Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 67



Mộ Tử Duyệt lao về phía hắn càng ngày càng gần, Hạ Diệc Hiên cơ hồ có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Hai mắt nàng trợn lên đầy sợ hãi.

Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, ngày hắn có thể thấy nàng vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà sợ hãi, Hạ Diệc Hiên mơ mơ hồ hồ nghĩ. Hắn vươn tay ra, há miệng thở dốc, dùng hết khí lực cảnh cáo: "Không được dùng... Tay trái..."

Giọng nói hắn vô lực, miệng hắn như bị cái gì khép chặt, bên tai cái gì cũng nghe không được. "Bùm" một tiếng, Hạ Diệc Hiên ngã ngất.

Trên sườn núi phía bắc, một tràng tiếng hoan hô vang lên, một đám người đều nhịp hô: "Chủ soái đại Hạ đã chết! Đại Hạ Thụy vương bỏ mình! Tây Lăng quân chắc thắng!"

Quân Tây Lăng đến cứu viện thành Quảng Thiên bọc đánh từ phía sau, trên đỉnh núi là cờ chỉ huy, như đao nhọn đâm vào sau lưng quân Đại Hạ.

Trước cửa thành, Chinh Tây quân và Bình Nam quân vì sự kiện bất ngờ này mà hỗn loạn.

Mộ Tử Duyệt đỡ Hạ Diệc Hiên. Sau lưng hắn là một mũi tên cắm sâu, góc đâm xảo quyệt quỷ dị, hướng về tim, vài tia máu rỉ ra dần thấm ướt áo choàng.

Nhiều năm qua, bất luận là phải mang trên mình bí mật cả gia tộc, chiến đấu đơn độc, hay bốn bề là hiểm cảnh, Mộ Tử Duyệt cũng không hề sợ hãi. Nhưng giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã biết sợ, cả người đều run như lá vàng trong gió.

"Hạ Diệc Hiên! Ngươi mau đứng lên, đừng làm ta sợ!" Nàng thì thào tự nói, run run gọi hắn, nhưng con người lãnh khốc đó vẫn không nhúc nhích.

Thân tên lạnh như băng, nàng cảm thấy cả người đau đớn. Nàng biết, để bắn được mũi tên này, người bắn tên nhất định tài nghệ cao siêu, nội lực mạnh mẽ, ngay cả nàng cũng kém một bậc. Một mũi tên này xé gió lao đi, nàng có thể tưởng tượng được uy lực của nó.

Một giọt giọt nước thấm trên lưng Hạ Diệc Hiên, Mộ Tử Duyệt hoảng hốt sờ lên xem thử. Tay nàng ẩm ướt, hóa ra, nàng khóc. Nàng cắn chặt răng, giọng nói nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng: "Hạ Diệc Hiên, ngươi gắng chịu đựng! Ta về sau cái gì cũng đều nghe lời ngươi, thật, ta thề, ta không bao giờ bỏ chạy nữa, ta cả đời đều ở bên ngươi, chỉ cần ngươi không có việc gì!"

Phía sau có hai người chạy đến, một trái một phải nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Hạ Diệc Hiên. Đội thân vệ hoảng loạn vây quanh.

Một chút nước mắt khiến Mộ Tử Duyệt bình tĩnh hơn.

"Hạ Đao, chuẩn bị kim sang dược, có bao nhiêu lấy bao nhiêu, lát nữa thoa lên miệng vết thương!"

"Ngươi, ngươi đè tay chân Thụy vương lại."

"Mộ Thập Bát, ngươi chuẩn bị, điểm huyệt cầm máu."

"Ngươi tới rút tên, không, vẫn là ta rút đi."

"Nhanh tìm quân y đến đây."

...

Mũi tên rút ra, máu tuôn ào ạt. Mộ Tử Duyệt lập tức nhắm mắt lại ngồi té trên mặt đất, tay phải cầm tên chống trên mặt đất, run rẩy không ngừng, suýt nữa té xỉu.

Nàng lấy lại bình tĩnh, lảo đảo đứng lên, từ trên thành cao nhìn tình hình chiến đấu bên dưới. Chinh Tây, Bình Nam quân quân tâm đại loạn, vài đội hướng tới thành cao mà trông, có lẽ sốt ruột tình hình trên thành.

