Bùi Cô Cẩm lui ra phía sau hai bước: "Chuyện này..." Hắn thấy Tống Vân Tang nhìn mình tràn đầy chờ mong: "Nàng muốn biết màu son có đẹp hay không thì soi gương không phải đã thấy rồi sao?"
Tống Vân Tang ép tới hai bước: "Ta không muốn. Gương chiếu ra cũng không phải màu sắc thật sự!"
Bùi Cô Cẩm chợt nghĩ đến: "Lần trước càn quét hiệu cầm đồ, không phải chúng ta thấy một mặt kính thủy ngân sao? Màu sắc chiếu ra sẽ không thay đổi, hiện tại ta cho người mua về cho nàng."
Tống Vân Tang không buông tay: "Vừa đi một hồi lãng phí bao nhiêu thời gian! Hay là để ta trang điểm cho A Cẩm đi." Nàng lắc lắc tay hắn, làm nũng nói: "A Cẩm, chàng đồng ý với ta đi mà."
Tay của Bùi Cô Cẩm bị nàng lắc, lý trí cũng lắc lắc lắc lắc: "Không phải chứ, Tang Tang, nàng xem ta là một nam nhân, làm sao có thể dùng son phấn của nữ nhân chứ?"
Tống Vân Tang liền không vui: "Tại sao không thể dùng? Mới vừa rồi chàng còn ăn mà." Nàng lã chã chực khóc: "A Cẩm, có phải chàng không thích ta không, một chút yêu cầu nho nhỏ như vậy chàng cũng không đồng ý với ta..."
Nàng buông tay hắn ra, xoay người định chạy, Bùi Cô Cẩm vội vàng ôm lấy nàng: "Đồng ý, đồng ý!" Hắn thầm nghĩ: "Không phải chỉ là son phấn thôi sao, đến đây đi."
Tống Vân Tang nín khóc trong một giây lại mỉm cười, kéo Bùi Cô Cẩm tới bên cạnh bàn. Nàng mở ra gương, bắt đầu chọn chọn lựa lựa. Bùi Cô Cẩm thấy nàng cầm khối chì kẻ mày đen tuyền, khóe mắt hắn giật giật: "Tang Tang... Không phải nàng muốn tô son sao?"
Tống Vân Tang đặt hai khối chì kẻ mày lên hai bên sườn mặt của Bùi Cô Cẩm để so sánh: "Chỉ tô son sẽ không đẹp, ta làm cho chàng nguyên bộ luôn." Nàng thấy sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi, ngọt ngào cười nói: "Lông mày của A Cẩm rất dày, rất có anh khí."
Bùi Cô Cẩm có ý đồ cứu vớt chính mình: "Đúng vậy, đã đủ đen đủ dày rồi, không cần kẻ mày nữa."
Tống Vân Tang quả nhiên nghe theo lời hắn buông đá kẻ mà xuống, lại lấy một cây dao nhỏ xíu ra: "Đúng vậy, ta giúp chàng sửa lại một chút là được."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Nàng ghé lại gần, Bùi Cô Cẩm khẽ cắn môi: "Được rồi. Tang Tang, ngày mai ta còn phải đi gặp người đó, nàng... để ý một chút."
Giọng nói của Tống Vân Tang kéo dài thật dài: "Ta biết mà, chàng còn không tin thẩm mỹ của ta sao?"
Chiếc dao sửa mày kia lượn qua lượn lại trước mắt hắn, mũi dao nhọn lòe lòe. Tống Vân Tang khom người, cách kia chiếc dao nhỏ nhìn vào mắt hắn: "Ta phải bắt đầu rồi nha!"
Bùi Cô Cẩm không có đáp lời, chỉ cảm thấy bộ dạng này của Tống Vân Tang vô cùng hoạt bác mê người, cào cho lòng hắn ngứa ngáy. Hắn nhất thời đã quên chính mình sắp có kết cục bi thảm, bình tĩnh nhìn nàng, để mặc cho Tống Vân Tang hoa tay múa chân. Chiếc dao nhỏ kia dừng trên xương chân mày của hắn, nhẹ nhàng xoẹt xoẹt, lại nhẹ nhàng xoẹt xoẹt, lại xoẹt xoẹt...
Sắc đẹp cũng không có cách nào làm cho Bùi Cô Cẩm hoa mắt ù tai: "Tang Tang, nàng, có phải cạo hơi nhiều hay không?"
