Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 87



Tống Vân Tang lúng ta lúng túng nói: "Vậy, chàng cạo luôn đi."

Bùi Cô Cẩm rõ ràng thở dài một hơi, lại vung đao lên, cạo luôn lông mày bên kia. Tống Vân Tang nhìn thấy Bùi Cô Cẩm không có lông mày, muốn giận cũng giận không được nữa. Nàng cúi đầu đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, ta phải mau mau kẻ chân mày cho chàng."

Bùi Cô Cẩm giúp nàng buông tay áo xuống, lúc này Tống Vân Tang rất ngoan. Nàng mặc Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay nàng, cùng nhau ra khỏi thủy lao. Người bên ngoài đều đang bận rộn, Tống Vân Tang lại luôn cảm thấy lúc mọi người đi ngang qua bên cạnh bọn họ, đều liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, mới hành lẽ gọi một câu "Khâm sai Đại nhân". Tống Vân Tang không được tự nhiên thay Bùi Cô Cẩm, Bùi Cô Cẩm lại coi như không sao cả rất bình thường. Thật không dễ dàng đi đến phòng, Tống Vân Tang vội vàng tìm chì kẻ mày, bắt đầu kẻ lông mày cho Bùi Cô Cẩm.

Lông mày bị cạo sạch sẽ không thể so với lúc bị tỉa thành mày lá liễu, cho dù kẻ đúng với khuôn lông mày, vẫn là nhìn ra được lông mày này là giả. Tống Vân Tang cầm gương cho Bùi Cô Cẩm xem: "Chỉ có thể như vậy."

Nàng cúi đầu xoắn góc áo, bày ra bộ dạng tiểu thê tử làm ra chuyện sai lầm. Bùi Cô Cẩm thật không ngờ hắn còn chưa kịp tức giận, còn phải đi an ủi Tống Vân Tang. Hắn nhìn vào trong gương, nói trái lương tâm: "Rất tốt mà, ta cảm thấy hoàn toàn nhìn không ra đâu."

Tống Vân Tang u oán nói: "A Cẩm, chàng thật sự xuống tay được..."

Bùi Cô Cẩm ôm nàng ngồi trên đùi mình, dỗ dành: "Có cái gì không xuống tay được chứ. Tang Tang thích, ta cạo trọc tóc cũng được."

Tống Vân Tang: "... Sau đó trên đầu của chàng một chút lông cũng không có sao?"

Bùi Cô Cẩm còn cười được: "Ai nói không còn, đến lúc đó ta để râu quai nón là được."

Tống Vân Tang tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, cảm thấy ngũ quan hoàn mỹ của Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào cứu vớt khuôn mặt kia. Nàng nhịn không được nở nụ cười: "Sau này chàng lại gạt ta, ta sẽ thực sự cạo trọc cho chàng."

Bùi Cô Cẩm thấy nàng nở nụ cười lập tức vui vẻ, đâu quan tâm nàng nói gì: "Cạo cạo cạo, Tang Tang nói như thế nào thì như thế ấy."

Tống Vân Tang nói thầm: "Nhưng ta không dám lại như vậy rồi." Nàng lòng còn sợ hãi ôm lấy Bùi Cô Cẩm, tựa đầu lên vai hắn: "Chàng thật sự làm ta sợ muốn chết. Ta còn nghĩ chàng bị ta ép điên muốn tự mình hại mình, trong lòng vừa sợ vừa mắc áy náy, cảm thấy chính mình quá xấu rồi."

Con thỏ nhỏ đã trở lại! Bùi Cô Cẩm cười nói: "Như vậy không được đâu, mới có một chút như vậy, làm sao có thể ép điên ta?" Hắn ghé lên môi của Tống Vân Tang đặt một nụ hôn lên đó, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình còn là đau khổ vò đầu vô kế khả thi, hoa mắt ù tai nói: "Tang Tang không xấu xa, Tang Tang chỉ là có chút nóng nảy mà thôi. Không sao cả, ta thích!"

