Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 90: Phiên ngoại 1: Kiếp trước



Bùi Cô Cẩm phát hiện chính mình biến thành một con chó, một con chó con vẫn chưa mở mắt hoàn toàn.

Chuyện này thật sự rất không xong. Bùi Cô Cẩm nhớ rõ mình đang cùng Tang Tang đi chùa dâng lễ tạ thần linh, mà Tang Tang vì mấy ngày gần đây bị hắn dày vò nên sợ, nhất định phải ở trong chùa mấy đêm trốn hắn. Hắn nghẹn hai buổi tối, thật sự không chịu được, lại quậy nàng một hồi. Tang Tang nổi giận đuổi hắn ra khỏi phòng...

Chẳng lẽ là bởi vì hắn bất kính với thần phật, cho nên mới bị biến thành chó sao? Vậy làm sao mới có thể biến trở đây?

Bùi Cô Cẩm không nghĩ ra được biện pháp nào cả, quyết định đi tìm Tống Vân Tang trước. Trời đã sáng, Tang Tang không thấy hắn đâu nhất định sẽ lo lắng. Tuy rằng bây giờ chỉ là một con chó con ngay cả mắt cũng chưa mở to ra được, nhưng hắn tin rằng, chỉ bằng nghị lực cùng sự kiên định của Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ là hắn, chỉ bằng tình yêu của hắn với Tang Tang, hắn nhất định có thể nhấc cái chân mềm nhũn lên tìm được Tang Tang, hơn nữa còn làm cho Tang Tang nhận ra hắn!

Bùi Cô Cẩm cố gắng mở mắt ra, tầm mắt dần dần rõ ràng. Hắn thấy được một ổ chó con, có năm con, chúng nó đang vây quanh một con chó mẹ bú sữa. Chó mẹ có bộ lông đen tuyền, không hiểu sao Bùi Cô Cẩm cảm thấy bộ dạng của nó có chút quen thuộc... giống con chó nhỏ kiếp trước hắn đã đưa cho Tang Tang.

Suy nghĩ này vừa loét lên trong đầu đã bị Bùi Cô Cẩm phủ nhận. Chó mẹ có bộ dạng như thế nào không quan trọng, quan trọng là... hiện tại Bùi Đại nhân phải đứng thẳng lần đầu tiên trong cuộc đời chó của hắn.

Động tác của chân chó thật sự không bằng động tác thuần thục đùi của người, Bùi Cô Cẩm cố gắng nửa ngày, khó khăn lắm mới run rẩy đứng lên. Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài ổ chó, lúc đi ngang qua chó mẹ, chó mẹ liếc mắt nhìn hắn một cái, giơ chân lên đè hắn nằm úp sấp.

Bùi chó nhỏ bị chó mẹ khò khè đi tới bên cạnh. Chó mẹ dùng một loại ánh mắt "sao đứa nhỏ này lại không ngoan như vậy" nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm giãy dụa có ý đồ thoát khỏi chân của chó mẹ... nhưng không thoát được.

Vừa mới ra trận chưa chiến thắng được, Bùi Cô Cẩm nằm úp sấp trên đất. Hảo hán không thể nào nản chí vì mệt, hắn cũng không tin con chó mẹ này không buông chân ra. Quả nhiên, chó mẹ đè ép hắn một trận, hình như cảm thấy hắn đã thành thật bỏ chân xuống. Bùi Cô Cẩm lại đứng lên, ghét bỏ lắc lắc đầu cũng cơ thể, tiếp tục đi ra khỏi ổ.

Lúc này, chó mẹ không ngăn cản hắn rời đi. Nó nghiêng người nhìn hắn, có lẽ cảm thấy sớm hay muộn hắn cũng sẽ đi không nỗi mà trở về. Bùi Cô Cẩm thành công đi ra một thước, hai thước... bảy thước!

Bùi Cô Cẩm bụp một cái ghé vào trên mặt đất —— quá mệt mỏi! Con chó nhỏ này thật sự quá yếu!