Tống Vân Tang vô cùng đáng tin đáp: "Không có mà, ta cảm thấy rất đẹp, chàng yên tâm đi."
Bùi Cô Cẩm đành phải ngậm miệng. Tống Vân Tang sửa xong bên trái, lại sửa qua bên phải, một khắc sau mới dao sửa mày xuống: "Được rồi!" Nàng lui ra phía sau hai bước đánh giá Bùi Cô Cẩm, cười thật tươi: "A Cẩm thật là đẹp."
Bùi Cô Cẩm thiếu chút nữa tin chuyện ma quỷ của nàng, cho đến khi hắn cầm lấy cái gương trên bàn lên... Bùi Cô Cẩm hít vào thật sâu, bắt buộc chính mình lộ ra một nụ cười: "Đúng, đẹp lắm."
Thật sự rất đẹp, đặc biệt thích hợp với đôi mày lá liễu của các cô nương, tinh tế dịu dàng, rất giống với lông mày của Tang Tang. Nhưng nếu đặt với ngũ quan của Tang Tang, sẽ làm cho người ta cảm thấy dịu dàng, đặt lên ngũ quan của hắn sẽ... chẳng ra cái gì cả. Tống Vân Tang nhìn hắn: "Ta biết A Cẩm cũng sẽ thích mà. Được rồi, bây giờ chúng ta bôi son đi."
Bùi Cô Cẩm đã không còn sợ hãi cái gì nữa rồi. Dù sao lông mày cũng đã bị cạo, ngày mai cũng không dài được, son thì có thể lau, hắn hoàn toàn có thể bình tâm trước giông bão. Tống Vân Tang chọn cho hắn một màu phấn màu da nhẹ nhàng, đầu ngón tay non mịn thoa lên giúp hắn. Bùi Cô Cẩm không ôm hy vọng gì nữa lại nhìn vào gương, được rồi, hắn đã quyến rũ hơn rất nhiều đấy chứ. Có lẽ chỉ cần Tang Tang thoa son cho hắn nữa, hắn đã có thể so với Tang Tang xem ai dịu dàng hơn ai rồi.
Nhìn thấy Tống Vân Tang lại chọn son, Bùi Cô Cẩm vò mẻ không sợ nát, quyết định tìm chút phúc lợi cho con tim đau khổ: "Tang Tang à, ta đã cho ngươi thích làm gì thì làm như vậy, son nàng đừng dùng tay thoa được không?"
Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm môi của nàng, cái gì cũng không nói. Mặt của Tống Vân Tang ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Được rồi."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ, lại tấy Tống Vân Tang bước đến bên bàn, lấy một cây bút lông đến đây, dùng bút lông chấm lên cây son, giúp hắn thoa thoa.
Bùi Cô Cẩm: "..."
Tim của Bùi Cô Cẩm rất đau! Sau khi trang điểm xong, hắn nhìn về phía gương, có chút không nhận ra chính mình. Mày cong lá liễu môi đỏ mọng, thật sự là mặt hoa da phấn... Không phải là dáng vẻ của hoạn quan đào kép mà hắn ngày xưa vừa nhìn đã muốn đánh đây sao?
Bùi Cô Cẩm buông gương xuống: "Son có đẹp không?"
Tống Vân Tang tươi cười rạng rỡ: "Đẹp."
Bùi Cô Cẩm: "Vậy ta có thể rửa được chưa?"
Tống Vân Tang oán trách nói: "A Cẩm sốt ruột cái gì vậy? Ngày thường ta cũng không trang điểm cho mình, hôm nay vất vất vả vả trang điểm cho chàng, ta dễ dàng lắm sao? Buổi tối đi ngủ rồi rửa."
Bùi Cô Cẩm hít vào một hơi thật sâu, quyết định tùy nàng. Dù sao hiện tại bọn họ cũng ở trong phòng, cũng không ai bên ngoài nhìn thấy. Hắn duỗi cánh tay ra, kéo Tống Vân Tang vào trong lòng: "Tiểu hư đốn, cạo hỏng lông mày của ta, ngày mai làm sao ta gặp người khác đây?"
Tống Vân Tang ngã ngồi ở trong lòng hắn, đầu ngón tay chạm chạm lên mày của hắn: "Cứ như vậy gặp thôi, không phải A Cẩm nói đẹp sao? Chẳng lẽ là gạt ta?"