Tống Vân Tang lập tức đỏ mặt. Đầu ngón tay của nàng chỉ chỉ vào bả vai của nam nhân: "Trịnh đô đốc thực sự không nói sai. Người làm việc khác người khó nắm bắt, chàng nhận đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng thứ nhất."

Bùi Cô Cẩm coi như nàng đang khen hắn, còn đắc ý thổi phồng cho nhau: "Không dám không dám, Tang Tang cũng khá khó nắm bắt. Biện pháp vào thủy lao đút cho muỗi ăn này của nàng không phải người bình thường có thể nghĩ đến!"

Tống Vân Tang: "..."

Tống Vân Tang liếc nhìn hắn một cái, cũng không so đo cùng hắn. Mặt nàng cọ cọ lên hõm vai của Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm... Chúng ta vẫn bình yên vô sự, thật sự quá tốt."

Bùi Cô Cẩm bị nàng cọ lại bắt đầu ngứa ngáy: "Không nhưng bình yên vô sự, mà còn bắt được giặc Oa thủ lĩnh, chứng cứ như ván đã đóng thuyền, cho dù là ai cũng trộm không được." Hắn đỡ hai vai cả Tống Vân Tang để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tang Tang à, phụ thân nàng được cứu rồi."

Tống Vân Tang vui mừng gật đầu, sau đó mặt đỏ rần lên. Nàng lắp bắp nói: "A Cẩm, chàng, chàng nói lời này... làm gì vậy?"

Bùi Cô Cẩm biết nàng nghĩ tới việc chủ động hiến thân trong thủy lao. Bùi Cô Cẩm cạo sạch lông mày cũng có thể bay lên, giả nghiêm túc nói: "Nàng nói xem ta muốn làm gì?"

Tống Vân Tang ấp úng, không nói nên lời. Một lát sau, nàng mới ấm ức nói: "Nhưng mà không phải A Cẩm đồng ý sẽ đợi đến đêm động phòng hoa chúc, để cho ta mặc lễ phục xinh đẹp nhất với ta rồi sao..."

Nàng ngượng ngùng không nói tiếp. Bùi Cô Cẩm cố tình truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tống Vân Tang kinh ngạc "a" một tiếng, cố gắng nói tiếp: "Nằm trên, giường mềm mại nhất?"

Bùi Cô Cẩm gần sát: "Tiếp theo thì sao?"

Tống Vân Tang che mặt, vừa thẹn vừa giận: "Không được hỏi lại!"

Bùi Cô Cẩm cười lớn. Hắn lại ôm nàng, khẽ hôn lên tóc của nàng: "Ta có làm gì đâu, ta chỉ đang tùy tiện tâm sự cùng nàng chuyện trong thủy lao thôi mà." Hắn dừng một chút, giả vờ lạnh nhạt nói: "Ta ở trong thủy lao nhàn rỗi, đã chọn ngày hoàng đạo để thành thân, đó là mùng tám tháng sau. Nàng cảm thấy được không?"

Cái tay đang che mặt của Tống Vân Tang vừa mới bỏ xuống, hiện tại lại che trở về: "Chàng, chàng đang tự mình cầu hôn với ta sao?" Giọng nói của nàng mềm mềm: "Nào có ai như vậy chứ. Dù sao cũng phải để cho trưởng bối tới cửa cầu hôn đi, lần trước phụ thân chàng cũng chưa đồng ý đâu..."

Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ: "Phụ thân ta đã sớm đồng ý rồi." Hắn giả vờ bày ra vẻ lo lắng nói: "Chỉ sợ phụ thân nàng khôi phục Hầu gia thân phận, lại chướng mắt ta."

Tống Vân Tang nóng nảy, bỏ bàn tay che mặt ra: "Phụ thân ta sẽ không lên mặt như vậy đâu!"

Trong lòng Bùi Cô Cẩm lại nhẹ nhàng, trên mặt vẫn giả vờ sầu lo: "Vấn đề không phải là có lên mặt hay không. Mà là ông ấy đau lòng cho con gái mình, tất nhiên phải giúp con gái tìm lang quân tốt."