Trong lòng hắn lo lắng, sợ Tang Tang tìm không thấy hắn sẽ lo lắng, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "A! Phu nhân, sao con lông vàng lại chạy đến?"

Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ: đây là giọng nói của Thu Miên! Nàng ta gọi phu nhân, nhất định là gọi Tống Vân Tang!

Thật sự là thật tốt quá! Quả nhiên hắn có duyên phận với Tang Tang, cho dù biến thành chó cũng không thể hết duyên được!

Bùi Cô Cẩm nhanh chóng đứng lên, không cho Tống Vân Tang nhìn thấy bộ dạng suy yếu của mình. Trong nắng sớm, một nữ tử chậm rãi đi đến đây, không phấn son trang điểm không mang châu đeo ngọc, nhưng cũng khônglàm cho dung nhan của nàng phai mờ —— đúng là Tống Vân Tang.

Bùi Cô Cẩm ngây dại. Thật không phải bởi vì hôm nay Tống Vân Tang vô cùng đẹp, đẹp đến mức hắn đều sợ ngây người, mà là... tại sao Tống Vân Tang lại lớn tuổi rồi?

Tang Tang của hắn rõ ràng mới mười tám tuổi, một khuôn mặt hồng hồng non nớt, ở trước mặt hắn luôn bày ra bộ dạng trẻ con. Nhưng Tống Vân Tang này, tuy rằng dung nhan chưa già, nhưng khí chất đã khác. Nàng toát ra sự mệt mỏi rã rời chỉ có những người đã trải qua cực nạn mới có.

Tống Vân Tang đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, ngồi xổm xuống: "Bé con," giọng nói của nàng cũng đã được thời gian mài dũa trở nên vô cùng trầm ấm: "Sao lại chạy ra bên ngoài rồi?"

Nàng nâng tay về phía hắn. Bùi Cô Cẩm chợt lóe lên một suy nghĩ, hắn nghiêng người tránh thoát! Ở góc độ này hắn có thể thấy rõ ràng trên bàn tay thon dài trắng nõn của nữ tử có một vết sẹo!

Trong lòng Bùi Cô Cẩm vô cùng hoảng sợ! Kỳ thật lúc nhìn thấy Tống Vân Tang, phản ứng đầu tiên của hắn là mình đi tới rất nhiều năm sau. Nhưng khí chất này Tang Tang làm cho hắn buộc lòng phải nghĩ tới một hướng khác: có thể hắn đã trở về kiếp trước! Mà sự thật chứng minh suy đoán của hắn đúng rồi. Kiếp trước, một lần nọ sau khi Tống Vân Tang cãi nhau với hắn, tâm phiền ý loạn vô ý bị phỏng tay, trên mu bàn tay để lại vết sẹo này.

Hắn trở về kiếp trước! Còn biến thành một con chó con! Bùi Cô Cẩm đứng im ở đó, nhất thời không thể tiếp thu được. Tống Vân Tang thấy con chó con nghiêng người một cái nằm thẳng tắp, sau đó cứng đờ giơ bốn chân lên, không... động đậy nữa. Nàng nhịn không được bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Cô Cẩm, đi tới bên cạnh chó mẹ: "Bé con, phải uống sữa nha, uống sữa mới có thể lớn lên được."

Bùi Cô Cẩm bị đặt dưới bụng của chó mẹ. Chó mẹ cho hắn một ánh mắt "ta đã nói ngươi sẽ trở về mà", mấy con chó còn lại đang ở một bên ghét bỏ duỗi chân. Tống Vân Tang còn nâng mông hắn lên, đẩy đẩy hắn về phía trước. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy thứ trước mắt, da đầu run lên. Hắn dứt khoát kiên quyết xoay người, bốn chân mềm mềm đi vài bước, ghé trên giày thêu của Tống Vân Tang!

Tống Vân Tang vài lần ép chó con uống sữa không có kết quả, chó con còn nằm úp sấp quay về hài của nàng. Không thể làm gì khác, nàng đành phải ôm chó con cùng đi ăn bữa sáng. Bùi Cô Cẩm đến căn phòng kia, mới phát hiện thì ra hắn ở ngay tại Bùi phủ, ổ chó ở phòng chứa củi trong hậu viện của Bùi phủ.