Ngón tay kia sờ từ đầu mày đến đuôi mày tim của Bùi Cô Cẩm nhảy dựng lên. Hắn thấp giọng nói: "Cho nàng giở trò xấu xa." Hắn cúi đầu đinh hôn xuống, lại nghe thấy cửa phòng bị gõ đùng đùng.
Tống Vân Tang lập tức đẩy hắn ra, chạy tới mở cửa. Bùi Cô Cẩm còn đang hối hận còn chưa kịp hôn, giây tiếp theo phản ứng lại, vội vàng ngăn cản: "Tang Tang đừng mở cửa!"
Tống Vân Tang đã mở cửa xong rồi. Bùi Cô Cẩm đành phải đứng lên, đưa lưng về phía cửa. Hắn thừa nhận lúc hắn dỗ vợ sẽ không biết xấu hổ, nhưng lúc hắn cần giữ thể diện, vẫn nên cố gắng giữ một chút không phải sao? Hắn nghe thấy giọng nói của Sầm Tu Kiệt vang lên ngoài cửa: "Sư nương, ngài tìm ta?"
Giọng nói của Tống Vân Tang nhẹ nhàng: "Đúng vậy, vào đi."
Sau đó đó là tiếng đóng cửa. Tống Vân Tang bước về phía Bùi Cô Cẩm, Sầm Tu Kiệt Tựa cũng đi theo nàng bước hai bước, lại đứng lại: "Sư, sư phụ, ngài cũng ở đây sao?"
Giọng nói của Sầm Tu Kiệt liền hơi run lên. Bùi Cô Cẩm không thể xoay người, chỉ có thể uy nghiêm nói: "Chuyện gì?"
Sầm Tu Kiệt còn chưa có trả lời, Tống Vân Tang đã thuận miệng nói: "Ta gọi nó tới đó. Tu Kiệt, đứng ở kia làm gì vậy? Lại đây."
Nàng bắt lấy cổ tay của Sầm Tu Kiệt, lôi tới trước người Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm không kịp chuẩn bị, bị Sầm Tu Kiệt thấy được khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, muốn tránh cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể phụng phịu, tiếp tục uy nghiêm đứng ở đó. Sầm Tu Kiệt thấy rõ khuôn mặt của Bùi Cô Cẩm, đầu tiên là khiếp sợ, muốn cười lại không dám cười, rồi sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó sắc mặt bắt đầu căng thẳng. Mà Tống Vân Tang như không phát hiện không khí kỳ lạ giữa hai người bọn họ, chỉ nói với Bùi Cô Cẩm: "Không sao mà, Tu Kiệt là người một nhà, nó nhìn thấy cũng không sao cả."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nhìn chằm chằm Sầm Tu Kiệt. Đương nhiên là không sao cả, thằng nhóc con này dám nói ra ngoài một chữ, hắn lập tức đánh chết hắn. Sầm Tu Kiệt đã hiểu, lạnh run cúi thấp đầu xuống. Tống Vân Tang liếc mắt nhìn hai người, cười nói: "Tu Kiệt, hôm nay sư nương đi dạo phố mua chút tơ lụa, chuẩn bị may cho ngươi bộ quần áo."
Lời này vừa nói ra, Sầm Tu Kiệt ngẩn ngơ, mà Bùi Cô Cẩm nhanh chóng nhìn về phía Tống Vân Tang. Hắn thật muốn trực tiếp nói một câu: "Không được! Chỉ cho phép làm cho ta không được làm cho người khác!" Nhưng như vậy quá không trầm ổn! Bùi Cô Cẩm ho nhẹ một tiếng, lựa lời nói: "Tang Tang, may quần áo rất vất vả, Tu Kiệt vẫn là một đứa nhỏ, sẽ lớn rất nhanh, quần áo mặc vài bữa liền nhỏ. Nàng không cần may cho nó đâu, để ta mua cho nó đi. Nàng may cho ta là được"
Tống Vân Tang vẫn là cầm một đoạn thước dây, đi tới bên cạnh Sầm Tu Kiệt: "Ta may rộng một chút, ít nhất cũng có thể mặc một năm. Hơn nữa, không phải ta đã may cho chàng rồi sao? Lần này là may cho Tu Kiệt."
Vẻ mặt ngơ ngác của Sầm Tu Kiệt lấp tức biến thành vẻ mặt kinh sợ. Đầu tiên Bùi Cô Cẩm không thể tin, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Sầm Tu Kiệt. Ghen tuông bốc lên, lúc này, sự trầm ổn cũng không ngắn được giọng nói sặc mùi chua của hắn: "Nhưng quần áo của ta bị đốt rồi. Tang Tang không may lại cho ta một bộ mới mà đi may cho nó."