Tống Vân Tang liền thốt ra: "Còn ai có thể tốt hơn chàng chứ! Trong kinh thành người đối xử với vợ tốt nhất, chàng nhận đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng thứ nhất!"

Bùi Cô Cẩm chớp mắt một cái, khóe mắt đuôi lông mày loan sự vui sướng! Tống Vân Tang nói xong lời này, mới giật mình biết trung kế, căm giận trừng mắt nhìn Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm bị đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng cũng muốn bay lên cung trăng: "Ấy, nàng trừng ta làm gì, không phải ta lo sợ trong lòng sao."

Tống Vân Tang: "... Chàng cứ giả vờ đi!"

Bùi Cô Cẩm rốt cuộc nở nụ cười, dùng sức kéo Tống Vân Tang vào trong lòng: "Tang Tang," hắn thở dài: "Vậy ta nói đơn giản, nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta sao."

Tống Vân Tang trong lòng ở hắn than thở: "Không phải ta đã sớm đồng ý rồi sao... Chỉ cần chàng kịp quay về kinh trước mùng tám tháng sau là được."

Bùi Cô Cẩm đồng ý, cả người đều toát ra sự hăng hái muốn chọc mù mắt người khác. Không những nhóm Giáo úy, binh lính của Trịnh đô đốc ngay cả nhóm nghĩa quân ở núi Thanh Vân đều cảm thấy Khâm sai Đại nhân luôn bày vẻ mặt hãnh diện, mỗi ngày đều bừng bừng sức sống giống như một con gà trống đánh thắng một trận đại chiến. Có người của Trịnh đô đốc hỗ trợ, chỉ qua một ngày, bằng chứng đã được sửa sang lại rất tốt. Bùi Cô Cẩm viết sổ con gửi cho Hoàng Thượng trước, lại dặn dò Ngụy Hưng vài chuyện sau đó vô cùng lo lắng khởi hành về kinh.

Bọn họ đi cùng binh mã của Trịnh đô đốc tới biên cảnh của Mẫn Chiết, chuẩn bị tách ra ở nơi này. Bùi Cô Cẩm mang theo nhóm Giáo úy về kinh bằng đường thủy như trước, Trịnh đô đốc phải đi đường bộ. Trước khi tách ra Bùi Cô Cẩm lại cầm một phong thư, đi tìm Trịnh đô đốc: "Trịnh đô đốc, lần tới ngươi đưa tin tức về kinh thành, tiện thể giúp ta gửi phong thư này với."

Khóe miệng Trịnh đô đốc giật giật: "Bùi lão đệ, ta dùng trạm dịch gửi tin tức gấp về kinh thành đê bẩm báo tình hình với Hoàng Thượng, ngươi lại đang muốn truyền tin gì quan trọng vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Trịnh đô đốc thay đổi sắc mặt, lập tức hối hận: "Không không, xem như ta chưa có hỏi..."

Nhưng mà đã quá chậm rồi. Bùi Cô Cẩm trông thì có vẻ buồn rầu kỳ thật lòng đang khoe khoan: "Ầy, không phải vì mùng tám tháng sau ta muốn thành hôn với Tang Tang sao, trong phủ vẫn nên trang trí một chút, vật phẩm chuẩn bị cho hôn lễ cũng phải chọn mua. Chúng ta không ở kinh thành, cũng chỉ có thể truyền tin qua đó chỉ thị một hồi." Hắn phủi phủi ống tay áo, bày ra bộ dạng như đã từng: "Không có cách nào khác, Tang Tang nhà ta rất thích ta, vội vàng muốn gả cho ta như vậy. Ta cũng không thể làm nàng ấm ức phải không? Đành phải để bụng một chút."