Nàng hít sâu một hơi, "Choang" một tiếng, rút kiếm của một thân vệ bên cạnh, bước đến một tảng đá cao, tay phải giơ cao bảo kiếm, lớn tiếng quát: "Đại Hạ Nghiễm An vương Mộ Tử Duyệt ở đây! Toàn quân mau đợi lệnh!"

"Toàn lực đoạt thành! Ai trái lệnh, trảm!"

Đội thân vệ lập tức tụ lại bên nàng, cùng nhau cao giọng quát: "Đại Hạ Nghiễm An vương Mộ Tử Duyệt ở đây! Toàn quân mau đợi lệnh!"

"Toàn lực đoạt thành! Ai trái lệnh, trảm!"

Tiếng hô vang lên đinh tai nhức óc, vang vọng mấy tầng mây.

Binh sĩ bên dưới có chút hoàng hồn, yên lặng một lát, bỗng nhiên đều hoan hô reo lên. Quân Đại Hạ vốn từ đầu đã chiếm ưu thế tuyệt đối, giờ tâm bệnh đã khỏi, tình hình chiến đấu lập tức tiến triển lớn. Quân Tây Lăng bọc đánh phía sau liền giống như trâu đất xuống biển, bị đánh tan rã thành những nhóm nhỏ.

Mộ Tử Duyệt yên lặng quan sát. Lát sau, nàng nhìn qua sườn núi phía bắc. Lờ mờ trong rừng cây là một đội nhân mã, kẻ chỉ huy mang mặt nạ, ngơ ngác nhìn nàng.

Mộ Tử Duyệt lòng đau như đao cắt, chỉ kiếm về phía hắn, hai mắt nhắm chặt, ngửa mặt lên trời thét dài: "Tây Lăng quân nghe đây, tổn thương đại tướng ta, gieo tiếng nhục cho bạn ta, đoạt thành trì ta, khi dễ dân chúng ta, thù này không đội trời chung. Mộ Tử Duyệt ta nhất định sẽ đoạt lại thành Quảng Thiên, đuổi ngươi chạy về Tây Lăng!"

***

Trong phòng dày đặc mùi máu tươi, Mộ Tử Duyệt đứng ở một góc, nhìn Từ đại phu không ngừng hô quát, không ngừng đổi thuốc, dược đồng xung quanh hối hả tới lui, không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông. Trong hoảng hốt, nàng như trở về năm năm trước, cũng là ở trong phòng, cũng là cảnh người đến người đi tất bật, cũng là không khí nặng nề không một tiếng động, người thân yêu nhất của nàng nằm ở trên giường...

Không biết qua bao lâu, Từ đại phu dừng lại, đứng ở bên giường, thở dài một hơi.

Mặt Mộ Tử Duyệt trắng bệch, không dám tiến lên hỏi han. Nàng rất sợ, sợ giống như cha mẹ nàng khi đó, nghe câu trả lời tàn nhẫn "Xin hãy nén bi thương".

Từ đại phu nhìn quanh phòng, hỏi: "Nơi này hiện giờ ai làm chủ?"

Hạ Đao liếc nhìn Mộ Tử Duyệt, ánh mắt lên án. Mộ Tử Duyệt không thể không tiến lên, giọng nói khàn khàn: "Ta..."

"Ta đến tiệm thuốc, các ngươi phái người chăm sóc Vương gia. Hôm nay là thời điểm mấu chốt, chỉ cần sống quá đêm nay không phát sốt thì mạng hắn xem như giữ được." Từ đại phu lau mồ hôi, vẫn chưa hoàn hồn, nói.

Chân Mộ Tử Duyệt mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nàng gật đầu như giã tỏi, nghẹn ngào đáp: "Được, Từ đại phu, ta sẽ coi sóc hắn, ngươi yên tâm."

***

Trong phòng tĩnh lặng, Hạ Đao và Mộ Thập Bát đứng ngoài cửa canh gác.

