên trong đêm yên tĩnh làm cho hoảng sợ, lúc này mới phát hiện tiểu viện cách vách đang hát hí khúc. Tiếng kèn bầu cùng đàn trống đồng loạt vang lên, lẫn trong đó còn có giọng hát của đào kép, một đống âm thanh trộn vào nhau nhồi vào lỗ tai, sao còn có thể nghe thấy tiếng đàn tranh thanh thoát của Tiêu Việt Băng ở trong đó! Tống Vân Tang giật mình: "A Cẩm, âm thanh gì vậy?"

Trong lòng Bùi Cô Cẩm yên lặng cho Sầm Tu Kiệt một lời khen! Hắn ra vẻ ổn trọng nói: "Có lẽ là cách vách tìm gánh hát đến hát hí khúc."

Tống Vân Tang trừng lớn mắt: "Là ai vậy chứ! Đã trễ thế này còn tìm gánh hát đến hát hí khúc? Người khác không cần ngủ sao?"

Nàng mắng Tiêu Việt Băng! Bùi Cô Cẩm cảm thấy sung sướng vô bờ, cũng cùng nàng mắng: "Đúng vậy, hơn nửa đêm đánh đàn hát hí khúc, có bệnh!" Hắn vội vàng khuyên nhủ: "Tang Tang, nơi này quá ồn ào, chúng ta đi vào nhà đi. Muộn chút nữa nếu hắn ta còn hát hò ầm ĩ, ta sẽ cho người ta đi răn dạy hắn ta."

Lúc này Tống Vân Tang mới ngoan ngoãn vào phòng. Bùi Cô Cẩm tránh được một kiếp, mà thật sự Sầm Tu Kiệt cũng rất đúng mực, phá tới cuối giờ Tuất liền ngừng, Tiêu Việt Băng cũng không dám đánh đàn nữa. Bùi Cô Cẩm vừa tỉnh ngủ, cảm thấy tâm tình vui sướng, nhưng không ngờ lúc ăn bữa sáng, Tiêu Việt Băng lại đến đây bày trò với hắn.

Lúc đó, Tống Vân Tang đang ăn cơm, nghe thấy được ngoài viện có tiếng ồn ào. Một nam nhân lớn tiếng nói: "Công tử nhà ta có chút đồ vật muốn đưa cho Tống tiểu thư!"

Bùi Cô Cẩm đã lệnh cho nhóm Giáo úy ngăn người của Tiêu Việt Băng lại, khả lại ngăn không được giọng nói. Tống Vân Tang nghe được rõ ràng, hoang mang buông bát đũa: "A Cẩm, là tìm ta à? Chàng cùng ta đi ra ngoài nhìn xem đi."

Bùi Cô Cẩm đành phải đồng ý. Hai người đi tới cửa viện, liền thấy A Bình mặt thẹo. A Bình thấy Tống Vân Tang xuất hiện hắn ta chìa thứ trong tay ra: "Tống tiểu thư, đêm qua công tử nhà ta vừa đến cách vách. Sáng nay ngài ấy nhớ tới hôm qua không cẩn thận cầm tiền thưởng của tiểu thư, lệnh cho ta tới trả lại cho tiểu thư."

Tống Vân Tang nghe thấy Tiêu Việt Băng thực sự đến cách vách, vội vàng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, Bùi Cô Cẩm không hề có phản ứng. Tống Vân Tang cũng không nhận túi tiền kia: "Tiền thưởng đã cho công tử nhà ngươi rồi, là công tử của ngươi mãi nghệ kiếm được, không cần đưa lại cho ta."

A Bình nói: "Công tử nhà ta nói, nếu Tiểu thư không nhận, vậy sau này ngài ấy sẽ đến đây thổi sáo cho Tiểu thư nghe. Công tử thổi một thủ khúc có giá năm mươi đồng, túi tiền to này của Tiểu thư đủ mua năm mươi sáu khúc của ngài ấy."

Tất nhiên Tống Vân Tang không thể để cho Tiêu Việt Băng lại đến thổi sao cho nàng nghe, nàng cân nhắc một lát, nói với A Đông: "A Đông, túi tiền của ngươi, nếu Tiêu công tử không cần, ngươi nhận đi."

Nàng nói một câu hoàn toàn đẩy chính mình ra khỏi chuyện này. A Đông bước lên tiếp nhận túi tiền, lúc này A Bình mới cúi người hành lễ, trở về viện đố diện.

Tống Vân Tang cũng trở lại trong viện, thấy cửa viện vừa đóng, vội vàng nói với Bùi Cô Cẩm: "Mau nhìn xem, túi tiền này có bị động tay chân hay không!"

Bùi Cô Cẩm không muốn xem. Động tay chân là khẳng định rồi, mặc dù Tiêu Việt Băng không đến ngu xuẩn đến mức hạ sát chiêu trong túi tiền này, nhưng những chuyện ghê tởm như đánh đàn giống như đêm qua, hắn ta còn làm có vẻ rất chuyên nghiệp. Nếu Bùi Cô Cẩm không xem, thì có thể xem như không có chuyện gì, xem rồi thật khó đảm bảo không bị hắn ta làm cho ghê tởm buồn nôn.

Nhưng Tống Vân Tang mở to đôi mắt trông mong nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm cũng chỉ có thể gật gật đầu với A Đông. A Đông lập tức mở túi tiền ra, đổ hết mấy thứ bên trong ra mặt bàn. Trong đống bạc vụn và tiền đồng rõ ràng có một tờ giấy nhỏ ló ra! Tống Vân Tang kinh ngạc che miệng: "Thực sự vấn đề!"