Trịnh đô đốc lại bị tống cho một miệng cẩu lương đờ đẫn nói: "Bùi lão đệ, vừa rồi ta chỉ trào phúng ngươi thôi, ngươi không nhận ra sao? Da mặt của Bùi lão đệ thật dày, lần trước, lần trước trước, lần trước trước nữa lúc ngươi tìm ta nhờ gửi thư về kinh thành ngươi đã nói những lời này rồi ngươi quên rồi sao?"

Bùi Cô Cẩm cười ha ha: "À, vậy à? Mấy lần đó không giống mà. Lần trước truyền tin cho kinh thành là nói với quản gia của ta chọn mua trong danh sách thứ tám, đây là danh sách thứ chín. Ta cùng Tang Tang nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm, cũng chỉ có thể bàn bạc về chuyện hôn lễ của chúng ta. Cứ trò chuyện như vậy cho nên mới nghĩ ra những thứ khác nữa cho nên phải vội vàng bổ sung..."

Trịnh đô đốc giật lấy phong thư trong tay Bùi Cô Cẩm, ngắt lời ba hoa của hắn: "Ta giúp ngươi gửi!" Ông ta khoát tay, thầm đuổi tên nam nhân rộn ràng này đi: "Được rồi được rồi, không có việc gì thì trở về cùng Tang Tang của ngươi đi!"

Bùi Cô Cẩm khoanh tay ngẩng đầu: "Ha ha ha, Trịnh đô đốc cũng biết nàng dính ta à. Ầy không có cách nào khác, Tang Tang nhà ta xinh đẹp như vậy, lại thông minh đáng yêu, cho dù dính ta một chút, ta cũng chỉ phải chịu thôi." Hắn vui vẻ chắp tay với Trịnh đô đốc: "Vậy Trịnh đô đốc, ta xin cáo từ."

Trịnh đô đốc mới đi vài bước lại quay người lại: "Từ từ đã! Ta có chuyện này muốn nói từ sớm!" Ông ta cau mày, không rõ hờn giận nói: "Bùi lão đệ, mỗi ngày ngươi làm phiền lão ca ta làm việc, còn chạy tới ba hoa với lão ca, chuyện này thôi bỏ qua. Tại sao mấy ngày này, ngươi còn gọi ta là Trịnh đô đốc?"

Ông ta vỗ của Bùi Cô Cẩm bả vai: "Ngươi tiếp tục gọi ta Trịnh lão ca là được!"

Nụ cười của Bùi Cô Cẩm cứng đơ, vội vàng lui ra phía sau hai bước, giống như muốn đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh đô đốc: "Không được không được, Trịnh đô đốc đã hơn bốn mươi năm mươi, ta vừa mới hai mươi bốn, kém gần hai mươi tuổi, làm sao có thể gọi ngươi là lão ca?"

Trịnh đô đốc không vui: "Ngươi còn từ chối? Ngươi đang khách sáo với lão ca đấy à?"

Bùi Cô Cẩm nâng tay làm động tác ngăn lại, giống như nghe thêm một câu "Lão ca" sẽ làm nhục lỗ tai của hắn: "Đương nhiên không phải. Ý của là, sau này ta vẫn nên gọi ngươi là Trịnh lão thúc đi." Hắn cũng vỗ vỗ bả vai của Trịnh đô đốc: "Hai ta là ai với ai chứ! Dù không phải thúc cháu ruột, thì cũng hơn thúc cháu ruột!"

Trịnh đô đốc: "... Lão thúc?"

Bùi Cô Cẩm cũng không cho ông ta cơ hội nhiều lời nữa, lại chắp tay: "Được rồi, cháu phải về bên cạnh cháu dâu của thúc rồi, chuyện truyền tin phải nhờ vào Trịnh lão thúc rồi!" Hắn quay đầu sải bước đi nhanh.

Trịnh đô đốc đột nhiên được nâng lên một bậc: "?"