Mộ Tử Duyệt ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn Hạ Diệc Hiên. Hai mắt hắn nhắm chặt, vẻ lãnh khốc thường ngày không còn, nước da màu đồng khỏe mạnh giờ trắng bệch, làm người ta tan nát cõi lòng. Mày hắn nhíu lại, khóe miệng lại có vài phần giương lên, không biết đang hôn mê mà còn nghĩ chuyện gì vui.

Mộ Tử Duyệt vươn tay, vuốt ve hàng mày nhíu lại của hắn, rồi nàng áp mặt lên gò má lạnh như băng của hắn. Nàng thấp giọng nói: "Này, ngươi mau mau tỉnh lại, bằng không, chỉ sợ đậu hủ của ngươi đều bị ta ăn sạch."

Hạ Diệc Hiên hô hấp dồn dập, có lẽ bởi vì đau đớn. Mộ Tử Duyệt dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi hai bên thái dương hắn.

"Hạ Diệc Hiên, ngươi nhất định phải tỉnh lại," nàng thì thào, "Đừng để lại ta một mình... Ta thật rất sợ hãi... Sợ giống như trước kia, mọi người đều vô cùng náo nhiệt nói nói cười cười, nhưng sau cùng vẫn chỉ còn mình ta..."

"Ngươi... Ngươi khi đó vì sao không đến... Ta nghĩ ngươi sẽ đến..." Mộ Tử Duyệt nhìn hắn, giọng điệu mang theo vài phần hờn dỗi.

Hạ Diệc Hiên cúi đầu thở dốc, thống khổ nhăn mày.

Mộ Tử Duyệt hoảng hốt, ngây ngốc xoa mặt hắn, muốn cho hắn bình tĩnh trở lại. "Ta không trách ngươi, thật sự, ta suy nghĩ cẩn thận rồi. Cho dù ta ngày mai sẽ chết, ta cũng không trách."

Tay hắn khẽ run, Mộ Tử Duyệt khẩn trương cầm tay hắn. Bàn tay hắn to rộng, lòng bàn tay còn lưu vết chai do cầm binh khí. Từng đoạn ký ức ngày trước cùng hắn đối chọi gay gắt bỗng ùa về, nàng nhịn không được khẽ cười: "Cái tính tình thối hoắc của ngươi, con gái vừa thấy đã bị ngươi dọa ngất. Bổn vương phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái như vậy, chỉ sợ ngươi về sau cũng không tìm được người thứ hai, bổn vương chỉ có thể chịu thiệt, thu nạp ngươi."

"Thời điểm ngươi ngã xuống, ta rất sợ hãi. Thì ra sợ hãi là mùi vị này, trơ mắt nhìn người mình thích bị thương, chính mình cũng đau..."

Nàng cứ thế huyên thuyên bên tai hắn, khi thì thấp giọng khẩn cầu, khi thì tâm tình nỉ non, khi thì đe dọa ép buộc... Nàng sợ nếu nàng không nói gì, Hạ Diệc Hiên liền không lưu luyến mạng sống, buông tay mà đi.

Mộ Thập Bát cùng Hạ Đao đi vào, muốn thay nàng gác đêm, buộc nàng nghỉ ngơi. Nếu không, khi Hạ Diệc Hiên tỉnh lại, nhất định sẽ đau lòng.

Mộ Tử Duyệt nửa bước cũng không chịu rời, nàng liếc bọn họ, hừ lạnh một tiếng: "Thế nào, hai người các ngươi muốn đập ta hôn mê rồi mang đi sao?"

Mộ Thập Bát lập tức nhìn lên, hung hăng đập Hạ Đao một cước, tay Hạ Đao giấu ở sau người liền không có khí lực.

"Vương gia nhà ngươi tỉnh lại, người đầu tiên nghĩ đến chẳng lẽ là ngươi?" Mộ Tử Duyệt đặt tay lên trán Hạ Diệc Hiên, thấy không có phát sốt, trong lòng cao hứng. "Nếu ta không ở đây, trong lòng hắn nhất định không thoải mái, vậy thì nguy rồi, Từ đại phu sẽ vểnh râu tức giận: các ngươi thật không khiến người khác bớt lo!"

Nàng bắt chước giọng điệu khiển trách của Từ đại phu.