Vậy mà Tống Vân Tang còn ở lại Bùi phủ. Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu nhìn nàng, tâm tình phức tạp. Đây cũng là Tang Tang của hắn. Nhìn dáng vẻ của nàng, có lẽ đã hai mươi tám, chín tuổi, chỉ năm sáu năm sau khi hắn chết. Lúc hắn chết, tính mạng của Hoàng Thượng đã lâm vào nguy kịch, hiện tại nhất định đã sớm băng hà. Nhị Hoàng tử Duẫn Tư Giác hẳn đã đăng cơ làm Hoàng đế, mà Tống Vân Tang lại còn ở lại Bùi phủ...

Có hai khả năng: một, Tống Vân Tang nghĩ biện pháp bảo vệ chính mình, không rơi vào tay của Duẫn Tư Giác; hai... Duẫn Tư Giác cảm thấy ngán rồi, chỉ cho nàng trở thành ngoại thất, không cho nàng tiến cung.

Nghĩ đến hai loại khả năng này, Bùi Cô Cẩm cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu, chỉ hận mình hiện tại một con chó, không có cách nào lấy kiếm ám sát cẩu Hoàng đế. Hắn còn đang buồn bực, Tống Vân Tang đã vào phòng. A Đông đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Tống Vân Tang ôm chó con tiến vào, nhíu nhíu mày: "Phu nhân, sao người mang theo con chó nhỏ này lại đây?"

Tống Vân Tang đặt Bùi Cô Cẩm ở trên bàn cơm: "Nó không chịu uống sữa, ta thử cho nó ăn chút thứ khác xem."

A Đông trừng mắt nhìn Bùi Cô Cẩm, nhìn hắn không vừa mắt: "Không chịu uống sữa? Để cho nó nhịn lúc đói sẽ phải uống thôi!"

Lỗ tai của chó con giật giật, cũng liếc mắt trừng A Đông một cái. Tống Vân Tang kinh ngạc nói: "A Đông, nó vừa mới trừng ngươi phải không?" Nàng sờ sờ chó con: "Nó nhỏ yếu hơn nhiều so với mấy con chó khác, ta sợ nó đói một bữa sẽ chết mất." Giọng nói của nàng thấp xuống: "Đây là bé con do Linh Chi sinh. Linh Chi là A Cẩm tặng cho ta, cũng như một vật A Cẩm để lại cho ta. Ta nhất định phải chăm sóc bọn nó thật tốt."

Trong phòng nhất thời im lặng, Thu Miên cùng A Đông trao đổi ánh mắt với nhau. A Đông lớn tiếng nói: "Được rồi được rồi, là do phu nhân mềm lòng, ta đi lấy cho nó một bát sữa dê."

Kỳ thật Bùi Cô Cẩm rất ghét sữa dê, lúc hắn làm người vẫn cảm thấy sữa dê rất khai. Nhưng làm chó hiển nhiên không thể quá kén chọn. Bùi Cô Cẩm nhớ tới sáng nay mình đi bảy thước, cố gắng uống sữa dê sạch sẽ. Tống Vân Tang cũng ăn xong rồi, A Đông bưng tới một chén thuốc đen tuyền: "Phu nhân, nên uống thuốc rồi."

Bùi Cô Cẩm quay đầu nhìn lại: uống thuốc? Tang Tang sinh bệnh sao? Là lại không cẩn thận nhiễm phong hàn rồi?

Tống Vân Tang nhìn bát thuốc đen tuyền kia, thương lượng với A Đông đánh: "A Đông, từ hôm nay bắt đầu sẽ không uống nữa, gần đây ta cũng không phát bệnh mà."

Nhưng A Đông bất ngờ mạnh miệng: "Không được, phải uống, uống đến khi ngự y nói có thể dừng mới được. Nếu không người lại đau đầu, sẽ khó chịu!"