Hai đội nhân mã tách ra, Bùi Cô Cẩm đi thuyền, dọc theo đường thủy về kinh thành. Trên thuyền nhàn rỗi, Bùi Cô Cẩm được trải qua cuộc sống hắn vẫn tha thiết ước mơ. Không cần vào triều không cần làm việc, mỗi ngày chỉ ăn cơm cùng Tang Tang ngủ ôm Tang Tang, vui vẻ lại gọi nhóm Giáo úy đến ngẫu hứng ba hoa một lát, quả thực không còn gì đáng để mơ ước hơn. Đương nhiên, nếu buổi tối mỗi ngày có thể cùng Tang Tang làm thêm một bước cuối cùng, vậy thì càng hoàn mỹ.

Sa đọa mười ngày qua, Bùi Cô Cẩm cảm thấy chính mình sắp hủ hóa rồi. Lúc nhận được tin tức của Trịnh đô đốc, trong lòng hắn còn âm thầm chê ông ta phiền, ôm tiểu mỹ nhân dặn dò Ngụy Hưng: "Ngươi xem trước đi. Có thể giải quyết thì đừng tới tìm ta."

Ngụy Hưng mệt nhọc cầm thư lui xuống. Tống Vân Tang vô cùng xấu hổ thay Bùi Cô Cẩm, thấy Ngụy Hưng rời đi, nàng nhéo cánh tay của hắn: "Trịnh đô đốc không có việc gì sẽ không gửi thư cho chàng, chàng mau đi xem đi!"

Bùi Cô Cẩm mạnh mẽ đè tên tiểu nhân đang bay lên bay lên trong lòng xuống: "Được được được, ta cũng chưa nói ta không xem mà."

Hắn đi tìm Ngụy Hưng, liền thấy sắc mặt của Ngụy Hưng nặng nề. Bùi Cô Cẩm nghiêm túc, nhận lấy phong thư kia, lập tức nhìn thấy trên tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh kia chỉ viết một câu: "Tống Hầu gia bị người hạ độc, tính mạng nguy kịch."

Giống như ác mộng giáng lâm, chớp mắt một cái Bùi Cô Cẩm có loại cảm giác mơ hồ. Phong thư rơi xuống, lại bị hắn bắt lấy, vò thành một cục. Hắn đỡ lan can để đứng vững, cảm giác đầu óc mình mê muội từng trận: chuyện mà hắn sợ hãi nhất đã xảy ra. Tống Hầu gia đã xảy ra chuyện.

Chuyện duy nhất có thể làm cho Tang Tang không tín nhiệm hắn, phản bội hắn lại một lần nữa xảy ra. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nổi điên, hung hăng nện một quyền lên lan can: "Sao lại thế này?" Hắn đè thấp giọng nói, lại đè không được nỗi tức giận: "Đó là Trấn Phủ ti, ông ấy đang ở trong Chiêu ngục! Ta còn phái nhiều người như vậy bảo vệ ông ấy! Làm sao Duẫn Tư Giác hạ độc được?"

Hắn cố gắng ổn định hô hấp: "Nếu để... nếu để Tang Tang biết được..."

Phía sau, âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên. Bùi Cô Cẩm đột nhiên quay đầu, thấy Tống Vân Tang ngơ ngác đứng ở kia, sắc mặt tái nhợt, khay cùng ấm trà rơi vỡ trên mặt đất. Bùi Cô Cẩm bối rối bước lên: "Tang Tang, sao nàng lại tới đây?"

Tống Vân Tang ôm lấy cánh tay hắn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Chàng vừa nói cái gì? Ai trong Chiêu ngục bị hạ độc? Chẳng lẽ..." Giọng nói của nàng run rẫy: "Chẳng lẽ, là phụ thân ta?"

Bùi Cô Cẩm lên tiếng: "Tang Tang, nàng bình tĩnh trước đã, chỉ là hạ độc mà thôi, phụ thân nàng còn chưa có chết..."

Hắn còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang đã đoạt lấy phong thư bị vò thành một cục trong tay hắn, mở ra. Lúc nhìn thấy vài chữ "tính mạng nguy kịch" kia, Tống Vân Tang ôm lấy mặt mình khóc lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.