Sầm Tu Kiệt điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng đúng, sư nương, ngài may cho sư phụ đi."
Tống Vân Tang nói có lệ với Bùi Cô Cẩm: "Ta may cho Tu Kiệt xong, lại may cho chàng, mỗi người một bộ thôi." Nàng giơ thước dây lên, nói với Sầm Tu Kiệt: "Đến, nâng tay lên, ta đo cho ngươi."
Bùi Cô Cẩm đứng ở phía sau Tống Vân Tang, ánh mắt nhìn về phía Sầm Tu Kiệt có thể giết người. Một người một bộ? Thằng nhóc con này, ngươi là cái thứ gì vậy, dám chia đều tình yêu của Tang Tang với ta? Có phải ngươi thừa dịp ta không ở đây, mỗi ngày lén lút nịnh hót nàng?
Sầm Tu Kiệt bị Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm, run run rẩy rẩy căn bản không dám nâng tay: "Sư nương, ta thực sự không cần..."
Tống Vân Tang phải nắm lấy cổ tay của nó: "Thật là, đứa nhỏ này, khách sao với sư nương làm gì chứ."
Nhìn thấy tay nàng sắp đụng tới tay của mình, Sầm Tu Kiệt vội vàng nâng tay của mình lên. Tống Vân Tang bắt vào khoảng không, nở nụ cười: "Như vậy mới ngoan." Quả nhiên bắt đầu đo cho nó.
Mặt của Bùi Cô Cẩm đen đến độ có thể tích ra mực nước! Tang Tang khen thằng nhóc con này ngoan! Thằng nhóc con vừa xấu xa vừa giảo hoạt, làm sao có thể ngoan? Tang Tang còn dùng thước dây đo cho nó! Tang Tang chưa từng dùng thước dây đo cho hắn đâu!
Nhưng thật ra hắn quên mất, Tống Vân Tang trực tiếp dùng tay đo cho hắn, phương thức kia càng thêm thân mật. Bùi Cô Cẩm chỉ cảm thấy mình nhẫn không được một giây nào nữa! Tiêu Việt Băng thì cũng thôi đi, hắn không có lý do chính đáng không thể nào động vào hắn ta. Sầm Tu Kiệt là cái thứ gì chứ? Còn muốn hắn phải nhịn nó?
Bùi Cô Cẩm bước lên phía trước, túm lấy áo của Sầm Tu Kiệt liền lôi ra bên ngoài: "Những động tác luyện võ hôm nay ta đã bảo ngươi luyện ngươi đã hoàn thành chưa? Còn chưa hoàn thành? Vậy còn không mau đi luyện tập!" Hắn khoát tay với Tống Vân Tang: "Tang Tang, nhóc con này lười nhác học võ, ta phải đi dạy dỗ nó một chút—— nàng đừng quản!"
Bùi Cô Cẩm xách Sầm Tu Kiệt đi vào trong viện, vứt nó trên mặt đất! Sầm Tu Kiệt lảo đảo một cái ngã sấp xuống, còn chưa kịp đứng lên, lại bị một đạp đè lại: "Thằng nhãi con," Bùi Cô Cẩm nghiến răng nghiến lợi: "Nói! Vì sao Tang Tang đột nhiên lại đối với ngươi tốt như vậy?"
Sầm Tu Kiệt ôm đầu, gào khóc kêu lên: "Sư phụ ngài bình tĩnh! Nàng như vậy là tốt với ta sao? Rõ ràng nàng đang mượn đao giết người!" Nó cố gắng bò ra từ dưới chân Bùi Cô Cẩm: "Nàng giận ta giúp ngài lừa gạt nàng, vì thế mới mượn tay ngài để xử lý ta!"
Bùi Cô Cẩm đứng im ở đó, một lát sau mới gằn từng chữ: "... Ngươi nói cái gì?"
Sầm Tu Kiệt còn chưa có trả lời, A Đông vừa lúc đi ngang qua. Nàng ta vô tình liếc mắt nhìn hai người một cái, hét một tiếng kinh hãi, chậu quần áo cần giặt trong tay rơi xuống mặt đất! A Đông che miệng, chỉ vào Bùi Cô Cẩm nói lắp bắp: "Đại, nhân, ngươi, ngươi ngươi..."