Vẫn là bệnh cũ năm xưa? Bùi Cô Cẩm lập tức lo lắng. Kiếp trước hắn không phát hiện, kiếp này mới biết được Tống Vân Tang Thì ra yếu ớt đến nỗi ngay cả thuốc cũng không muốn uống, mỗi khi uống thuốc, hắn còn phải dỗ thượng cả buổi. Hiện tại không có hắn, Tống Vân Tang còn có thể ngoan ngoãn uống thuốc sao?

Quả nhiên Tống Vân Tang không muốn uống, nàng ngẩng đầu nhìn A Đông: "Đắng lắm."

A Đông lại đi bưng một cái đĩa hoa quế cao tới: "Uống xong ăn một lát cao nhuận họng là được."

Tống Vân Tang mềm nhũn nói: "Hôm nay ta không muốn ăn hoa quế cao, ta muốn ăn mứt hoa quả."

Mấy năm nay có lẽ A Đông cũng bị Tống Vân Tang gây sức ép đến mức quen rồi: "Được rồi được rồi, ta đi lấy cho người chút mứt hoa quả."

Nàng ta xoay người ra khỏi phòng. Tống Vân Tang nhìn bóng dáng của nàng ta biến mất, lập tức đứng lên, thừa dịp trong phòng không ai, đổ hết bát thuốc kia vào trong chậu hoa. Sau đó nàng ngồi trở lại bên cạnh bàn, thuần thục nhấp môi lên bát thuốc, bên môi liền dính một ít nước thuốc đen tuyền.

Bùi Cô Cẩm: "!"

Vừa vặn A Đông đã trở lại, Tống Vân Tang liền làm bộ chính mình mới vừa uống xong, nâng tay lên với nàng ta: "Mau, đắng quá."

A Đông vội vàng đưa mứt hoa quả cho nàng, không phát hiện bí mật của Tống Vân Tang. Bùi Cô Cẩm giận dữ: "Nàng không uống thuốc! Ngươi nhìn hạ chậu hoa đi!"

Một con chó con gâu gâu kêu hai tiếng, A Đông cũng không để ý. Nhưng Tống Vân Tang lại nghe thấy được, đưa tay ôm lấy hắn: "Có phải nhớ mẫu thân cùng huynh đệ ngươi hay không? Ta đưa ngươi trở về."

Không! Hắn không quay về! Hắn phải ở lại vạch trần quỷ kế của Tống Vân Tang! Nhưng mặc hắn hùng tâm tráng chí, hiện tại lại tránh không thoát tay của Tống Vân Tang. Tống Vân Tang ôm hắn đi về phía phòng chứa củi, Bùi Cô Cẩm buồn bực ghé vào trong lòng nàng lại thấy xa xa có một bóng người quen thuộc đang đi lại đây, rõ ràng là Tống Vân Hành.

Vài năm không thấy, Tống Vân Hành cũng đã lớn thành thanh niên. Nó đi nhanh đến: "Tỷ tỷ! Thái hậu nương nương nói lại tìm được mấy bản cầm khúc cho tỷ, nói ta mang cho tỷ chép lại."

Thái hậu nương nương? Bùi Cô Cẩm nghi hoặc nhìn về phía Tống Vân Hành, không rõ Thái hậu nương nương trong miệng nó là ai, vì sao lại tặng đồ cho Tống Vân Tang. Mẫu phi của Nhị Hoàng tử đã qua đời, chẳng lẽ là Nương nương khác của Hoàng Thượng làm Thái hậu? Vậy vì sao Nương nương kia phải quan tâm đến Tống Vân Tang? Chẳng lẽ... hiện tại Duẫn Tư Giác còn đang giả khí chất xuất trần, hình người dạ thú theo đuổi Tống Vân Tang?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, rất nhanh đã bị Bùi Cô Cẩm gạt bỏ. Hắn hiểu Duẫn Tư Giác, nam nhân này chỉ có lúc phải ẩn nhẫn mới có thể ngụy trang. Nếu gã ta đã là Hoàng đế, thiên hạ đều ở trong tay rồi, không thể nào còn dịu dàng đối đãi với Tống Vân Tang.