Hạ Đao do dự nhìn Hạ Diệc Hiên, ánh mắt chợt lóe, lập tức gật đầu nói: "Vậy vất vả Mộ vương gia, nhóm tiểu nhân cáo lui." Nói xong, vội vàng kéo Mộ Thập Bát đi.

***

Ngoài cửa sổ, ánh rạng đông vừa lên, đã gần qua giờ dần. Mộ Tử Duyệt day day mắt, cẩn thận giúp Hạ Diệc Hiên đắp lại góc chăn. Nàng bỗng có chút buồn bã, hai người quen biết đã lâu như vậy, vậy mà chưa một lần chân chính thổ lộ tình cảm, cũng chưa một lần chân chính nắm tay nhau mà đi, đây có phải là trời cao cố ý trêu cợt?

"Thật xin lỗi, là ta ích kỷ. Chờ ngươi khỏe lại, chỉ cần ngươi có thể đi lại như trước, ta cái gì cũng đều thuận ý ngươi." Mộ Tử Duyệt cúi đầu bên tai hắn hứa hẹn.

Bỗng, nàng cảm thấy mặt mình ngưa ngứa, như có cọ mềm lướt qua. Nàng khẩn trương ngẩng đầu. Đối diện nàng là đôi con ngươi đen bóng thâm thúy, như muốn hút người ta vào trong.

Nàng thất thần một lúc mới có thể lắp bắp: "Ngươi... tỉnh?"

Hạ Diệc Hiên cố hết sức gật gật đầu, thanh âm thấp như muỗi kêu: "Là ngươi trông ta? Phiền toái ngươi."

Mộ Tử Duyệt mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhất thời nghĩ không ra vì sao. Cả một đêm ngồi bên giường, nay bỗng giật mình đứng dậy làm đầu nàng choáng váng.

Hạ Diệc Hiên thu tất cả tình cảnh đó trong mắt, lại khổ vì không thể nhúc nhích, đành phải trơ mắt nhìn nàng đỡ khung giường, một hồi lâu mới đứng vững lại.

"Hạ Đao! Thập Bát! Nhanh đi thỉnh Từ đại phu lại đây!" Mộ Tử Duyệt vội vàng kêu lên, "Thụy vương tỉnh!"

Một tràng bước chân gấp rút dần dần đi xa, chỉ lát sau lại dần dần vang lên. Từ đại phu mang theo vài dược đồng vội vàng vọt vào, còn có Hạ Đao, Mộ Thập Bát và hai tướng quân đến thăm bệnh, trong phòng nhất thời chật đầy người.

Mộ Tử Duyệt bị đẩy qua một bên. Trắng đêm không ngủ, nàng cực kỳ mỏi mệt, tựa vào tường, nín thở nhìn Từ đại phu.

Không biết qua bao lâu, Từ đại phu rốt cuộc cười khẽ, dặn dò người bên cạnh vài câu, rồi đến nói với Mộ Tử Duyệt: "Vương gia đã qua cơn nguy hiểm, hai ngày nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, chú ý tĩnh dưỡng, đúng hạn uống thuốc là được."

Mộ Tử Duyệt thở phào một hơi, vừa định nói chuyện, đã thấy Từ đại phu xấu hổ cười cười nói: "Tĩnh dưỡng, chắc quân sư hiểu chứ? Chính là không muốn người quấy rầy. Quân sư mấy ngày nay đừng tới quấy rầy Vương gia, nơi này có lão phu cùng các tiểu đồng là tốt rồi, ngươi nhanh trở về phòng đi."

Mộ Tử Duyệt sửng sốt, lắc đầu nói: "Ta không quấy rầy hắn, ở bên cạnh nhìn hắn là được."

Từ đại phu càng xấu hổ, lại kiên quyết lắc lắc đầu: "Không được, Vương gia là căn bản của binh sĩ Đại Hạ, không chấp nhận nửa điểm sơ xuất, tất cả mọi người không thể ở trong này, nhất là quân sư ngươi."

Mộ Tử Duyệt yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên trào phúng cười, lành lạnh nói: "Từ đại phu, đây là ý tứ của ngươi, hay là ý tứ Thụy vương điện hạ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.