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm có chút khó coi. A Đông nhìn Bùi Cô Cẩm, cầm lấy tờ giấy mở ra, đọc: "Tống tiểu thư: lần này Việt Băng đến huyện Dương Thái, thật sự vì bất đắc dĩ, nhưng không ngờ có thể gặp được một tri kỷ như Tống tiểu thư, là ta quá may mắn. Hôm qua lần đầu gặp mắt trong vội vã, trong lòng tiếc nuối, thành tâm mời Tống Tiểu thư đến quý phủ gặp mặt, lấy cầm kết bạn. Tiêu Việt Băng."

Bùi Cô Cẩm nắm chặt tay, dấm chua trong lòng lại bắt đầu sục sôi! Một lát sau hắn mới có thể miễn cưỡng điều chỉnh giọng điệu nói: "Không thể đi. Người này mưu toan thành tính, chắc chắn vì hôm qua đã muốn dở kế trên người của nàng. Đầu tiên là tặng nàng cầm phổ, nếu nàng nhận, hắn ta liền có thể ‘lấy cầm kết bạn’ hẹn nàng gặp lại. Nhưng mà nàng không nhận, hắn ta giữ lại túi tiền nàng cho hắn ta, hôm nay vừa lúc lấy danh nghĩa trả tiền, âm thầm hẹn nàng gặp lại!"

Nói xong vài lời cuối cùng, Bùi Cô Cẩm đều nghiến răng nghiến lợi. Chết tiệt! Tên què chết tiệt kia khẳng định biết chuyện này không thể giấu được hắn cho nên tờ giấy này là để cho hắn xem! Đây là quang minh chính đại muốn dụ dỗ người của hắn! Trong lòng Bùi Cô Cẩm đã muốn bằm Tiêu Việt Băng ra thành tám khúc, Tống Vân Tang lại giữ chặt lấy hắn, đi tới một bên: "A Cẩm, ta không đến viện của hắn ta. Nhưng mà, chúng ta có thể mời hắn ta lại đây."

Cái gì? Tang Tang muốn mời tên què chết tiệt kia lại đây làm khách? Bùi Cô Cẩm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tống Vân Tang, liền thấy Tống Vân Tang bày ra vẻ mặt thâm trầm phân tích: "Chàng xem hắn ta viết, ‘lần này Việt Băng đến huyện Dương Thái, thật sự vì bất đắc dĩ’. Ta cảm thấy, hắn ta đang ám chỉ có chuyện muốn nói cùng chúng ta."

Bùi Cô Cẩm kiềm chế ghen tuông cùng lửa giận, miễn cưỡng lôi ra một tia lý trí nói với Tống Vân Tang: "Tang Tang, người này có thể vượt trội hơn bao nhiêu huynh đệ của Tiêu gia trở thành gia chủ Tiêu gia, chẳng lẽ tâm tư lại đơn giản như vậy? Hắn ta cố ý viết những lời này là muốn dụ nàng mắc câu!"

Tống Vân Tang gật đầu: "Ta biết, cho nên ta nói không đi đến phủ của hắn ta, mời hắn ta lại bên chúng ta, chúng ta cùng nhau canh chừng hắn ta. Như vậy, hắn ta sẽ không thể làm trò bịp bợm gì nữa rồi."

Bùi Cô Cẩm hít một hơi thật sâu: "Hắn ta muốn làm trò bịp bợm chẳng lẽ còn cần ở trong phủ của hắn ta sao? Chỉ bằng miệng lưỡi lắc léo của hắn ta, mặc dù ở trong viện chúng ta, cũng có thể làm ra trò bịp bợm!" Hắn quả quyết nói: "Không được, không cho nàng nhìn thấy hắn!"

Tống Vân Tang cảm giác Bùi Cô Cẩm đang nôn nóng, có chút mờ mịt: "Nhưng mà, cho dù hắn ta làm trò bịp bợm, cũng chỉ là ngoài miệng thôi, chúng ta không để ý tới không phải là được sao? Chỉ cần hắn ta không động võ hạ độc, sẽ không có nguy hiểm. Mấy ngày này vụ án vẫn chưa có tiến triển, vì sao chúng ta không thử một lần? Cho dù không thu thập được gì, chúng ta cứ xem như tiếp đãi hàng xóm mới, cũng không có tổn thất mà."

Cuối cùng Bùi Cô Cẩm không khống chế được trầm mặt, quát: "Ta nói không được lại không được! Vụ án ta sẽ xử lý tốt, nàng không cần quản nhiều như vậy!"

Đã bao lâu rồi hắn không nói chuyện nghiêm khắc với Tống Vân Tang như vậy, Tống Vân Tang ngơ ngác nhìn hắn, giây tiếp theo, hốc mắt đỏ lên. Bùi Cô Cẩm cứng đơ: "Tang Tang..."

Tống Vân Tang đẩy mạnh Bùi Cô Cẩm ra: "Chàng hung dữ cái gì mà hung dữ? Không phải ta muốn hỗ trợ sao?"

Nàng chạy nhanh vào phòng, Bùi Cô Cẩm vội vàng đuổi theo. Hắn bắt được tay của Tống Vân Tang: "Tang Tang, ta sai rồi, nàng đừng tức giận..."

Tống Vân Tang dùng sức rút tay ra: "Tránh ra!"

Bùi Cô Cẩm lại đuổi theo vài bước, đứng trước cửa phòng ngăn ở trước mặt Tống Vân Tang. Tống Vân Tang lại không để ý lễ nghi nhấc chân đá hắn một cái! Sau đó lướt qua hắn, "ầm" một tiếng, đóng cửa lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.