Bùi Cô Cẩm đang trăm mối hoài nghi không được giải đáp. May mà, câu tiếp theo của Tống Vân Tang đã giải đáp nghi hoặc của hắn: "Được, thay ta cám ơn Tư Nghiên."

... Tư Nghiên? Hoàng Tư Nghiên thành Thái hậu nương nương? Vậy, đương kim Hoàng Thượng chẳng phải là con của nàng ấy với Thái tử?

Vậy mà Duẫn Tư Giác thất bại? Năm đó khi Thái tử Điện hạ bị giam lỏng, đã bị Duẫn Tư Giác hạ độc. Tuy rằng sau này đã giải được độc, nhưng từ đó sức khỏe xuống dốc không phanh. Vài năm sau, Thái tử Điện hạ vài lần đi đến bờ vực sinh tử, Duẫn Tư Giác thấy hắn ta cùng Hoàng Thượng đều sắp chết, tự nhận mình nắm chắc thắng lợi, cho nên mới qua cầu rút ván, giết Bùi Cô Cẩm.

Cho nên sau khi hắn chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà Duẫn Tư Giác bị kéo xuống ngựa? Cũng mặc kệ đã xảy ra cái gì, đây thật sự là tin tức tốt! Tang Tang không có rơi vào tay của Duẫn Tư Giác! Có Hoàng Tư Nghiên là Thái hậu, một đời này của Tang Tang chắc chắn sẽ bình an. Tảng đá lớn trong lòng Bùi Cô Cẩm đã bớt nặng phân nửa, lại nghe Tống Vân Hành quay đầu ngoắc tay với phía sau ngoắc: "Trình Duệ huynh! Sao huynh còn đứng ở đó làm gì?"

Cả người Tống Vân Tang cứng ngắc. Nàng cúi đầu trách mắng: "Vân Hành, sao đệ lại dẫn hắn ta lại đây?"

Tống Vân Hành vô tội nói: "Huynh ấy rất muốn gặp tỷ, vẫn luôn dây dưa ta, ta cũng không có biện pháp nào mà." Nó khuyên nhủ: "Tỷ tỷ, tỷ phu đã mất bảy năm rồi, tỷ cũng nên suy nghĩ cho chính mình đi. Trình Duệ huynh một lòng say mê tỷ, đồng ý thú tỷ làm chính thê, cả đời chỉ cần một người là tỷ. Lúc trước tỷ nói tuổi của huynh ấy còn nhỏ không thể tin, không chịu chấp nhận huynh ấy, thì cũng thôi đi. Hiện tại ba năm qua đi, huynh ấy còn đối với tỷ vẫn thương mến không thay đổi, tỷ nên cho huynh ấy một cơ hội..."

Nó lập tức ngừng lời, không nói thêm gì nữa, bởi vì kia Trình Duệ vị đã đi nhanh tới trước mặt hai người. Bùi Cô Cẩm thăm dò nhìn lại, thế nhưng thấy được một thanh niên có vẻ bằng tuổi Tống Vân Hành phong tư tuấn lãng, hăng hái nhiệt huyết.

Trình Duệ cười với Tống Vân Tang, thiếu niên vui vẻ đều viết ở trên mặt: "Tỷ tỷ!"

Tống Vân Hành lại tiếp một câu: "Tỷ tỷ, ta mang cầm phổ này vào trong phòng giúp tỷ, tỷ cùng Trình Duệ huynh chậm rãi tán gẫu." Dưới chân nó như có gió, chuồn mất.

Để lại Tống Vân Tang ôm Bùi chó nhỏ, trầm mặc đứng ở nơi đó. Nàng không nói lời nào, Trình Duệ kia cũng chỉ là vui mừng ngây ngô cười, sau đó hắn ta thấy con chó con trong lòng Tống Vân Tang, tìm được đề tài: "Tỷ tỷ, đây là chó con Linh Chi sinh sao? Thật đáng yêu!"

Hắn ta nâng tay sờ, Bùi Cô Cẩm mắt lạnh nhìn hắn, sau đó... hung hăng há mồm cắn ngón tay hắn ta một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.